--
Vào buổi chiều sau giờ ngọ, mặt trời chiếu ánh nắng ấm áp. Tuy vẫn chưa đến mùa xuân, nhưng thời tiết hôm nay lại dễ chịu đến lạ, khiến lòng người cũng cảm thấy xao xuyến.
Nguyễn Hành đã về nhà được bốn, năm ngày. Hôm nay đúng lúc thầy nghỉ tắm gội, học đường cũng không có tiết, nên cậu tự ở nhà đọc sách.
Tùng Vân ngồi cùng Nguyễn Hành luyện viết chữ được một lúc thì bắt đầu thấy đứng ngồi không yên.
“Thiếu gia, ta có thể ra ngoài chơi một chút không?” Tùng Vân nhìn Nguyễn Hành đầy khao khát.
Trên bàn là nghiên mực đầy, trà còn nóng, giấy tuyết lãng được cắt gọn gàng thành cả xấp — tất cả đều do Tùng Vân chuẩn bị. Mỗi lần Nguyễn Hành bắt đầu viết, Tùng Vân lại bận bịu lo liệu mọi thứ xung quanh.
Giờ phút này, khi công việc đã hoàn tất, Tùng Vân đứng bên bàn trông như chỉ chờ Nguyễn Hành gật đầu một cái là sẽ phóng ra ngoài như tên bắn.
Nhưng Nguyễn Hành chỉ đáp gọn: “Không được.”
“Ể?” Tùng Vân ngẩn người. Trước giờ Nguyễn Hành vốn luôn để mặc cậu ta, miễn là không làm chuyện xấu gì thì muốn ra ngoài lúc nào cũng được. Sao hôm nay lại không cho?
Nguyễn Hành ngẩng đầu nhìn cậu ta, tay vẫn thong thả viết chữ: “Ta đã bảo ngươi phải học thuộc lòng Thiên Tự Văn, giờ ngươi đọc cho ta nghe.”
Tùng Vân như bị sét đánh giữa trời quang. Xa cách ba năm, cậu ta đã sớm quên lời dặn ngày xưa của thiếu gia về cái bài Thiên Tự Văn ấy rồi. Đừng nói thuộc lòng, giờ bảo cậu ta cầm lên đọc còn chưa chắc đọc trôi chảy nổi một đoạn. Vừa mới mấy ngày trước còn chợt nhớ ra vụ này, nhưng thấy Nguyễn Hành không nhắc, Tùng Vân cứ tưởng mình thoát rồi.
“À, cái đó… Thiếu gia, ngươi cho ta xin thêm ba ngày được không?” Tùng Vân vò đầu, cố vắt óc ra lời biện minh.
“Ba năm còn chưa học xong, ngươi chắc ba ngày là đủ à?” Nguyễn Hành cười cười.
Tùng Vân cũng thấy lời này chí lý. Thôi thì thay vì xin thêm ba ngày rồi lại bị phạt sau, chi bằng nhận phạt luôn bây giờ còn hơn. Cậu ta cúi đầu, nhỏ giọng: “Vậy… ta nhận phạt, thiếu gia.”
Lòng Tùng Vân đánh trống liên hồi. Từ lúc Nguyễn Hành về đã dọa rằng không nghe lời thì sẽ bị đánh, mà Tùng Vân thì cứ nghĩ chắc lần này Nguyễn Hành học được cách đánh người thật rồi. Trong học đường, thư đồng nhà người ta đều do chủ tử bị thầy đánh, chỉ riêng Tùng Vân là tự mình gây họa, lần nào bị ăn đòn cũng chẳng thể trách ai ngoài bản thân.
Nguyễn Hành nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Tùng Vân cũng cảm thấy buồn cười. Cậu ngẫm một lát, thấy cậu ta bị doạ đến mức sắp khóc đến nơi, mới nhẹ nhàng nói: “Ai nói ta sẽ đánh ngươi?”
Tùng Vân như trút được gánh nặng, nhưng còn chưa kịp mừng rỡ, Nguyễn Hành đã chỉ tay vào xấp giấy tuyết lãng bên cạnh: “Phạt ngươi sao lại bài Thiên Tự Văn, hết xấp giấy này mới được nghỉ.”
Tùng Vân lập tức sụ mặt. Ai kêu cậu ta lúc nãy cắt giấy nhiều thế làm chi, giờ thì tự đào hố chôn mình rồi.
Ngoài cửa sổ, những con chim nhỏ vẫn líu lo dưới nắng chiều.
Nguyễn Hành nín cười, thấy Tùng Vân buồn bã trải giấy ra, rồi cầm quyển Thiên Tự Văn lên, cặm cụi sao chép từng chữ.
Hai chủ tớ đã lâu lắm không có khoảng thời gian yên bình như thế. Tùng Vân rầu rĩ viết chữ, còn Nguyễn Hành thì luyện chữ xong liền lấy vài thiên văn bát cổ ra đọc. Đọc xong lại viết thêm một bài luyện bút. Đến khi ngẩng lên, cậu phát hiện Tùng Vân đã ngủ gục từ lúc nào.
Tùng Vân vốn là người “nhớ ăn không nhớ đòn”, lúc nãy còn sợ bị phạt đến mức muốn khóc, giờ lại ngủ ngon lành không chút đề phòng. Quả thật, sách là thứ dễ ru ngủ nhất trên đời. Tùng Vân thậm chí còn chảy nước miếng lên tờ giấy đang viết dở. Tuy chữ của cậu ta không xấu, nhưng lại vụng về, nét nào cũng sai chỗ. Mực lem đầy má, ngủ lại rất say, thi thoảng còn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ.
Nguyễn Hành nhìn thấy, không nhịn được thở dài, rồi bỗng nảy ra một ý nghịch ngợm. Cậu nhúng bút vào mực, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn thật to quanh mắt Tùng Vân.
Vẽ xong, Nguyễn Hành ngắm tác phẩm của mình, rất hài lòng, rồi tiếp tục ung dung viết văn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tùng Vân tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Cậu ta ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nhìn đống giấy bị ướt nhem trước mặt mà ảo não, chẳng biết mình đã ngủ lúc nào. Tùng Vân nhìn Nguyễn Hành với vẻ mặt tội nghiệp.
“Thiếu gia, ta không cố ý ngủ đâu…” Giọng còn ngái ngủ.
Nguyễn Hành nhìn tiểu thư đồng tóc rối bù, mặt mày lem nhem, lại không giận, chỉ bình tĩnh nói: “Ta đói rồi, ngươi đi lấy chút điểm tâm về đây.”
Tùng Vân nghe thế thì mừng rỡ vô cùng. Cậu ta cảm thấy mình cũng không hoàn toàn có lỗi, ai bảo sách buồn ngủ quá làm gì! Ít nhất, cũng nên trách sách một nửa. Cậu ta vội vã nhận lời: “Ai, được rồi!” rồi chạy đi ngay.
Nguyễn Hành nhìn theo, không nhịn được cười thầm.
Nhưng phải đến gần nửa canh giờ sau, Tùng Vân mới quay lại.
Cậu ta bê một hộp đồ ăn, đứng ngoài cửa ngó vào thấy Nguyễn Hành vẫn đang nghiêm túc ngồi đọc sách, không hề động đậy, liền vừa xấu hổ vừa bực bội.
Lúc nãy vào bếp, mấy bà đầu bếp thấy mặt cậu liền cười nghiêng ngả đến nỗi rớt cả xẻng.
Tùng Vân đặt hộp đồ ăn xuống bàn nhỏ chuyên để Nguyễn Hành dùng cơm, rồi rầu rĩ đi đến trước mặt thiếu gia…
Nguyễn Hành ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Tùng Vân mặt đỏ bừng, chỉ có tóc mai còn vương chút nước, đôi mắt xưa kia luôn vẽ một vòng mực đen nay gần như đã tẩy sạch, chỉ còn sót lại một chút ở khóe mắt, trông qua rõ là vội vội vàng vàng lau đi, lau đến chẳng mấy sạch sẽ.
Tùng Vân trừng mắt nhìn hắn, như thể đang giận dỗi, nhưng lại không đủ tự tin, dáng vẻ lúng túng ấy khiến Nguyễn Hành nhìn liền không nhịn được bật cười.
Hắn vừa cười như vậy, khiến Tùng Vân vốn định nổi giận cũng đành bỏ cuộc, mở miệng than:
“Thiếu gia thật quá đáng mà.”
Ai ngờ câu than phiền ấy lại khiến Nguyễn Hành càng cười khoái chí hơn.
Tùng Vân thế là dứt khoát nói luôn một tràng, đã oán là phải oán cho tới cùng:
“Mệt ta còn tưởng ngài thích ăn hoành thánh Tần tẩu tử làm, nên mới đặc biệt đến nhà bếp lớn nhờ tỷ ấy nấu một bát cho ngài. Không ngờ thiếu gia lại giở trò trêu chọc ta, trong đại bếp bao nhiêu tỷ tỷ đều nhìn thấy, cười đến ngả nghiêng, làm ta mất mặt đến muốn độn thổ luôn!”
Tùng Vân vốn là người thích pha trò, chẳng thiếu lần khiến người ta cười, cả phủ Nguyễn gia ai ai cũng biết, vốn đã quen kiểu “tấu hài” của hắn, không ngờ hôm nay lại tự đưa mình lên thớt làm trò cười thật sự.
Nguyễn Hành ban đầu cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện buồn cười thế này. Hắn chỉ tưởng Tùng Vân vào phòng bên lấy ít điểm tâm Bạch ma ma mang tới, cùng lắm cũng chỉ bị mấy bà vú trong phòng trêu chọc một chút, đâu ngờ lại gây náo loạn đến tận nhà bếp lớn, mà còn buồn cười tới mức không tưởng, khiến hắn cũng phải bật cười lớn một trận.
Tùng Vân vốn biết rõ, Nguyễn Hành tuy thường ngày ít nói ít cười, nhưng thật ra bụng dạ cũng không ít trò đùa. Có điều người khiến hắn sẵn sàng bỏ thời gian ra trêu chọc thật sự chẳng nhiều. Mà Tùng Vân, đáng buồn thay, lại chính là một trong số ít đó — ai bảo hắn trời sinh đã ngốc nghếch cơ chứ?
Nhưng hôm nay như vậy thì quá đáng rồi! Dù đúng là hắn cũng có lỗi từ trước, nhưng cái giá phải trả cũng nặng nề quá đi! Vậy mà tên đầu sỏ gây chuyện kia còn cười vui đến thế!
Tùng Vân giận dỗi bưng hộp đồ ăn mình vừa mang về đặt bên bàn nhỏ lên, trong đó là phần điểm tâm Bạch ma ma sáng nay dặn hắn đem cho Nguyễn Hành:
“Gậy ông đập lưng ông chứ gì! Thiếu gia cứ đói đi! Ta không lấy được hoành thánh, mấy tỷ tỷ trong bếp cười đến đau bụng, không ai cho ta đem đi hết. Còn cái này, ta cũng không cho ngài ăn đâu!”
“Buồn cười vậy sao?” Nguyễn Hành khó khăn lắm mới ngừng cười, nhưng nhìn bộ dạng của Tùng Vân lại muốn cười tiếp.
“Cái này là mẫu thân ta làm, mẫu thân ta mua, chỉ mình ta được ăn!” Tùng Vân như một chú chó con đang bảo vệ thức ăn, ôm chặt lấy hộp đồ ăn, ngang ngược tuyên bố.
“Ngươi nói mẫu thân ngươi, chẳng phải là vú của ta sao? Huống hồ đây là bà làm đặc biệt cho ta, tại sao ta lại không được ăn?” Nguyễn Hành phản bác.
Tùng Vân bị nói nghẹn họng, bao tủi thân mấy ngày trước cũng ùa về.
Ngày đó Bạch ma ma đến, không những hết lòng cưng chiều Nguyễn Hành, mà còn trách mắng Tùng Vân tới tấp. Sau khi bà rời đi, tuy Nguyễn Hành có dỗ dành an ủi, nhưng trong lòng Tùng Vân vẫn thấy ấm ức.
Bạch ma ma ngày thường lời nói hành động đều thiên vị thiếu gia, lại hay mắng mỏ hắn, đúng là bất công. Đối với Nguyễn Hành còn hơn cả nương , mà với hắn thì chẳng khác gì kế mẫu. Ngay cả cái hộp điểm tâm này, lúc sáng bà đưa cho Tùng Vân, còn dặn đi dặn lại là không được vụng trộm ăn.
Tùng Vân càng nghĩ càng thấy chua xót, chưa kịp phản ứng gì, nước mắt đã rớt xuống hai hàng. Mẫu thân không có bên cạnh, hắn cũng chẳng sợ mất mặt, liền khóc òa lên.
Tùng Vân vốn là người dễ khóc, chuyện này Nguyễn Hành cũng biết. Dù là thân phận tiểu nô tài, nhưng chẳng hiểu sao lại cực kỳ mẫn cảm, chịu không nổi ấm ức hay bị oan uổng. Tính tình mềm yếu, lại không có bản lĩnh hay tâm cơ để phản kháng, nên chỉ biết khóc mà thôi.
Nguyễn Hành vừa thấy hắn thật sự khóc, vội vã đi đến, trước tiên lấy khăn lau mặt cho hắn:
“Lớn đầu rồi, sao lại còn khóc chứ?”
Tùng Vân òa lên:
“Mẹ ta chỉ thương ngươi, không thương ta! Ngay cả thiếu gia cũng không thương ta! Không ai thương ta hết!”
“Ô ô ô….”