Chúc công công gấp đến độ xoay vòng vòng — bệ hạ đã hôn mê suốt một ngày trời, giờ sắp tỉnh rồi, vậy mà nương nương lại quay về lúc này!

May mà trong cung chẳng có phi tần nào khác, nếu không thì nương nương nhà y chắc chắn sẽ chịu thiệt to!

Nương nương, người đáng lẽ nên đợi bệ hạ tỉnh lại rồi hẵng đi chứ! Ít nhất cũng để bệ hạ nhìn thấy người một cái! Nếu bệ hạ vừa tỉnh đã thấy người ở đó, chắc chắn sẽ cảm động vô cùng! Đến lúc đó người nhất định là người được sủng ái nhất hậu cung! Nương nương, người nói xem, sao đến thời khắc mấu chốt lại chẳng thấy bóng dáng đâu vậy hả!”

Tô Đường Quang vừa từng miếng từng miếng ăn trái cây, vừa ung dung đáp, “Ta mệt rồi, về nghỉ ngơi không được à? Hơn nữa, có bao nhiêu người canh bên cạnh hắn như vậy, thì làm sao xảy ra chuyện được?”

Hiện giờ, người của Thái y viện đã vây quanh Chu Lễ Vinh, chỉ đợi hắn tỉnh lại!

Tô Đường Quang không dám nói thật, rằng khi canh giữ Chu Lễ Vinh, cậu đã nghĩ rất nhiều. Bởi cậu không phải là nguyên chủ.

Cho dù nguyên chủ có từng thích Chu Lễ Vinh hay không, hoặc Chu Lễ Vinh có từng thích nguyên chủ bao nhiêu đi nữa — cậu, người xuyên đến, cũng sẽ rời khỏi nơi này.

Cậu không thể biến thành người khác, cũng không thể chiếm đoạt tình cảm Chu Lễ Vinh dành cho nguyên chủ.

Tô Đường Quang nuốt một quả nho ngọt lịm, bỗng thấy chua đến nhói lòng.

Nương nương à!

Chúc công công xúc động, bất giác nắm lấy tay Tô Đường Quang, khiến cậu giật nảy mình!

Dĩ nhiên không phải vì bị nắm tay, mà là… cổ tay của công công Chu — đỏ đỏ xanh xanh, từng mảng…

Giống như là...

Tô Đường Quang ngẩng đầu nhìn kỹ, lúc về chưa chú ý, giờ mới nhận ra —Chúc công công, người lúc nào cũng trang điểm phấn son kỹ càng, hôm nay lại không bôi chút nào. Gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, ánh mắt ướt át, dáng vẻ cứ như…

Mẹ kiếp!

Tô Đường Quang bật dậy, chỉ tay vào cậu ta: “Cậu, cậu, cậu… cái cổ của cậu…”

Chi chít dấu hôn!

Tô Đường Quang tuy chưa từng để lại dấu hôn trên người ai, cũng chưa từng bị ai để lại, nhưng đã từng thấy!

Hồi học đại học, một cậu bạn cùng phòng nho nhã có cô bạn gái cực kỳ nóng bỏng, mỗi lần sáng sớm trở về, cổ lúc nào cũng kín mít dấu hôn.

Mấy đứa cùng phòng còn hay trêu chọc: “Rốt cuộc là ai đè ai vậy hả? Mày yếu thế này, đàn ông cái gì, bị con gái lấn lướt cho coi!

Chúc công công kêu lên một tiếng thỏ thẻ, mặt đỏ bừng, “Nương nương, nô tài biết sai rồi! Là, là người đó ép nô tài…

Tô Đường Quang vội đỡ lấy, không cho cậu ta quỳ xuống. Hai người mặt mũi đều đỏ ửng.

Không trách sao lúc y về, công công Chu ra đón chậm hơn bình thường, dáng đi cũng kỳ quái như vậy!

Không hiểu sao, Tô Đường Quang lại nhớ tới dáng vẻ Chu Lễ Vinh nhờ cậu giúp tối hôm đó. Đầu óc cậu nóng lên, bỗng hỏi một câu: “Đau không?

Chúc công công trông như sắp bị cậu ép đến phát khóc, Tô Đường Quang đành im miệng, lúng túng không thôi.

Chuyện đó... người đó thật sự ép cậu sao? Là ai? Có muốn ta đứng ra cho cậu không? Dù gì ta cũng là hoàng hậu.

Tô Đường Quang sờ mũi, nếu không phải gặp Chu Lễ Vinh, cậu còn tưởng công công Chu có bạn gái nóng bỏng nào cơ.

— Xem ra trước đây mình thật sự rất thẳng!

Tô Đường Quang nghĩ vậy.

Chúc công công hoảng hốt, tưởng cậu thật sự muốn xử lý người kia, lắp bắp: “Không, không cần đâu ạ, nô tài thân phận hèn mọn, bị người khi dễ cũng là chuyện nên thôi…

Tô Đường Quang cảm thấy Chúc công công chắc chắn là thích người đó, nhưng người đó cũng quá cầm thú rồi — công công mới mười bốn tuổi thôi đấy!

Tô Đường Quang vỗ vai cậu ta, bất giác thở dài — đây là thế giới kiểu gì vậy?

Một vị đế vương yêu đàn ông thì thôi đi, đến công công bên cạnh cũng thích đàn ông nữa!

Tô Đường Quang thầm cổ vũ bản thân: Mày là người thích con gái!

Thực, thực ra cũng không đau lắm đâu… Nương nương đừng lo… nếu, nếu sau này bệ hạ quá mạnh bạo, người chỉ cần cầu xin một chút là được…

Chúc công công đỏ bừng cả mặt, rõ ràng chuyện thế này cậu ta chẳng dám mở miệng, nhưng nghĩ đến nếu nương nương e ngại chuyện phòng the, chậm chạp không chịu thân mật với bệ hạ thì con cái phải làm sao?

Không có con, lỡ sau này không còn được bệ hạ sủng ái nữa, thì phải làm thế nào?

Chúc công công ngắm nhìn Tô Đường Quang đang dựa trên ghế dài, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, chu sa giữa trán dần hiện lên, càng khiến y thêm sáng như ngọc, giống hệt công tử xuất thân từ thế gia.

Tô Đường Quang suýt nữa thì phun hết nước ra, phải cố gắng bình tĩnh lại, mới chậm rãi nói: “Chúc công công , cậu lĩnh hội cũng nhanh ghê ha…

Lúc ngâm mình trong bồn tắm, Tô Đường Quang cảm thấy đầu óc mình chắc là bị chập mạch rồi — cậu lại nghĩ đến đêm đó, lúc Chu Lễ Vinh nâng chân cậu lên, gương mặt lạnh lùng thoáng ửng đỏ, ánh mắt u ám kia cũng nhuốm màu dục vọng.

Khi đó, Tô Đường Quang có cảm giác — Chu Lễ Vinh muốn làm chuyện còn quá đáng hơn nữa.

Tô Đường Quang cáu kỉnh tắm xong, vừa khoác một chiếc ngoại bào quay về tẩm điện, đã thấy một bóng người áo vàng đứng đó.

Chu Lễ Vinh xoay người lại, cả người lập tức cứng đờ, gương mặt chưa kịp nở nụ cười đã đỏ lên, đến tận mang tai cũng ửng đỏ đến kinh người.

Tô Đường Quang cau mày, không hiểu gì mà cúi đầu — chẳng biết từ lúc nào áo ngoài mở toang, xuân quang lồ lộ!

Tô Đường Quang xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, vừa thẹn vừa giận mà kéo áo lại: “Không được nhìn! Có gì mà nhìn, chẳng phải ngươi cũng có sao?

Chu Lễ Vinh càng đỏ mặt hơn, cao lớn như thế lại như kẻ ngốc, “Trẫm không đẹp bằng em.

Tô Đường Quang chỉ muốn đấm người!

Cậu bực bội nghĩ — không thể nói những lời này với người thích đàn ông được!

Ngươi đến đây làm gì? Vừa tỉnh dậy đã xuống giường? Đưa tay ra, ta xem cho.

Tô Đường Quang không nhận ra khẩu khí của mình chẳng có chút tôn kính nào.

Được, Đường Đường thật thơm.

Chu Lễ Vinh ngoan ngoãn đưa tay, còn cúi xuống ngửi tóc y.

Tô Đường Quang: …

Đừng lại gần như vậy!

Tô Đường Quang mặt nóng ran, hất tay hắn ra: “Sau này đừng ăn cá nữa! Ngươi bị ngốc à? Biết không ăn được còn ăn?

Trẫm thích tất cả những gì Đường Đường làm cho trẫm. Đường Đường , sau này em làm nữa cho trẫm ăn nhé?

Chu Lễ Vinh đột nhiên một tay ôm eo cậu, ghé sát nói: “Đường Đường , em không mặc áo lót phải không?

Mặt Tô Đường Quang bỗng đỏ bừng! Cậu vung tay hất tay hắn ra: “Sớm biết thế ta đã làm thêm mấy con cá cho ngươi ăn rồi! Tay chân lung tung cái gì!

Vì thấy nóng, Tô Đường Quang mới không mặc áo lót đi ngủ, chỉ khoác tạm ngoại bào, ai ngờ Chu Lễ Vinh lại tới giờ này!

Chu Lễ Vinh không giận mà còn hứng thú: “Đường Đường, trẫm dẫn nàng đến một nơi!

Tô Đường Quang còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị mang lên mái nhà!

Ngươi, ngươi biết khinh công?

Tô Đường Quang kích động chỉ vào Chu Lễ Vinh — chỉ trong chớp mắt, hắn đã đưa cậu bay lên mái cung.

Hồi nhỏ, cậu cực kỳ thích đọc tiểu thuyết Kim Dung, từng mơ rằng mình cũng học được chút võ công, rồi hành hiệp trượng nghĩa, ngao du thiên hạ!

Chu Lễ Vinh gật đầu, nhưng sắc mặt hơi trầm xuống: “Nhưng trẫm sẽ không dạy em!

Tô Đường Quang tức thì gào lên trong lòng, giận dỗi: “Tại sao?! Ta ngộ tính rất tốt đấy!

Trước đây thầy giáo từng khen y ngộ tính tốt, học gì cũng nhanh — chỉ là cậu lười học thôi.

Chu Lễ Vinh mặt càng đen hơn: “Đường Đường học được khinh công rồi sẽ bỏ chạy, trẫm sợ không đuổi kịp em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play