Đêm khuya, Phượng Tường điện.
“Nương nương, sao người không chịu ăn diện một chút? Trên đời này không có nam nhân xấu, chỉ có nam nhân lười thôi! Nương nương à, phải tranh thủ sớm sinh rồng thai cho bệ hạ, đừng để mấy con yêu tinh lẳng lơ kia nhanh chân đến trước nha~”
Chúc công công bóp giọng lại, sốt ruột như lửa cháy. Nương nương tuy tuấn mỹ vô song, nhưng cũng phải biết giữ gìn nhan sắc chứ!
Tô Đường Quang đang gặm chiếc bánh bao nguội ngắt khó nuốt, lặng lẽ trợn trắng mắt: Cái thế giới này là do hủ nữ nào thiết lập vậy?
Quá đáng thật đấy!
Đàn ông lấy đàn ông thì thôi đi, thế quái nào lại còn có thể sinh con?
Tô Đường Quang đưa tay sờ trán, sắc mặt lập tức đen kịt. Nghe nói nam nhân có nốt ruồi son trên trán đều có thể mang thai. Mà trớ trêu thay, cơ thể mà cậu xuyên đến – trùng tên trùng họ với cậu – lại vừa khéo có đúng một cái như vậy!
Nguyên chủ tên Tô Đường Quang, tuy gia thế chẳng có gì nổi bật, nhưng nhờ khuôn mặt tuấn tú, tính tình ngoan ngoãn, lọt ngay vào mắt Hoàng thái hậu, bị ép tiến cung.
Nguyên chủ không cam lòng, hết nhảy sông lại đâm đầu vào cột, nhưng lần nào cũng bình an vô sự. Cuối cùng đành dồn hết can đảm, trực tiếp cắt mạch máu.
Còn cậu – Tô Đường Quang – đúng lúc ra tay nghĩa hiệp cứu hoa non của đất nước mà bị chết đuối, thế là xuyên vào xác nguyên chủ.
Tô Đường Quang xoa huyệt thái dương, ký ức của nguyên chủ cậu cũng chỉ nhớ loáng thoáng, không rõ ràng.
“Yên tâm đi, nếu bệ hạ có hứng thú với ta thì sớm đã tới rồi. Chúc công công, ngài có muốn ăn chút gì không?”
Tô Đường Quang đã xuyên qua mấy ngày rồi, đến bóng dáng hoàng đế còn chưa thấy.
Nghe đồn vị hoàng đế này tính tình quái gở, nóng nảy, không phải người dễ đối phó.
Tô Đường Quang thì chẳng mấy bận tâm, miễn người kia đừng xuất hiện trước mặt cậu, trông như nào chẳng liên quan gì đến cậu cả.
Thế nên điện Phượng Tường – cũng như danh phận hoàng hậu của cậu – chỉ là hữu danh vô thực, chẳng khác nào lãnh cung.
Tô Đường Quang rất hài lòng, cậu thích lãnh cung, yên tĩnh lạnh lẽo.
Quan trọng hơn cả là – cậu là trai thẳng!
Từ bé đến lớn, thư tình nhận không ít, nhưng chưa từng chấp nhận ai.
Chúc công công nhìn cái bánh bao rồi lắc đầu, giọng khàn đặc: “Làm khổ nương nương rồi. Đám cung nhân kia đều thực dụng cả, thấy nương nương không được sủng ái nên đưa tới toàn đồ thô kệch.”
“Không sao, chịu một chút là qua thôi.”
Tô Đường Quang có thể sống sót tới bây giờ đã là quá may mắn rồi, cậu rất biết ơn trời đất.
“Không biết bên ngoài cung trông ra sao…Chúc công công , ta có thể ra ngoài một chút không?”
Tô Đường Quang thăm dò hỏi, không rõ một hoàng hậu như cậu có bao nhiêu quyền lực.
“Đừng mơ! Cả đời này trẫm cũng sẽ không để ngươi rời khỏi hoàng cung! Đường Đường, ở bên trẫm không tốt sao?”
Giọng nói lạnh lẽo, âm trầm như gió bấc phá tan sự tĩnh lặng của điện Phượng Tường.
Tô Đường Quang quay phắt lại, chỉ thấy một bóng người vận long bào màu vàng rực đứng sừng sững dưới ánh sáng chiếu ngược.
Tô Đường Quang sững người. Người trước mặt cao chừng một mét tám lăm, thắt lưng đeo ngọc bội trắng, dung mạo tuấn tú không ai sánh bằng, khí chất lạnh lùng, mọi cử động đều toát lên vẻ quý tộc.
Nhưng điều khiến Tô Đường Quang để ý nhất là – trên gương mặt tuấn tú kia chẳng có chút biểu cảm nào, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc.
“Nương nương, mau thỉnh an!”
Chúc công công vội vã quỳ sụp xuống, mồ hôi lạnh túa ra. Bình thường chỉ nhìn thấy bệ hạ từ xa đã chân tay bủn rủn, huống chi lúc này trực tiếp đối diện với đế vương.
Nhưng quỳ được một lúc, ông mới phát hiện chủ tử nhà mình chẳng những không thỉnh an, mà còn… ngồi chễm chệ trên ghế!
Ôi trời ơi, đây là tội khi quân đó!
Tô Đường Quang lúc này mới hoàn hồn, liếc nhìn công công Chúc đang run rẩy dưới đất, định đứng lên hành lễ thì cổ tay bỗng bị một bàn tay lạnh như băng siết chặt!
Toàn thân Tô Đường Quang cứng đờ, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Chu Lễ Vinh.
Cơn lạnh truyền từ cổ tay lan thẳng tới tim.
“Đường Đường, trẫm nhớ ngươi muốn chết.”
Lời nói kỳ lạ của Chu Lễ Vinh khiến Tô Đường Quang rùng mình – hắn và nguyên chủ rốt cuộc đã có chuyện gì?
Trong ký ức vụn vặt của cậu, hoàn toàn không có người tên Chu Lễ Vinh.
“Bệ hạ nói gì? Thần không hiểu.”
Tô Đường Quang nói thật, cậu hoàn toàn không hiểu.
Hắn vô thức vuốt cổ tay – vết sẹo này là của nguyên chủ, chứng tỏ nguyên chủ không hề thích vị hoàng đế này.
“Đường Đường, ngươi không hiểu cũng không sao. Trẫm nói cho ngươi biết – trẫm muốn bẻ cong ngươi, khiến ngươi cả đời không thể thích nữ nhân! Như vậy, Đường Đường hiểu rồi chứ?”
Tô Đường Quang: … Vị hoàng đế này bị trung nhị chắc luôn?
Bị Chu Lễ Vinh ôm chặt vào lòng, toàn thân cậu lập tức căng cứng. Qua lớp y phục mà da thịt cũng gần như dính sát vào nhau.
Tô Đường Quang cau mày, muốn đẩy hắn ra, nhưng không lay chuyển được chút nào.
Cậu vừa định thú thật – mình không phải Tô Đường Quang trước kia.
Nhưng ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi:
“Bệ hạ, Thẩm đại nhân đang ở trước điện lớn tiếng gọi, nói nhất định phải gặp người!”
Sắc mặt Chu Lễ Vinh lập tức lạnh đi mấy phần, giọng không hề mang theo cảm xúc:
“Còn cần trẫm dạy sao? Kéo ra ngoài, chém.”
Tô Đường Quang lạnh toát sống lưng – người trước mặt không chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, mà còn là một đế vương nắm quyền sinh sát trong tay.
Mẹ ơi, cứu mạng!
“Khoan đã, nhốt vào ngục trước.”
Ánh mắt Chu Lễ Vinh lại rơi xuống người Tô Đường Quang. Tô Đường Quang vội nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Cậu không còn dám mở miệng nói ra lời thật lòng nữa.
Đừng nói rời khỏi hoàng cung, đến cả mạng sống cũng chưa chắc giữ được!
“Bệ… hạ, người dùng bữa tối chưa? Có muốn… dùng chung không?”
Tô Đường Quang nuốt nước bọt, quyết định nịnh nọt vị hoàng đế âm trầm này trước để giữ mạng.
Chu Lễ Vinh cười – nhưng nụ cười rất gượng gạo.
Tô Đường Quang lần này mới nhận ra, vị hoàng đế này có lẽ rất ít cười, hoặc căn bản không biết cười.
“Đường Đường, trẫm nghe ngươi.”
Giọng hắn vẫn lạnh lẽo, nhưng dường như đã bớt phần rét buốt.
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Chu Lễ Vinh lại trở nên âm u, hắn hất tay hất sạch mấy chiếc bánh bao trắng mập trên bàn, lạnh lùng quát:
“Ai cho ngươi ăn mấy thứ này?”
Tô Đường Quang giật mình, bạn bè quanh cậu trước đây đều là kiểu người hòa nhã, đây là lần đầu tiên cậu thấy một người nóng tính đến vậy.
Chúc công công lập tức ra mặt vì chủ, lôi hai cung nữ thường ngày đưa cơm tới ra ngoài.
Hai cung nữ kia chẳng còn chút kiêu căng thường ngày trước mặt Tô Đường Quang, nằm rạp dưới đất run cầm cập, miệng không ngừng cầu xin bệ hạ tha mạng.
“Hủy dung, đuổi vào kỹ viện!”
Chu Lễ Vinh lạnh lùng phán một câu, mặt không đổi sắc.
Hai cung nữ run rẩy dữ dội hơn, dập đầu như điên xin tha.
Thị vệ lập tức tiến lên lôi người.
“Bệ hạ, tội họ không đến mức đó. Mắng một trận là được rồi, xin hãy tha cho họ.”
Tim Tô Đường Quang đập thình thịch, còn nhanh hơn cả lúc bị nước cuốn chết đuối!
Tính đến thời điểm này, cuộc trò chuyện này có hữu ích không?