“Nghe nói bệ hạ chưa ăn gì, thần đun một ít canh cá, không biết bệ hạ có thích không.”
Sắc mặt Tô Đường Quang bất giác hơi đỏ, kiếp này thật sự chưa từng nấu ăn cho ai bao giờ!
Chu Lễ Vinh dường như rất vui, nụ cười vốn có chút cứng nhắc trên mặt cũng rộng hơn, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Trẫm thích! Đường Đường nấu gì trẫm cũng thích!”
Tô Đường Quang trong lòng không nhịn được mà thở dài, xem ra Chu Lễ Vinh thật sự rất thích nguyên chủ, kiểu lời thoại ngớ ngẩn của thiếu niên đang yêu cũng có thể nói ra miệng!
May là tôi thẳng!
Tô Đường Quang đặt bát ngọc trắng lên bàn sách, định đứng nhìn Chu Lễ Vinh uống canh, ai ngờ người kia lại duỗi hai tay ra, muốn ôm cậu vào lòng lần nữa.
Tô Đường Quang phản ứng nhanh, tự mình ngồi sang ghế bên cạnh, ánh mắt hơi ngượng ngùng nhìn bàn tay còn dang dở của Chu Lễ Vinh.
Ăn thì ăn đi, lần nào cũng phải động tay động chân là sao!
“Tôi ngồi đây, bệ hạ từ từ ăn.”
Tô Đường Quang giả vờ cười ha hả, vị hoàng đế này không chỉ là kẻ si tình mà còn giống như mắc chứng "thiếu tiếp xúc da thịt" vậy, không ôm thì hôn, không hôn thì sờ mó.
Gã thẳng như Tô Đường Quang khổ lắm chứ chẳng đùa!
Tô Đường Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt Chu Lễ Vinh hồi lâu, trong lòng gào thét, chẳng phải tại hắn đẹp trai sao! Nếu không thì cậu đã sớm lật bàn rồi!
Ôm cái đầu ấy! Ông đây là đàn ông đó!
Suốt ngày cứ ôm ôm ấp ấp!
Dĩ nhiên những lời này, Tô Đường Quang chỉ dám nói trong lòng thôi.
Vì cậu nhát chết!
“Đường Đường, tay nghề của em thật tốt. Trẫm rất thích!”
Ánh mắt Chu Lễ Vinh rực rỡ nhìn Tô Đường Quang, nhưng trong khoảnh khắc lại chợt tối xuống, giọng nói có chút u ám:
“Trẫm biết Đường Đường rất muốn rời cung, nhưng bên ngoài vô cùng nguy hiểm. Đường Đường thích thứ gì ngoài cung, trẫm đều có thể sai người tìm về! Đường Đường thích những thứ trẫm tặng không?”
“Dĩ nhiên là thích rồi, đa tạ bệ hạ. Nhưng sau này bệ hạ đừng tặng châu báu vàng bạc cho tôi nữa, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, không phải là muốn gì khác.”
Tô Đường Quang nở một nụ cười ôn hòa không chút sơ hở, cậu quyết định đi đường lối mềm mỏng, cứng rắn thì không lại đâu!
Quả nhiên gương mặt căng thẳng của Chu Lễ Vinh thả lỏng hẳn, nhìn khuôn mặt tươi cười của Tô Đường Quang mà như ngây người,
“Vườn hoa phía sau cảnh sắc cũng đẹp, trẫm có thể cùng Đường Đường dạo một vòng.”
Chu Lễ Vinh nhìn cậu không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng như nước, suýt nữa dìm chết Tô Đường Quang.
Tim Tô Đường Quang khựng lại, “Bệ hạ không thấy thần khác trước sao?”
Tô Đường Quang hỏi một câu rất nguy hiểm, cậu vừa hy vọng Chu Lễ Vinh phát hiện ra mình không phải nguyên chủ — không phải người hắn yêu, lại vừa sợ hắn phát hiện xong sẽ giết cậu.
Chu Lễ Vinh dường như sững sờ trong thoáng chốc, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói trầm hẳn xuống,
“Đường Đường chính là Đường Đường, chẳng có gì khác. Đường Đường, em muốn nói gì?”
“Không, thần chỉ muốn nói, trước kia thần bị đập đầu, không nhớ rõ chuyện ngày xưa, vậy… trước khi vào cung, thần từng gặp bệ hạ sao?”
Tô Đường Quang cảm thấy Chu Lễ Vinh đột nhiên tỏa ra khí tức nguy hiểm, ánh mắt hắn khiến người ta lạnh sống lưng.
Một lúc lâu sau, Chu Lễ Vinh mới lên tiếng:
“Có. Khi xưa em thích dạo chơi Tần Hoài, trẫm từng vi hành đến đó, em đứng trên thuyền, vừa thấy trẫm đã nhất kiến chung tình. Em bám lấy trẫm sống chết không buông, đòi trẫm mang em đi, còn nói nếu không có trẫm, em sẽ chết!”
Tô Đường Quang: …
Má nó!
Không phải tôi! Tôi không có!
Nhưng rồi Tô Đường Quang bỗng phát hiện ánh mắt Chu Lễ Vinh đang dừng lại ở cổ tay cậu, ánh mắt ấy trở nên lạnh lẽo, sắc bén.
Tô Đường Quang giật mình, nếu nguyên chủ thật sự yêu Chu Lễ Vinh đến vậy, tại sao lại đâm đầu vào cột? Tại sao lại cắt cổ tay?
“Đường Đường, em không nhớ cũng không sao, trẫm sẽ từng chút từng chút kể cho em nghe.
Chỉ cần em đừng đi, đừng rời khỏi trẫm.”
Tô Đường Quang sức không bằng Chu Lễ Vinh, bị hắn kéo một cái liền rơi thẳng vào lòng.
Vòng tay lạnh lẽo cứng ngắc ấy khiến Tô Đường Quang khựng lại, lần này cậu không phản kháng, vì cậu cảm nhận được cả người Chu Lễ Vinh đang toát ra một nỗi bi thương, giống như từng mất đi thứ gì vô cùng quý giá.
Tô Đường Quang nhẹ vỗ lưng hắn, há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Không biết ôm bao lâu, Tô Đường Quang đột nhiên cảm thấy Chu Lễ Vinh có gì đó không ổn, thân nhiệt càng lúc càng thấp, còn hơi run lên.
Tô Đường Quang đẩy hắn ra, lại phát hiện tay vẫn bị nắm chặt cứng.
“Bệ hạ, sao người toát nhiều mồ hôi lạnh thế này?”
Tô Đường Quang giật mình, trán Chu Lễ Vinh đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ đau đớn.
“Cao công công!”
Tô Đường Quang gọi ra ngoài điện, định dìu Chu Lễ Vinh lên giường nghỉ.
“Không, Đường Đường, đừng rời khỏi trẫm.”
Ánh mắt Chu Lễ Vinh mơ hồ, nhưng tay vẫn nắm chặt không chịu buông.
Tim Tô Đường Quang bỗng như bị kim đâm một cái.
“Người buông ra đi, thần đỡ người lên giường!”
“Không! Không buông! Đường Đường sẽ biến mất!”
Tô Đường Quang trong lòng bốc hỏa, người đã bệnh đến mức này mà còn cố chấp như vậy!
Cao công công bước vào, vừa thấy cảnh hoàng đế nắm tay hoàng hậu, mặt hoàng hậu tối sầm, lập tức giật mình:
“Bệ hạ lại phát bệnh? Nương nương mau lui ra, để lão nô tới.”
Ông vừa tiến lên vài bước, thì đột nhiên ngửi thấy mùi canh cá, cả người giật nảy:
“Hóa ra là canh cá! Bệ hạ không thể ăn cá, người bị dị ứng!”
Tô Đường Quang nghe thấy mà ngây người, cảm giác lời Cao công công nói về ‘phát bệnh’ và ‘dị ứng’ không giống cùng một chuyện. Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, cậu đã vội vã dìu Chu Lễ Vinh đến bên giường.
“A!”
Tô Đường Quang kêu khẽ một tiếng, Chu Lễ Vinh đau đến mặt mũi tái mét, nhưng vẫn không buông tay, cả người ngã sầm vào lòng cậu.
Tô Đường Quang vùng vẫy đứng dậy, không muốn dài dòng nữa, rút từ tay áo ra một chiếc lọ nhỏ, đưa cho Cao công công.
“Mau mở ra, lấy một viên cho bệ hạ uống.”
Cao công công hành động rất nhanh, lập tức cho Chu Lễ Vinh uống thuốc.
Chu Lễ Vinh lúc này mới từ từ dịu lại, dần dần ngủ thiếp đi.
Tô Đường Quang nhìn bàn tay mình bị siết đến đỏ bừng, cảm thấy đau đầu vô cùng, giật kiểu gì cũng không ra.
“Không uống được canh cá thì không nói sớm! Bạch nguyệt quang đưa thuốc độc cũng uống à?!”
Tô Đường Quang lầm bầm, trong lòng có chút áy náy, cậu đã bắt mạch rồi, Chu Lễ Vinh bị dị ứng nghiêm trọng với cá từ nhỏ.
“Khi bệ hạ năm tuổi, không biết cung nhân nào làm lẫn cá vào cháo, người không cẩn thận ăn phải, hôn mê suốt ba ngày ba đêm, thái y đều nói không cứu nổi. May mà bệ hạ nghị lực hơn người, mới vượt qua được. Từ đó, bệ hạ vô cùng mẫn cảm với cá, thậm chí chỉ ngửi thôi cũng thấy khó chịu.”
Tô Đường Quang sửng sốt: “Ngửi cũng khó chịu? Vậy hắn là ngốc à? Sao còn uống! Lấy mạng mình ra đùa chắc?!”
Cậu tức giận vô cớ.
Cao công công đột nhiên bật cười:
“Xem ra, trong lòng bệ hạ, nương nương còn quan trọng hơn cả tính mạng. Nương nương mang đến, dù có là thuốc độc, e rằng bệ hạ cũng sẽ không đổi sắc mà uống cạn.”
Giọng ông ta bỗng trở nên trầm thấp:
“Thuở nhỏ bệ hạ sống rất khổ, lão nô nói nhiều rồi, mong nương nương đừng giận bệ hạ… hãy đối tốt với người một chút.”
Cả người Tô Đường Quang cứng đờ.
Quan trọng hơn cả tính mạng…?