“Bệ hạ, thần bái ngài làm sư phụ được không?”
Tô Đường Quang vô cùng phấn khởi, không để ý mình đã nắm lấy tay Chu Lễ Vinh. Trong đầu cậu đã tưởng tượng đến cảnh mình bay vút giữa trời, nhẹ nhàng như gió, tiêu sái vô song!
Chu Lễ Vinh chợt khựng lại, ánh mắt dừng trên bàn tay đang đặt lên tay áo mình, gò má khẽ ửng đỏ, giọng nói trầm nhẹ đến mức gần như nghe không rõ:
“Trẫm biết Đường Đường thích du ngoạn. Chỉ cần ngươi nói, trẫm có thể đưa ngươi đến bất cứ đâu. Không cần học khinh công.”
Tô Đường Quang giả vờ đáng thương, phụng phịu nói: “Ngài dạy ta đi mà! Ta thề, tuyệt đối không dùng khinh công để chạy trốn đâu!”
Ta còn có xe ngựa, kiệu, thậm chí đi bộ cũng trốn được, ai lại cần khinh công chứ?
Phương pháp bỏ trốn thì nhiều vô kể!
“Đường Đường, nhìn kìa.”
Chu Lễ Vinh đột nhiên chỉ lên bầu trời. Trên nền trời đêm thăm thẳm, một vầng trăng tròn sáng vằng vặc đang toả ánh sáng dịu dàng khắp không gian.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT