Edit Ngọc Trúc
“Khang Khang, lại đây ăn sáng nào.”
Quả bà bà bận từ sáng sớm, giờ mới có lúc rảnh để ăn chút gì đó.
Nghe thấy tiếng gọi, một cậu bé chừng ba, bốn tuổi, người gầy guộc vàng vọt, từ trong góc bật dậy, hớn hở chạy tới.
“Bà bà, cho con!”
Trong tay cậu còn cầm theo một bông hoa nhỏ màu vàng.
Quả bà bà đưa tay nhận lấy đóa hoa cúc dại—loại cây này bà trồng không ít trong nhà.
Dù bà sở hữu dị năng thúc sinh thực vật, năng lực ấy cũng không vô hạn, nên bà vẫn phải tự tay trồng trọt.
“Cảm ơn con, Khang Khang là bảo bối nhỏ của bà bà.”
Cậu bé mở to đôi mắt long lanh nhìn bà, thấy bà cài hoa cúc lên mái tóc xám trắng, lập tức cười toe toét.
Quả bà bà dịu dàng vuốt mái tóc khô xơ của cậu bé, vì thiếu dinh dưỡng lâu dài nên tóc đứa nhỏ vàng khô như rơm.
Bà không khỏi nhớ tới chàng thiếu niên hôm qua mình gặp.
Dáng người cao lớn, trông rất cường tráng, mái tóc đen dày dù rối bù cũng không che được nét tuấn tú.
Giá như Khang Khang của bà cũng có thể lớn lên khỏe mạnh như thế thì tốt biết bao...
Quả bà bà rút tay về, đặt một xiên nấm nướng vào bát của cháu.
Khu dân cư này vốn rất đông người, sau đại thảm họa thì thành hoang, đồ vật trong đống đổ nát cũng hóa thành vô chủ.
Sau khi bà dọn đến cùng cháu, đã nhặt được không ít thứ còn dùng được—bộ bát đũa này chính là từ một căn nhà bỏ hoang, dù viền có mẻ chút nhưng vẫn xài tốt.
Khang Khang sáng dậy đã ăn một ít quả dại, giờ bụng cũng tiêu rồi, ngửi thấy mùi thơm liền réo lên ọc ọc.
Cậu bé dùng nĩa xiên lấy một miếng nấm, thổi nguội rồi cắn một miếng.
Nấm đại bạch thịt chắc dai, nướng lên ăn có vị như thịt, Khang Khang rất thích. Mà hôm nay nướng lên, hình như hương vị lại càng thơm, càng ngon.
“Hăm hăm.” Cậu lẩm bẩm.
“Đúng rồi, bà bỏ chút muối vào, có phải ngon hơn không?”
“Ừm!”
Quả bà bà càng cười hiền hậu. Hôm qua đổi được chút muối, đủ cho Khang Khang ăn mười ngày nửa tháng.
Còn phần bà, vẫn chỉ ăn muối kali tự chế từ cỏ cây, đá vụn.
Dù ăn nhiều kali không tốt cho cơ thể, nhưng bà già rồi, đã ăn mấy năm nay, sống chết gì cũng mặc.
Hai bà cháu ăn sáng chỉ có nấm nướng và vài quả dại.
Ăn xong, Quả bà bà lại tiếp tục chăm nấm và rau dại trong phòng, còn cậu bé thì ngồi xổm bên cạnh chơi một mình.
Nắng lọt qua kẽ vách chiếu vào, dừng trên lá rau xanh, khiến gian phòng thêm phần sinh khí.
Không biết bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng người nói chuyện.
Quả bà bà lập tức cảnh giác.
Trong thời thế này, con người đôi khi còn nguy hiểm hơn cả dị chủng.
Chẳng lẽ là bọn họ tới tìm bà?
Bà mang cháu trốn tới đây đã hơn một năm, chẳng lẽ vẫn bị lần ra?
Quả bà bà bịt miệng Khang Khang, nín thở lắng nghe.
Chắc là đi ngang thôi?
Nhưng tiếng bước chân ngày càng gần, không giống người vô định mà là có mục tiêu rõ ràng—đi thẳng đến chỗ ở của bà.
“Hẳn là ở đây…”
Bà nghe thấy câu nói mơ hồ ấy.
Bọn họ thật sự đến tìm bà!
Bà thả Khang Khang ra, ra dấu im lặng. Cậu bé lập tức bịt miệng, mắt mở to tròn xoe.
Bà đi đến kẽ tường, cố nhìn ra ngoài qua khe hở.
Vì ở vị trí cao nên tầm nhìn không rõ, chỉ thấy lờ mờ có hai bóng người đang leo lên phía trên.
Tim Quả bà bà đập thình thịch.
Nếu là bọn họ thật, mà còn tìm chính xác vị trí như vậy, chắc chắn là có người đã bán đứng bà…
Ánh mắt bà trở nên kiên quyết.
“Khang Khang, con đi tìm lão Lý, bà bà sẽ giữ chân họ lại.”
“Nếu tối nay bà không đến tìm, con hãy đưa vòng cổ cho lão Lý, ông ấy sẽ chăm sóc con.”
Nghe vậy, nước mắt Khang Khang rơi lã chã.
Cậu lắc đầu, nhưng không dám bật khóc thành tiếng.
“Bà bà già rồi, không sống được bao lâu nữa. Nhưng con thì khác, con phải sống, không thể để bọn họ bắt lại.”
Bà đẩy cậu vào một lỗ hổng trong phòng, phía sau là một lối đi.
Bà dùng một tấm ván mục lấp kín rồi vác theo lưỡi hái, bước vào kho chứa, mở một cửa sổ thông khí trên tường.
Người ngoài sắp leo tới mái nhà sụp, sẽ thấy cửa sổ này và có thể chui vào nhà.
Ánh mắt bà tràn đầy sát khí.
Bà không thể chết, cũng không thể bị bắt trở lại, làm nô lệ suốt ngày đêm sinh trưởng thực vật trong cái viện đó, cho tới khi kiệt sức…
Bà còn muốn nuôi Khang Khang lớn lên...
Vì thế, bà phải ra tay trước!
Quả bà bà bò ra cửa sổ, tay siết chặt lưỡi hái, chờ bóng người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt—
Bà giơ cao lưỡi hái, bổ mạnh xuống!
“Choang!”
Bà chỉ thấy hoa mắt, bóng người trước mặt đột nhiên biến mất.
Khi bà hoàn hồn lại, người đó đã ở ngay cạnh bà, không chỉ né được đòn, còn giữ chặt cổ tay bà!
Cơn đau khiến bà thả lỏng tay, lưỡi hái rơi leng keng xuống đất.
—
Chu Khởi hơi ngẩn ra, ánh sáng đỏ trong mắt cũng biến mất.
Hắn hồi tưởng lại tất cả vừa diễn ra.
Lúc lưỡi hái bổ xuống, động tác của bà bà đột nhiên chậm như phim quay chậm.
Hắn theo bản năng nghiêng người, rồi giữ lấy tay bà.
Động tác này trong mắt hắn chỉ là tốc độ bình thường, nhưng khi trạng thái kỳ diệu ấy biến mất, hắn mới nhận ra bản thân vừa thực hiện một hành động gần như không tưởng.
“Tiểu Khởi ca!”
Tiếng Đường Vũ An vang lên từ phía sau, khiến cả hai hoàn hồn.
“Các ngươi là ai! Muốn làm gì!” Quả bà bà ra sức giãy giụa, hô lớn.
“Bà bà—”
Chu Khởi vừa định mở miệng thì một giọng non nớt vang lên từ phía sau.
Nghe thấy tiếng đứa bé, sắc mặt Quả bà bà trở nên hoảng loạn, bà giãy càng dữ dội, Chu Khởi không khống chế nổi đành buông tay.
Vừa được tự do, bà lập tức xoay người chạy về phía sau.
Thấy tôn tử nhỏ bé từ trong lối đi chui ra, Quả bà bà vừa giận vừa gấp, vội vàng đè cậu lại.
“Quả bà bà! Là con, Chu Khởi!”
Chu Khởi định đuổi theo, nhưng mới đi vài bước đã bị mắc kẹt. Cúi nhìn xuống, hắn thấy hai sợi dây leo không biết mọc từ đâu đang quấn chặt lấy chân.
Dây rất yếu, giật cái là đứt, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để bà bà kịp chui vào lại qua cửa sổ.
Vốn định ôm cháu chạy trốn, nhưng tiếng Chu Khởi khiến bà khựng lại.
Chu Khởi…
Bà hơi nghi hoặc, ngó ra ngoài nhìn kỹ lại.
“Quả bà bà, là con.”
Nhìn thấy bà bà lại ló đầu ra, Chu Khởi vui mừng giải thích: “Hôm qua con đổi muối lấy quả dại với bà, còn nhớ không?”
Sau lưng hắn, Đường Vũ An cũng trèo lên tường sụp.
Cậu thò đầu ra, cầm lưỡi hái mà Quả bà bà đánh rơi, vẻ mặt hoảng sợ xen phòng bị.
Bà bà này hung dữ quá đi!
Vừa rồi Tiểu Khởi ca mà né chậm chút, không chết thì cũng bị thương nặng!
Bọn họ chỉ định đến đây buôn bán tích điểm, ai ngờ nguy hiểm thế này… khiến Đường Vũ An càng thấm thía sự khắc nghiệt của thế giới tận thế.
Quả bà bà nhìn kỹ Chu Khởi và Đường Vũ An một lần nữa, cuối cùng cũng nhận ra.
Chủ yếu là Chu Khởi hôm nay quần áo sạch sẽ hơn, mặt mũi cũng tươm tất, mà hôm qua chỉ gặp một lần nên bà chưa nhận ra ngay.
Nhưng điều khiến bà thực sự hạ cảnh giác, là vì có Đường Vũ An đứng phía sau.
Tuy chỉ kém Chu Khởi ba tuổi, nhưng nhìn cậu rõ ràng là một đứa nhỏ chưa lớn.
Khuôn mặt non nớt đáng yêu, đôi mắt đen láy trong trẻo, như thể còn sống trong thời bình trước đại họa.
Nếu là người đến bắt bà, tuyệt đối không thể mang theo một đứa bé như thế này.
Sau khi xác định là hiểu lầm, mặt Quả bà bà đỏ lên vì ngượng.
Nhưng bà vẫn chưa vội bước ra khỏi cửa sổ, mà hỏi:
“Các ngươi tìm đến đây bằng cách nào?”
Bà không quên hành động có mục đích rõ ràng của hai đứa trẻ này.
Chu Khởi ấp úng không biết trả lời sao.
Đường Vũ An lại nhanh nhảu nói: “Bọn con chỉ đi ngang qua đây thôi, thấy cỏ cây bên này xanh tốt nên muốn tìm xem có quả dại ăn không, ai ngờ suýt nữa bị đánh lén…”
Nói đến đây cậu ngừng một chút, giọng mang đầy oán trách.
“Bà bà, ca ca con suýt nữa bị bà chém chết rồi đó!” Nghĩ lại mà vẫn sợ.
Quả bà bà càng thêm xấu hổ.
Bà lại nhìn kỹ Chu Khởi và Đường Vũ An lần nữa, rồi tin tưởng.
Hai đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết không phải người thường, không cần thiết phải lừa bà.
“Xin lỗi, ta tưởng các ngươi là đạo tặc…”
“Vậy bà bà còn quả dại không? Bọn con có thể đổi chút nữa không?” Đường Vũ An thấy bà dịu lại thì tranh thủ đề nghị.
Dù sao Tiểu Khởi ca cũng không bị thương, bà bà này cũng không phải người xấu thực sự, giao dịch vẫn có thể tiếp tục.
Nghe vậy, Quả bà bà hơi do dự.
Muối là vật thiết yếu. Không ăn muối lâu ngày sẽ mệt mỏi, thần kinh suy nhược, choáng váng… thậm chí nguy hiểm tính mạng.
Hôm qua bà đã nếm thử rồi.
Chu Khởi đổi muối rất sạch, không có tạp chất, hẳn là muối tinh bà từng ăn khi còn nhỏ, tốt hơn nhiều so với kali muối tự chế.
Nếu chỉ mình bà thì thôi, nhưng…
“Các ngươi còn muối?” Bà hỏi.
“Ừ, còn.”
Đường Vũ An gật đầu, nhưng không vội giao dịch. Cậu nhìn về phía cậu bé bên cạnh bà.
Là một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, tóc khô vàng, mặt hóp, đôi mắt đen láy tròn xoe, vừa tò mò vừa cảnh giác nhìn họ.
Đường Vũ An chưa từng thấy đứa bé nào gầy đến vậy. Em gái Đường Ngữ Hinh của cậu lúc sinh ra cậu vẫn nhớ, sau đó cũng hay đến đón em ở nhà trẻ.
Trẻ con ở nhà trẻ đứa nào cũng trắng trẻo bụ bẫm, chưa bao giờ thấy ai gầy như thế.
“Bà bà, đây là cháu bà ạ?” Cậu hỏi.
“Ừ.” Bà đáp, dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ rồi tiếp tục hỏi: “Các ngươi muốn đổi thế nào? Vẫn như hôm qua sao?”
“Ừ, giống hôm qua là được, chỉ là…”
Giọng Đường Vũ An mềm mại, nũng nịu: “Bà bà, tụi con đi đường cả ngày, chân mỏi quá rồi, có thể cho tụi con nghỉ một chút ở chỗ bà được không?”
Quả bà bà cau mày.
Bà nhìn gương mặt ngây thơ của Đường Vũ An, rồi lại liếc Chu Khởi đứng sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn quanh.
Tay chân Chu Khởi quấn băng, hôm qua không có…
Bà nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vào đi.”
Đường Vũ An vui mừng nhìn về phía Chu Khởi.
Chu Khởi bất đắc dĩ, liếc nhìn đứa bé bên cạnh bà, cuối cùng vẫn nói: “Vậy làm phiền rồi.”
Thế là, Đường Vũ An chui qua cửa sổ vào nhà Quả bà bà.
Bên trong là không gian nhỏ hẹp trong tòa nhà sập, chật chội chất đầy đồ đạc, khó đặt chân.
Chu Khởi theo sau, vì người cao nên phải khom lưng mới tránh va đầu.
Khi họ bò vào, Khang Khang đã nhanh chóng núp vào một lối khác, giờ thì đang thò đầu ra, lặng lẽ quan sát họ.
“Khang Khang không quen tiếp xúc người lạ, nó sợ lắm.”
Quả bà bà nói rồi cúi người nhìn ra ngoài.
Sau đó bà kéo hai dây leo lên che cửa sổ, rồi lấy phiến đá đậy kín lại.
“Vào trong đi.”
Bà bế cháu vào nhà qua một ô cửa vòm.
Đường Vũ An nắm tay Chu Khởi, cũng bước theo sau.
Đường Vũ An kéo tay Chu Khởi, cất bước đi theo phía sau hắn.
Vượt qua cổng tò vò, tầm nhìn trước mắt họ lập tức trở nên thoáng đãng hơn hẳn.
Đây hẳn là một phòng khách. Dù đã trải qua năm tháng mục nát, nhưng nơi này vẫn giữ được dáng vẻ khá nguyên vẹn. Ở góc phòng còn có thể lờ mờ nhìn thấy vài chiếc ghế sofa phủ đầy bụi bặm, chất đống cùng đống đồ linh tinh.
Trên đống đồ đó mọc đầy nấm lớn nhỏ, cạnh bên là vài thùng đất sét trong đó thậm chí còn mọc lên cây xanh.
Đặc biệt nhất, ngoài vài tia nắng yếu ớt len qua khe tường, trong phòng còn có một cây thực vật phát ra ánh sáng trắng dịu nhẹ, tự mình chiếu sáng cả không gian.
Cây ấy được trồng trong một chậu gỗ, cao chừng một mét. Lá cây thưa thớt, giữa các kẽ lá và cành cây mọc ra những chùm quả trông như đèn lồng nhỏ.
Chính những quả ấy phát ra ánh sáng nhàn nhạt, như những chiếc đèn đêm tí hon, cực kỳ đẹp mắt.
Đường Vũ An hơi trợn tròn mắt, lần đầu tiên nhìn thấy một giống cây kỳ lạ như vậy khiến cậu không khỏi kinh ngạc.
Chu Khởi chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi lập tức dời mắt, bắt đầu quan sát tình hình trong phòng — đúng như hắn dự đoán, trong phòng vẫn còn một lối ra khác.
Trước hai thiếu niên xa lạ, Quả bà bà trông có vẻ hơi dè dặt.
“Bà bà, cháu tên là Đường Vũ An.”
Nhận thấy không khí có phần trầm lắng, Đường Vũ An chủ động mở lời, nở nụ cười tươi tắn: “Lần đầu gặp mặt, mong bà giúp đỡ nhiều ạ!”
Quả bà bà khựng lại một chút, khẽ gật đầu, trong lòng vẫn ôm chặt đứa bé tên Khang Khang. Thằng bé cũng vừa lúc ngẩng đầu lên.
Nó tò mò đánh giá Đường Vũ An, trông cậu rất ngoan ngoãn dễ thương, chỉ là gầy đến mức trơ cả xương, nhìn mà khiến người khác xót xa.
Đường Vũ An nhìn thằng bé, bất giác nhớ đến em gái mình. Trong ánh mắt nhìn Khang Khang, vô thức dịu dàng hơn vài phần.
“Khang Khang, em khỏe không?”
Thằng bé rụt rè nhìn cậu một cái, rồi lại nép vào lòng Quả bà bà.
Quả bà bà nhìn cháu mình, rồi lại nhìn thiếu niên đang nở nụ cười rạng rỡ trước mặt, môi khẽ mím, cuối cùng không ngăn cản bọn họ tiếp xúc.
Chu Khởi thì không tiến lại gần.
Hắn ngồi xuống một tảng đá đối diện, không gần không xa mà lặng lẽ quan sát Đường Vũ An trò chuyện cùng hai bà cháu kia.
An An đúng là có khả năng ấy — rất nhanh có thể hòa nhập cùng người khác, cho dù là mới quen. Còn hắn… vẫn thích yên tĩnh đứng bên ngoài quan sát hơn.
Khang Khang nép sát trong lòng bà bà, nắm chặt lấy vạt áo bà, sợ chỉ cần buông tay là bà sẽ biến mất.
“Muốn ăn kẹo không?”
Ngay lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên.
Khang Khang tò mò ngẩng đầu, nhìn thấy một anh trai lớn hơn mình nhiều. Anh ấy rất đẹp, da trắng, gương mặt tròn tròn như cục bông, giống như những đám mây trên bầu trời.
“Em gọi anh một tiếng ‘Đường ca ca’, anh sẽ cho em viên kẹo này.”
Cậu thấy thiếu niên vươn tay về phía mình, trong lòng bàn tay là một viên kẹo tinh thể trong suốt màu trắng, bên ngoài phủ lớp phấn mỏng, nhưng vẫn có thể thấy ánh lấp lánh bên trong.
Tiểu Khang Khang theo bản năng nâng tay, siết lấy chiếc vòng cổ trước ngực qua lớp áo.
Lấp lánh thật… Nhưng, “kẹo” là gì?
Thằng bé ngơ ngác nhìn Đường Vũ An.
“Không muốn thử sao? Cái này ngọt lắm, ngon lắm đó.”
Đường Vũ An nói rồi đưa viên kẹo lên miệng, cắn một miếng nhỏ, ngậm trong miệng rồi nở nụ cười mãn nguyện.
“Ngọt lắm luôn á!”
Khang Khang chưa từng ăn kẹo, nhưng nó biết “ngọt” là vị gì. Cuối cùng, không cưỡng lại được cám dỗ, nhỏ giọng lắp bắp mở miệng:
“Đường… Đường ca ca…”
Giọng nói trẻ con non nớt, mềm mại, nghe cực kỳ đáng yêu.
“Ờ!” Đường Vũ An tươi cười đáp lại, rồi nói: “Đưa tay ra nào.”
Khang Khang chắp tay trước ngực, do dự ngẩng đầu nhìn Quả bà bà.
Quả bà bà cũng cau mày. Viên tinh thể màu trắng kia, thực sự là kẹo sao? Kẹo còn quý hiếm hơn cả muối, mà bà thì đã bao nhiêu năm rồi chưa từng được ăn chút đường nguyên chất nào.
Bà không trả lời, Khang Khang lại quay sang nhìn Đường Vũ An.
Cậu trai này thật sự dễ nhìn lắm… Mà bà bà đã cho cậu ấy vào nhà rồi, chắc là an toàn.
Cuối cùng, thằng bé cũng cẩn thận đưa tay ra.
“Chờ một chút.”
Nhưng Đường Vũ An sau khi nhìn bàn tay bé con, không đưa ngay kẹo, mà cất lại vào túi, lấy ra khăn tay, nhúng ướt rồi kéo tay thằng bé lại, nhẹ nhàng lau sạch.
“Bệnh tật phần lớn đều từ miệng mà ra, trước khi ăn gì cũng phải rửa tay sạch đã.” Cậu nghiêm túc dặn dò.
Khang Khang tận mắt thấy chiếc khăn trắng tinh sau khi lau tay mình liền đen kịt lại.
Hai má vàng vọt của nó thoáng ửng đỏ, ngượng ngùng gật đầu.
Đường Vũ An giữ lời, lau khô tay xong thì đặt nửa viên kẹo còn lại vào lòng bàn tay thằng bé.
Khang Khang nhìn viên kẹo, nuốt nước bọt, nhưng không vội bỏ vào miệng. Thay vào đó, nó đưa tay nhỏ ra, dâng viên kẹo lên trước mặt Quả bà bà.
“Bà bà, ăn…”
Quả bà bà vẫn luôn nhìn Đường Vũ An.
Nếu nói lúc trước bà còn giữ chút cảnh giác, thì sau khi thấy Đường Vũ An dùng khăn ướt lau tay cho cháu mình, bà hoàn toàn yên tâm.
Dù nơi này không thiếu nước, nhưng dùng nước sạch để lau tay vẫn là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
Hai thiếu niên này… thân thế chắc chắn không đơn giản.
Quả bà bà đang trầm ngâm suy nghĩ thì cháu gọi bà. Bà không nghĩ ngợi nhiều, cúi đầu liếm nhẹ viên kẹo.
Vị ngọt nhẹ nhàng mà sâu lắng lan ra, đôi mắt đục mờ của bà đột nhiên trợn to.
Đường… đúng là đường thật!
Quả bà bà nhịn không được nuốt nước bọt.
Nhưng bà không tiếp tục nếm nữa, mà chỉ thúc giục Khang Khang bằng ánh mắt.
Thấy vậy, thằng bé khẽ nhón viên kẹo, rụt rè liếm thử.
Gần như ngay lập tức, đôi mắt nó cũng trợn to giống bà.
Khang Khang biết vị ngọt. Bà ngoại từng trồng loại quả ngọt, nhưng từ lúc có ký ức đến giờ, nó chưa từng nếm qua vị ngọt nào đậm đà đến thế.
“Ọc ọc ——”
Bụng thằng bé kêu vang.
Cơn đói lấn át, Khang Khang không nhịn được nữa, nhét cả viên kẹo vào miệng.
Vị ngọt đậm đặc tan ra nơi đầu lưỡi, khuôn mặt thằng bé rạng rỡ hẳn lên, cuối cùng híp mắt lại, biểu cảm hạnh phúc tràn đầy.
“Ha ha, ngon lắm đúng không?”
Đường Vũ An cũng bật cười vui vẻ. Ngay khi Khang Khang nhận lấy viên kẹo, trước mắt cậu xuất hiện loạt thông báo hệ thống:
【Bạn đã hoàn thành một lần buôn bán lỗ với khách mới, kinh nghiệm +3, tích điểm +0】
【Bạn hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày (1), tích điểm +2】
【Bạn hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày (3), tích điểm +2】
Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chào đón khách mới trong ngày! Dù hệ thống bảo đây là “buôn lỗ”, nhưng viên đường phèn này vốn dĩ có sẵn trong cửa hàng, cậu không tốn một điểm tích nào.
Thế thì, cậu mệt chỗ nào chứ?