Edit Ngọc Trúc
Đường Vũ An quay đầu nhìn về phía Chu Khởi, ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý.
Chu Khởi cũng mỉm cười đáp lại. Đường Vũ An đã phân công nhiệm vụ hàng ngày cho hắn, nên hắn cũng được xem tiến độ hoàn thành.
Khi phát hiện bên cạnh Quả bà bà là một đứa trẻ, Chu Khởi đã nhanh chóng chuẩn bị phương án khác để tìm khách mới.
Bởi ngay cả giao tiếp còn khó khăn, đừng nói đến giao dịch – lại còn có Quả bà bà luôn kè kè bên cạnh, không thể dùng thủ đoạn gì để đánh lừa được.
Không ngờ An An lại thuận lợi tìm ra cách phá cục, hơn nữa hệ thống còn xác định giao dịch là hợp lệ.
“Rắc —— rắc ——”
Lúc này, Tiểu Khang Khang vô thức cắn viên đường trong miệng, đôi mắt hắn lập tức sáng bừng lên.
Ban đầu chỉ là ngậm cho tan, đã thấy ngọt rồi, không ngờ vừa cắn ra, vị ngọt ấy còn đậm đà hơn, khiến một đứa trẻ chưa từng ăn kẹo như hắn chấn động đến ngẩn người.
Ngọt quá chừng!
Ngon không chịu nổi!
Chỉ là niềm vui đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chẳng mấy chốc, viên đường trong miệng hắn tan biến hoàn toàn, theo động tác nuốt xuống bụng thì không còn chút dấu vết.
Tiểu Khang Khang liếm môi, cố níu giữ chút ngọt còn sót lại.
Hắn ngước mắt mong chờ nhìn Đường Vũ An, rõ ràng còn muốn ăn nữa, nhưng lại không dám mở miệng xin.
Quả bà bà cũng không ngờ, mới gặp mặt lần đầu, đứa nhỏ này đã tặng cho các bà cháu họ một món quà quý giá đến vậy.
Bà còn đang nghĩ cách cảm ơn thì Đường Vũ An đã chủ động vươn tay về phía Tiểu Khang Khang, niềm nở mời: “Khang Khang, tụi mình qua kia chơi nha?”
Hôm nay cậu vẫn còn hai lần cơ hội giao dịch hợp lệ với Tiểu Khang Khang. Bất kể thế nào cũng phải gom đủ ba điểm kinh nghiệm còn thiếu kia.
Khang Khang thích ăn đường, vậy thì cho nó thêm vài viên nữa.
Tuy ăn nhiều đường không tốt, nhưng ở thế giới vật tư khan hiếm này, cũng chẳng ai để ý mấy chuyện đó.
Lần này Tiểu Khang Khang không hề do dự, theo phản xạ liền đặt bàn tay nhỏ của mình vào tay Đường Vũ An, đi được hai bước lại như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía bà ngoại.
Quả bà bà cười gật đầu, không ngăn cản. Tiểu Khang Khang lúc này mới quay lại nhìn Đường Vũ An.
“Ha ha, vậy đi thôi!”
Đường Vũ An cúi người bế thốc cậu bé lên, mang theo cậu hướng đến cái cây đang phát sáng kia.
Cây đó từ đầu đã khiến cậu vô cùng tò mò!
Còn việc giao dịch với Quả bà bà, tất nhiên giao cho anh Khởi xử lý. Anh Khởi chỉ cần hoàn thành là sẽ được tích điểm kinh nghiệm, dù tạm thời chưa rõ những con số ấy có ích gì.
“Cháu còn bao nhiêu muối? Muốn đổi bao nhiêu trái?”
Thấy Chu Khởi bước đến gần, Quả bà bà chủ động hỏi.
Giá trao đổi hôm qua trong mắt bà vẫn khá công bằng, chỉ là số lượng hơi ít. Nếu được, bà muốn đổi thêm chút nữa.
Chu Khởi không vội giao dịch mà hỏi thẳng: “Cháu thấy bà có thể thúc sinh thực vật?”
Quả bà bà hơi cau mày cảnh giác nhìn hắn, nhưng rất nhanh đã giãn nét mặt ra như bình thường.
“Ừm.” Bà gật đầu.
Chu Khởi nhìn rõ phản ứng của bà, có lẽ khả năng dị năng kỳ diệu này không phải ai cũng có, nên bà mới thận trọng như thế.
“Vậy bà có cần hạt giống không?” Hắn vào thẳng vấn đề.
Quả bà bà hơi sững người, không ngờ Chu Khởi lại hỏi như vậy. Một lúc sau bà mới hỏi: “Loại hạt giống gì?”
Chu Khởi lấy ra một bao gạo lứt đã chuẩn bị sẵn.
“Loại này, bà nhận ra không?”
Vừa thấy túi gạo lứt, mắt Quả bà bà lập tức sáng lên. Bà nhìn chằm chằm vào túi nhỏ ấy, ánh mắt đục ngầu của người già bỗng ánh lên tia sáng rực rỡ.
“Này… đây là hạt thóc?”
Xem ra bà biết rõ giá trị của gạo, vậy không cần Chu Khởi tốn công giải thích.
Chu Khởi gật đầu, “Đúng vậy, đây là hạt thóc nguyên vỏ, còn gọi là gạo lứt, vừa ăn được, vừa là hạt giống tốt.”
Hắn đổ ra vài hạt, đưa cho Quả bà bà.
Bà run rẩy đưa tay nhận lấy, cẩn thận cảm nhận một hồi, rồi gật đầu: “Là giống tốt thật.”
Một hạt thóc có thể sinh ra hàng trăm hạt khác, thậm chí hàng nghìn. Những hạt giống ấy còn có thể tiếp tục trồng tiếp, chỉ cần kiên nhẫn chăm bón, cuối cùng có thể để Khang Khang được ăn no những bữa cơm bổ dưỡng!
“Cháu muốn đổi như nào? Một hạt lúa đổi bao nhiêu trái?” Quả bà bà tràn đầy mong đợi nhìn Chu Khởi.
Nếu là người thường thì hạt giống không có mấy giá trị, bởi trồng được đã khó, lại đầy rủi ro. Một sơ suất là mất trắng.
Nhưng Quả bà bà thì khác.
Bà có dị năng thúc sinh, trái chín vẫn có thể lấy giống. Khoảng 4–5 thế hệ sau hạt mới mất khả năng nảy mầm.
Chỉ cần đổi được đủ giống, bà có thể dùng cách tối ưu để trồng trọt.
Nên với bà, hạt giống còn quý hơn muối, mà chính bà cũng biết, đem trái cây này xuống thị trấn đổi cũng chẳng được hạt giống quý như thế.
Bà nhất định phải nắm lấy cơ hội!
Một hạt… đổi bao nhiêu trái? Chu Khởi chớp mắt. Xem ra vật tư ở thế giới này còn khan hiếm hơn hắn tưởng.
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: “Túi nhỏ này có 20 hạt, cháu đổi lấy hai quả thôi.”
Hiện tại hắn và An An tạm thời không thiếu ăn, mỗi ngày mỗi người một trái là đủ, ăn hết rồi lại đến đổi tiếp.
Hơn nữa, 1 điểm tích phân có thể đổi được 100 gam gạo lứt, mà 1 hạt chỉ nặng khoảng 0.02 gam, nghĩa là 1 điểm đổi được đến 5000 hạt.
Hai quả đổi được 18 điểm tích phân.
Chỉ xét giao dịch này thôi, họ đã lời to. Dĩ nhiên về lâu dài, Quả bà bà có giống tốt, bà cũng sẽ không thiệt.
Như An An đã nói: Đây là đôi bên cùng có lợi.
Quả bà bà ngẩn người, không ngờ Chu Khởi lại hào phóng như thế, khiến bà hơi áy náy.
Nhưng bà không thể từ chối.
Dị năng của bà không vô hạn, có thể tiết kiệm một chút thì vẫn tốt hơn.
Huống chi, những hạt giống này là hy vọng của bà cháu họ trong tương lai, sao có thể buông bỏ?
“Cảm ơn… lúc nãy… thật sự xin lỗi…”
Ở thời đại này, đề phòng và công kích lẫn nhau là chuyện thường. Hôm nay suýt nữa gây thương tích cho Chu Khởi, Quả bà bà cũng chẳng thấy áy náy gì.
Nếu quá mềm lòng, sẽ rất khó sống sót – nhất là một bà lão còn phải chăm cháu nhỏ.
Nhưng nhận được sự giúp đỡ từ hai thiếu niên, bà cũng không thể thờ ơ.
Chu Khởi lắc đầu, “Không sao, bọn cháu cũng không bị thương.”
Nếu lưỡi hái ấy thật sự chém trúng, sự việc e rằng đã chẳng thể hòa giải thế này, ít nhất cũng không thể ngồi đây nói chuyện tử tế.
Nghĩ đến khoảnh khắc tránh được nhát chém kia, Chu Khởi bất giác xoa tay lên lớp băng gạc trong lòng bàn tay.
Liệu có liên quan đến thứ đã chui vào người hắn lúc đó không?
Thứ đó… rốt cuộc là gì?
Chu Khởi mím môi. Quả bà bà đã đứng dậy, đi đến góc nhà, cúi người đẩy ra một tảng đá, lộ ra một lối hầm phía sau.
Bà kéo ra một chiếc sọt nhỏ từ trong đó, ôm trở lại.
“Đám này ngọt hơn hôm qua đó.”
Tốc độ thúc sinh khác nhau ảnh hưởng đến vị ngọt. Vị ngọt chua còn liên quan đến thời gian bảo quản.
“Cho cháu.”
Bà đưa ba trái cho Chu Khởi, nhưng hắn chỉ lấy hai trái như đã thỏa thuận, rồi đổ 20 hạt gạo lứt ra giao cho bà ——
Bao nilon thì vẫn giữ lại dùng tiếp, không thể đưa bà.
Quả bà bà không ép, lấy một miếng vải vuông, cẩn thận đặt 20 hạt gạo lứt lên, ánh mắt tràn đầy kỳ vọng vào tương lai.
【Công nhân “Chu Khởi” hoàn thành giao dịch với khách quen và thu được lợi nhuận: +28 tích phân, +1 điểm kinh nghiệm】
【Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày (5): +2 tích phân】
Đường Vũ An đang chơi với Tiểu Khang Khang trong góc, trông thấy thông báo liền trợn to mắt.
Phòng này nhỏ xíu, nên mọi cuộc trao đổi giữa Quả bà bà và Chu Khởi cậu đều nghe rõ, biết mấy quả bà đưa hôm nay đều chất lượng tốt.
Không ngờ chỉ hai quả đã đem lại điểm tích phân còn cao hơn hôm qua ba quả!
Hôm qua mỗi quả được 9 điểm, hôm nay một quả là 14 điểm.
Vậy tích phân thu được còn tùy thuộc vào chất lượng và số lượng hàng hóa giao dịch?
Trong lúc Đường Vũ An đang ngẫm nghĩ, Chu Khởi lại lấy ra một túi gạo lứt nhỏ khác, nói: “Ở đây có 20 hạt, cháu đổi tiếp hai trái nữa. Này nè.”
Hắn đưa túi gạo lứt đặt xuống miếng vải Quả bà bà còn chưa kịp thu lại, rồi lại từ sọt lấy thêm hai quả.
Với Quả bà bà, càng nhiều hạt giống càng tốt, bà gật đầu không ý kiến. Sau khi đếm xong, bà vẫn chưa thu vải lại.
Quả nhiên, Chu Khởi lại lấy ra túi gạo thứ ba, tiếp tục đổi hai quả nữa.
Quả bà bà: “……”
Thật kỳ lạ, sao phải tách ra làm ba lượt giao dịch vậy? Hôm qua đổi muối cũng chia ra thế này.
Nhưng nhìn đống 60 hạt giống trước mặt, lòng Quả bà bà đã nở hoa, chẳng còn tâm trí truy hỏi kiểu giao dịch kỳ quặc này.
Dùng 6 quả ngọt đổi được 60 hạt giống tốt, bà tuyệt đối lời to.
Không ngờ, Đường Vũ An đang ngồi ở góc cũng nở nụ cười y hệt.
【Công nhân “Chu Khởi” hoàn thành giao dịch với khách quen và thu được lợi nhuận: +28 tích phân, +1 điểm kinh nghiệm】
【Công nhân “Chu Khởi” hoàn thành giao dịch với khách quen và thu được lợi nhuận: +28 tích phân, +1 điểm kinh nghiệm】
Tổng cộng 84 điểm tích phân, 3 điểm kinh nghiệm!
Đã phát tài rồi
Đường Vũ An vui vẻ hớn hở, đây là tám mươi mấy điểm tích phân đó, đổi hết sang gạo lứt thì được tận mười sáu cân lận!
Tuy nói buôn bán thì phải có lời, hơn nữa Quả bà bà sau này chắc chắn cũng sẽ thu được không ít nhờ đám hạt giống này, nhưng chênh lệch lớn như vậy vẫn khiến Đường Vũ An có chút áy náy.
Cậu cúi đầu nhìn Tiểu Khang Khang, thằng bé đang sung sướng ăn kẹo đường — vừa rồi Đường Vũ An đã cùng nó làm hai lần giao dịch lỗ vốn, được tận ba điểm kinh nghiệm.
Lần này Khang Khang biết điều hơn rồi, ngậm viên kẹo trong miệng từ từ để tan ra, như vậy vị ngọt mới giữ lại được lâu hơn.
Thấy Đường Vũ An nhìn mình, thằng bé liền cười toe toét, nở một nụ cười đáng yêu với cậu.
Đường Vũ An không nhịn được đưa tay xoa đầu nó, sau đó lén lút nhét thêm vào túi áo nó một túi đường phèn nhỏ.
Dù sao loại túi nhỏ nhất cũng chỉ đựng được bốn, năm viên đường, còn hàng rời trong cửa hàng thì vẫn còn hai, ba chục cân, cậu cũng chẳng tiếc mấy viên cho Khang Khang.
Còn bên kia, Chu Khởi sau khi hoàn tất giao dịch thì bắt đầu hỏi thăm Quả bà bà về tình hình khu vực này.
Quả bà bà cũng biết bọn họ là người từ nơi khác tới, bà vuốt lại bao hạt giống vừa đóng gói, nhìn Chu Khởi và Đường Vũ An, ánh mắt dần hiện lên vẻ như đã hiểu ra điều gì.
“Các ngươi là từ trong bảo đi ra phải không?” Bà hỏi.
Bảo?
Chu Khởi cau mày, rồi lắc đầu.
Thấy phản ứng đó, Quả bà bà lại khẽ gật đầu như đã xác nhận điều gì, giấu thân phận là chuyện thường tình, chỉ là hành vi lời nói và cách tiêu tiền của hai đứa này, thật sự không dễ khiến người ta tin là dân lang thang.
“Ngươi muốn biết gì?” Quả bà bà hỏi.
Chu Khởi nhìn vẻ mặt của bà, liền hiểu bà không tin bọn họ, nhưng hắn cũng không định giải thích thêm.
Ra khỏi cửa, thân phận là tự mình đặt.
Từ phản ứng của Quả bà bà, cái gọi là “bảo” hẳn là một nơi khá giàu có, vậy cũng hợp lý khi giải thích vì sao bọn họ mang theo nhiều vật tư như thế.
Thế là Chu Khởi hỏi: “Chỗ này là đâu? Có tên gọi không?”
“Địa danh à… nơi này vốn thuộc địa giới Thanh Mộc Thành, từng là nơi rất phồn hoa. Nhưng đó là chuyện mấy chục năm trước rồi, ngươi chắc chưa từng nghe qua đâu?”
Chu Khởi gật đầu. Thanh Mộc Thành — một cái tên hoàn toàn xa lạ với hắn.
“Người quanh vùng đều gọi nơi này là thành hoang.” Quả bà bà nói.
Chu Khởi suy nghĩ một chút, hỏi: “Thành hoang… là vì ít người ở nên mới gọi vậy sao?”
Bọn họ ở đây cũng mấy ngày rồi, ngoài Quả bà bà và cháu bà, còn chưa gặp ai khác.
“Ừ.” Quả bà bà nhìn băng vải quấn trên tay hắn, “Ngươi chắc cũng gặp rồi đúng không? Sinh vật biến dị?”
Chu Khởi không phủ nhận: “Hôm qua gặp một con chó lớn.”
“Là biến dị cự khuyển!”
Quả bà bà lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhìn thương tích của thiếu niên, chắc đã từng giao chiến với con cự khuyển kia. Hắn còn sống được, mà vết thương cũng không nặng lắm...
Càng khiến bà không dám xem thường hai thiếu niên này.
“Trong thành hoang lang thang rất nhiều sinh vật biến dị, cự khuyển chỉ là một loại trong số đó. Chúng đều có hình thể rất lớn, nghe nói là do thú cưng của con người bị biến dị thành.”
“Không chỉ có kích thước khổng lồ, chúng còn có tốc độ và sức mạnh vượt trội, thậm chí một số còn sở hữu dị năng có sức sát thương rất lớn.”
Quả bà bà nói rất nghiêm túc: “Chúng ta hiện tại còn ở vùng rìa của thành hoang, tuy cũng có sinh vật biến dị qua lại, nhưng số lượng vẫn còn ít.”
“Các ngươi ngàn vạn lần đừng tiến vào khu trung tâm, rất khó có ai sống sót được trong đó.”
“Khu trung tâm?” Chu Khởi hỏi tiếp, “Cụ thể là hướng nào?”
Quả bà bà đáp: “Nơi nào cỏ cây càng tươi tốt, thì càng gần trung tâm.”
Còn cụ thể phương hướng thì rất khó mô tả bằng lời.
“Được, ta hiểu rồi.” Chu Khởi gật đầu.
Ôm Tiểu Khang Khang quay lại, Đường Vũ An cũng nghiêm túc gật đầu nghe theo.
Quả bà bà nhìn họ, lại nói: “Người sống ở khu vực này tuy ít, nhưng ai còn tồn tại được ở đây đều có bản lĩnh riêng.”
Chu Khởi suy nghĩ, rồi hỏi tiếp: “Vậy bà có biết nơi nào có khu dân cư lớn hơn không?”
Muốn cày tích phân và kinh nghiệm, phải tìm nơi đông người — tuy bây giờ đã có bản đồ, nhưng khu vực được mở khóa còn hạn chế, vẫn phải hỏi thăm để tránh đi vòng.
“Khu tụ cư à…”
Quả bà bà liếc nhìn Chu Khởi rồi lại nhìn Đường Vũ An, chần chừ một lúc mới nói: “Có thì có, nhưng nếu muốn đến đó, tốt nhất là đi cùng người quen.”
“Tại sao ạ?” Đường Vũ An tò mò hỏi.
Quả bà bà nhìn cậu, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười hơi phức tạp: “Bởi vì nhiều khi, con người còn nguy hiểm hơn cả sinh vật biến dị.”
Tuy vậy, bà cũng không khuyên họ ở lại.
Nếu họ thực sự từ trong thành lũy đi ra, thì chắc chắn sẽ không quen với kiểu sống ở nơi như thành hoang này.
“Còn nhớ chỗ hôm qua ta gặp các ngươi không?”
Quả bà bà nhìn Chu Khởi: “Dọc theo con đường nhỏ đó đi về phía tây bắc, đi tầm một ngày một đêm sẽ đến một thị trấn.”
Cụ thể bao xa thì bà cũng không nói rõ được.
“Thị trấn đó khá lớn, có thể sẽ có những thứ các ngươi cần. Chỉ là ra vào đều phải nộp phí qua đường.”
“Nếu thật sự muốn đi, nhớ kỹ một điều — đừng tiết lộ chi tiết gì với bất kỳ ai.” Bà dặn dò, giọng đầy nghiêm túc. “Tốt nhất là cải trang sơ qua, các ngươi nhìn quá nổi bật rồi.”
Còn về chuyện khác, bà không nói thêm gì nữa.
“Vâng, cảm ơn bà bà.”
Sau khi đã hỏi được những thông tin cần thiết, Đường Vũ An lại lấy ra một túi nhỏ đựng hai mươi viên gạo lứt, đưa cho bà làm quà cảm ơn.
Quả bà bà ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy — bà thật sự rất cần những hạt giống này.
【Bạn vừa cùng một khách quen hoàn thành một lần giao dịch lỗ vốn, tích phân +0】
Đường Vũ An chớp mắt — lúc nãy Tiểu Thất ca đã làm ba lần giao dịch với Quả bà bà rồi mà… Lỗ vốn giao dịch không giới hạn ba lần à? Nhưng nếu không có tích phân thì cũng chẳng có thêm kinh nghiệm…
Cậu hơi thắc mắc, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Quả bà bà cất gạo lứt xong, lại liếc nhìn Đường Vũ An và Chu Khởi.
Cuối cùng, bà khẽ cắn môi nói: “Nếu thật sự muốn đi, các ngươi có thể tìm lão Lý. Đầu mỗi tháng, ông ấy đều đến đó thu mua đồ, khá rành tình hình bên ấy.”
“Nếu còn muốn hỏi thêm thông tin gì khác, cũng có thể tìm ông ấy.”
Hai mắt Đường Vũ An lập tức sáng bừng lên.
Oa, khách mới xuất hiện rồi!