Edit Ngọc Trúc

“Tích tích tích ——”

Năm giờ rưỡi sáng, đồng hồ báo thức của Chu Khởi vang lên đúng giờ.

Tiếng chuông vừa vang, hắn lập tức mở mắt. Vừa tắt báo thức, Đường Vũ An đang ngủ say cũng khẽ hừ một tiếng, trở mình quay mặt về phía hắn.

Thiếu niên lười nhác mở hé mắt, mơ màng gọi:
“Tiểu Khởi ca, chào buổi sáng…”

“Ừ, sáng.”

Chu Khởi xoa xoa mái tóc rối bù của cậu, rồi lại sờ trán, xác định cậu không còn sốt nữa. Trong ánh mắt hắn không giấu được một tia ý cười.

“Ngủ thêm một lát nữa đi.” Hắn vừa đứng dậy mặc quần áo, vừa nói với Đường Vũ An.

“Không được đâu.”

Đường Vũ An ngái ngủ ngồi dậy.

Cậu vốn là người phải ngủ đến bảy giờ mới tỉnh, chưa từng dậy sớm như vậy. Nhưng hiện giờ không giống trước kia nữa.

Bọn họ đã xuyên đến một thế giới tận thế đầy rẫy nguy hiểm, không thể sống an nhàn như xưa.

Hơn nữa, Đường Vũ An cũng lo, Chu Khởi sẽ nhân lúc cậu ngủ mà lén ra ngoài tiêu diệt sinh vật nguy hiểm hay tìm khách hàng giao dịch.

Dựa vào sự hiểu biết của cậu với Chu Khởi, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.

“Vết thương của anh sao rồi?”

Nhớ ra gì đó, Đường Vũ An kéo tay Chu Khởi qua kiểm tra.

Tay được băng bó kỹ nên cậu cũng không nhìn rõ lắm, nhưng vết bầm trên má hắn thì đã biến mất hoàn toàn.

Khôi phục tốt thật!

Đường Vũ An có chút vui mừng, vừa định cười lên thì chợt thấy trong đôi mắt đen thuần khiết của Chu Khởi dường như có ánh đỏ lóe lên.

Cậu khẽ giật mình, chăm chú nhìn lại thì ánh đỏ ấy đã biến mất, như thể chỉ là ảo giác.

Đường Vũ An chớp mắt mấy cái.

“Sao vậy?” Chu Khởi hỏi, không nhận ra vẻ khác thường của cậu.

Đường Vũ An do dự lắc đầu.

Chắc là… nhìn nhầm thôi nhỉ? Mắt Tiểu Khởi ca làm gì có chuyện đổi màu chứ?

“Vậy dậy thôi.”

“Ừm, được rồi.”

Chu Khởi gấp chăn gối gọn gàng, rồi cùng Đường Vũ An xuống lầu rửa mặt và vận động buổi sáng.

Thấy hai người đang giơ tay múa chân, Vượng Tài cũng bị đánh thức, từ một góc nhà chạy ra, vẫy đuôi đi vòng quanh chân họ, vừa đi vừa kêu “meo ô meo ô” đầy hứng thú.

Dù bề ngoài là mèo, nhưng thực ra nó là một chú chó nhỏ vui vẻ chính hiệu!

Đường Vũ An không nhịn được ngồi xổm xuống chơi với nó, còn Chu Khởi thì sau khi tập thể dục liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

“Meo ô —— meo ô ——”

Vượng Tài lè lưỡi, vẫy đuôi, nhiệt tình cọ đầu vào tay Đường Vũ An.

“Có phải đói rồi không?”

Đường Vũ An nói rồi đứng dậy đi lấy cá khô cho nó ăn.

Vì chưa đến tám giờ nên cho nó ăn cũng không tốn điểm tích lũy. Nhìn dáng vẻ vui vẻ của chú mèo nhỏ, tâm trạng của Đường Vũ An cũng tốt hơn nhiều.

Trong bếp.

Chu Khởi tháo băng trên tay ra, miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, thậm chí không để lại vết sẹo nào.

Hắn hơi cau mày, nhưng cuối cùng vẫn quấn băng lại như cũ.

Không biết rốt cuộc thứ kia đã chui vào cơ thể hắn là gì. Nhưng trước mắt hắn không thấy có dấu hiệu bất thường nào, cũng không tiện xử lý gì hơn.

Dẹp bỏ lo lắng, hắn bắt đầu làm bữa sáng.

“An An, ăn cơm thôi.”

“Đến ngay đến ngay!”

Nghe tiếng gọi của Chu Khởi, Đường Vũ An vội đi rửa tay, Vượng Tài cũng tung tăng chạy theo sau.

Sau đó, hai người cùng nhau ngồi xuống ăn sáng.

“Hôm nay mình đi tìm Quả bà bà trước hả?”

“Ừ.” Chu Khởi gật đầu.

Tuy mỗi nhiệm vụ hằng ngày chỉ được 2 điểm tích lũy, nhưng nếu hoàn thành hết sẽ có cơ hội quay vòng quay may mắn.

Hôm qua trải nghiệm đã chứng minh, phần thưởng của vòng quay này cực kỳ quan trọng. Nhìn từ góc độ đó, nhiệm vụ tiêu diệt sinh vật nguy hiểm quả thật hấp dẫn hơn.

Tuy vậy, về độ khó thì nhiệm vụ hằng ngày lại an toàn hơn nhiều.

Nghe phân tích của hắn, Đường Vũ An cười nói:
“Giờ chúng ta có bản đồ, có thể xem vị trí khách hàng, không phải như ruồi không đầu chạy lung tung nữa.”

Ngoài ra, trên bản đồ còn có thể thấy vị trí sinh vật nguy hiểm.

Bọn họ có thể chủ động né tránh, mức độ an toàn cũng tăng lên không ít, không cần phải lo lắng như trước, càng không bị bất ngờ tấn công như hôm qua nữa.

Nghe Đường Vũ An nói tiếp, Chu Khởi hơi nhíu mày, không nói gì thêm.

Bản đồ không thể chia sẻ cho hắn, điều đó có nghĩa nếu muốn sử dụng, An An phải đi cùng hắn ra ngoài…

Đường Vũ An nhìn hắn.

Hai người lớn lên cùng nhau, Đường Vũ An sao lại không hiểu hắn? Chỉ cần thấy Chu Khởi nhíu mày, cậu liền đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Anh đừng tính bỏ em lại cửa hàng một mình!”

Cậu buông đũa, tức giận nói:
“Em hết bệnh rồi, giờ bản đồ chỉ có em dùng được…”

“Anh phải mang em theo, không thì em cũng không để anh ra ngoài!”

Chu Khởi nhìn cậu giận dỗi, có chút bất đắc dĩ, hai người chỉ nhìn nhau một lúc, hắn liền mềm lòng.

“Được rồi, anh biết rồi.”

Chu Khởi vươn tay xoa đầu Đường Vũ An, dịu giọng nói:
“Ăn xong rồi quét dọn, chờ đến tám giờ thì cùng ra ngoài.”

“Hừ, vậy còn được.”

Được dỗ dành, Đường Vũ An hết giận, rồi lại len lén liếc Chu Khởi một cái, đưa tay kéo vạt áo hắn.

“Tiểu Khởi ca, em không cố ý giận dỗi đâu, chỉ là…”

“Anh hiểu.”

Chu Khởi gật đầu, “Em nói đúng, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực.”

Nghe vậy, Đường Vũ An mới vui vẻ nở nụ cười:
“Ừm ừm.”

Thấy cậu cười đáng yêu như vậy, Chu Khởi cũng mỉm cười, lại xoa đầu cậu thêm lần nữa.

Rất nhanh, họ ăn xong bữa sáng. Chu Khởi đi quét dọn, còn Đường Vũ An chuẩn bị hàng hóa cần mang theo.

Trước đó, cậu mở bảng nhiệm vụ hằng ngày, kết quả là thấy —

【Nhiệm vụ hằng ngày (đổi mới lúc 00:00 mỗi ngày)】

⑴ Hoàn thành giao dịch (0/1)
⑵ Nhập hàng ở chợ sỉ (0/10)
⑶ Mời chào khách mới (0/1)
⑷ Quét dọn vệ sinh cửa hàng (0/1)
⑸ Giao dịch có lợi nhuận (0/1)

Đường Vũ An sửng sốt, vội gọi Chu Khởi đến xem.

“Tiểu Khởi ca, mau nhìn, nhiệm vụ hằng ngày thay đổi rồi!”

Nhiệm vụ thứ ba đã đổi từ “sắp xếp hàng hóa dựa vào danh sách” thành “mời chào khách mới”!

Nghe xong, Chu Khởi nhíu mày:
“Xem ra nhiệm vụ hằng ngày không cố định.”

Có lẽ khi cấp độ của An An tăng lên, độ khó nhiệm vụ cũng sẽ tăng theo. Nếu thật sự mỗi ngày đều phải mời khách mới, thì đúng là phiền phức.

Bọn họ còn khó gặp người, nói gì đến mỗi ngày phải lôi kéo được một khách mới.

Nhưng Đường Vũ An thì lại rất lạc quan:
“Không sao đâu, bản đồ có thể chỉ chỗ khách mới mà.”

Chu Khởi gật đầu:
“Vậy thì chúng ta đi tìm bà lão hôm qua trước, có thể nhờ bà giới thiệu người mới.”

Như vậy vừa an toàn, lại tăng cơ hội giao dịch thành công.

“Được!”

Đường Vũ An đương nhiên không phản đối.

Sau đó, Chu Khởi tiếp tục dọn dẹp, Đường Vũ An cũng tới phụ. Đến khi gần xong, họ bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cần mang theo.

Đường Vũ An có năm ô kho cá nhân, hiện vẫn chưa dùng hết.

Ngăn số 1 là đồ dùng chung, để các vật phẩm cần thiết bất cứ lúc nào. Các ô còn lại dùng để dự trữ vật tư.

Trong cửa hàng còn mấy thùng nước khoáng và đồ uống, đều bị cậu nhét vào ô số 5, đề phòng khi đi ra ngoài có chuyện bất ngờ.

Tiếp đến là bánh quy và lương khô – không thể thiếu. Cậu còn mang theo bình xăng, đề phòng trường hợp cần nhóm lửa.

Có xăng thì cũng phải có bật lửa, bát inox, thìa, đũa, nồi nấu, dao găm, kéo…

Phần còn lại dùng để chứa rau củ quả và thịt trứng dễ hỏng ——

Đồ bỏ vào kho cá nhân có thể luôn giữ trạng thái tươi mới như lúc cho vào, còn tốt hơn cả tủ lạnh.

Ngoài ra còn phải mang theo thuốc men, đặc biệt là thuốc cầm máu và băng vải…

Bất tri bất giác đã hơn tám giờ. Thấy Đường Vũ An vẫn đang chọn đồ, Chu Khởi bèn lấy cá khô ra cho Vượng Tài ăn.

“Meo ô ——”

【“Vượng Tài” ăn no, sau khi tìm kiếm, giúp bạn kiếm được 35 điểm tích lũy】

【+35 điểm tích lũy, tổng điểm hiện tại: 37】

Thấy thông báo hệ thống, Đường Vũ An liếc nhìn chú mèo nhỏ đang ăn cá khô vui vẻ trên đất.

Vì lần này là Tiểu Khởi ca cho ăn nên không tăng độ trung thành sao? Cậu ghi nhớ điểm này, định mai thử lại.

“Tiểu Khởi ca, em chuẩn bị xong rồi.” Đường Vũ An chạy đến bên cạnh Chu Khởi, hào hứng nói.

“Ừ.”

Chu Khởi đứng lên, xoa đầu cậu:
“Vậy đi thôi.”

“Vậy hôm nay đem gì đến giao dịch với Quả bà bà đây?” Đường Vũ An hỏi.

Tuy Quả bà bà không tính là khách mới, nhưng vì là khách quen, giao dịch vẫn được điểm kinh nghiệm và tích lũy.

Còn những người đi cùng bà thì lúc đó xem tình hình rồi tính.

Chu Khởi nghĩ ngợi rồi đáp:
“Mang ít gạo lứt đi.”

“À à.”

Vậy là Đường Vũ An dùng điểm tích lũy đổi 500 khắc gạo lứt, sau đó lấy ra một cân theo lời Chu Khởi.

Chu Khởi lại lấy ra túi muối hôm qua, cẩn thận đếm 20 viên rồi cất vào túi.

Đường Vũ An khó hiểu nhìn hắn.

Một cân gạo lứt 500 khắc, đủ hai người ăn một ngày. Dù Quả bà bà chỉ có một mình, chắc cũng chỉ ăn được vài ngày thôi.

Vậy mà Tiểu Khởi ca còn đặc biệt chọn loại gạo tốt đựng riêng, là có ý gì?

“Đây là gạo chất lượng cao, có thể dùng làm giống.”

Chu Khởi giải thích:
“Bà lão kia có năng lực khiến cây trồng nhanh chóng chín, hẳn sẽ hứng thú với loại giống này.”

Gạo trong tiệm tạp hóa đều đã được xát vỏ, tuy vẫn dùng giao dịch được, nhưng lấy nhiều sẽ dễ bị nghi ngờ. Hơn nữa…

Nhắc tới Quả bà bà, Chu Khởi lại nhớ tới bà ngoại đã mất của mình.

Nếu hôm qua không phải bà ấy chủ động bắt chuyện, lại còn tin tưởng hắn mà giao dịch, An An cũng không thể thăng cấp, và không có phần thưởng hôm qua.

Nếu vậy, có lẽ hắn đã bị Vượng Tài giết và ăn mất rồi.

Thế nên Chu Khởi lấy gạo lứt tốt ra làm quà đáp lễ, mong bà lão gầy gò nhỏ bé ấy được ăn ngon hơn một chút ——

Nếu chỉ dựa vào đống quả khô hôm qua, e là không đủ no, lại dễ suy dinh dưỡng.

“Nhưng như vậy thì sau này chúng ta không thể dùng gạo để giao dịch với bà ấy nữa.” Chu Khởi nói.

Nếu năng lực của bà thật sự là thúc đẩy sinh trưởng, thì sau khi có hạt giống chất lượng, bà sẽ tự sản xuất ra gạo lứt.

“Không sao đâu.” Đường Vũ An cười, “Hết gạo thì còn có muối mà, muối là hàng tiêu hao.”

“Chờ bà ấy trồng được nhiều gạo, mình lại dùng muối đổi gạo, chỉ cần 1 khắc muối đổi được hơn 10 khắc gạo là mình có lời rồi!”

Dù sao, 1 điểm tích lũy = 10 khắc muối = 100 khắc gạo lứt.

Mà Quả bà bà lại có năng lực trồng trọt thần tốc, thêm một thời gian nữa chắc chắn sẽ dư thừa gạo để đổi muối.

“Đến lúc đó không chỉ kiếm được điểm tích lũy, còn có gạo để ăn, hoặc đem bán tiếp.”

Đường Vũ An cười rạng rỡ:
“Chẳng phải nhất cử tam tiện sao?”

Ánh mắt Chu Khởi giãn ra, hắn vỗ đầu Đường Vũ An, khen:
“Em nói rất đúng, đây là kết cục đôi bên cùng có lợi.”

Đường Vũ An cười hí hửng, cũng cầm một túi đóng gói, giúp gói gạo.

Họ chuẩn bị năm túi nhỏ, tổng cộng 100 hạt gạo ——

Vì mỗi khách mỗi ngày chỉ có ba lần giao dịch có điểm, nên không cần chuẩn bị quá nhiều.

Phần gạo còn lại được Đường Vũ An gói vào túi lớn, rồi cất vào kho cá nhân.

Ngoài gạo, cậu còn lấy vài cục đường phèn từ trong tủ, dùng búa đập nhỏ rồi cất vào kho.

Đồ ngọt thì chẳng ai nỡ từ chối, đúng không?

Dù sao giờ trong cửa hàng cũng có thể đổi đường glucose, nên sau này cậu cũng chẳng thiếu đường ăn.

Đương nhiên, để tránh gây chú ý, cậu không thể lấy nguyên cục ra, nên phải đập nhỏ từ trước.

Đến khi chắc chắn không còn sót gì, Đường Vũ An mới đeo ba lô che giấu lên lưng, rồi nói với Vượng Tài:
“Bọn anh ra ngoài đây, ở nhà trông cửa nhé.”

“Meo ô ——”

Vượng Tài phe phẩy cái đuôi, lưu luyến không nỡ rời, muốn đi theo. Nhưng vừa ra được vài bước đã bị một lớp chắn trong suốt ngăn lại.

Đường Vũ An đã đặt cho nó trạng thái “ở lại” trong giao diện thú cưng, khiến nó không thể tự ý rời khỏi phạm vi tiệm tạp hóa, chỉ đành ngoan ngoãn ở yên trong nhà.

Chú mèo cam nhảy lên nóc nhà, mãi đến khi Đường Vũ An và Chu Khởi khuất hẳn khỏi tầm mắt, nó vẫn ngồi xổm yên tại chỗ, từ xa dõi theo...

Đây là lần đầu tiên Đường Vũ An theo Chu Khởi ra ngoài.

Hôm qua, vì nghĩ cách cứu Chu Khởi, cậu chỉ lo chạy như bay, chẳng kịp quan sát xung quanh. Trên đường quay về, cậu vẫn còn bàng hoàng, càng chẳng có tâm trạng để để ý mọi thứ.

Lúc này, đứng giữa khung cảnh hoang vu xám xịt, Đường Vũ An không dám nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ bước sát bên Chu Khởi.

Trước mắt cậu, trong khoảng không, là bản đồ nổi lơ lửng mà chỉ mình cậu nhìn thấy. Bản đồ đã được phóng to đến kích thước phù hợp, có thể cập nhật thời gian thực về địa hình cơ bản và vị trí các sinh vật nguy hiểm.

So với tình trạng hỗn loạn tối qua, những chấm đỏ đại diện cho sinh vật nguy hiểm giờ đây đã im ắng hơn nhiều dưới ánh sáng ban mai, chỉ còn lác đác một hai điểm nhỏ di chuyển trong phạm vi gần.

Trên đường đến nơi ở của Quả bà bà, đoạn đường bắt buộc phải đi qua tạm thời vẫn an toàn.

Chu Khởi cũng cố ý dắt Đường Vũ An tránh khỏi những thi thể vô danh nằm rải rác trên đường.

Hai người đi suốt hơn một giờ mới tới được nơi mà hôm qua Chu Khởi từng gặp Quả bà bà. Nhưng nhìn trên bản đồ, khoảng cách đến chỗ ở thực sự của bà vẫn còn hơn một nửa đoạn đường.

Theo gợi ý của Chu Khởi, hai người ngồi nghỉ bên một phiến đá ven đường.

“Xa kinh khủng thật đấy…”

Vừa uống nước, Đường Vũ An vừa không nhịn được lẩm bẩm.

“Hối hận vì đã đi theo à?” Chu Khởi cười.

“Không có đâu!”

Đường Vũ An lắc đầu phủ nhận ngay, rồi nói: “Chỉ là em thấy đi xa thế này, sau này buôn bán chẳng tiện chút nào.”

Chu Khởi gật đầu, thừa nhận điều đó không sai.

Dù có bản đồ hỗ trợ, nhưng cho dù là họ ra ngoài giao dịch hay khách hàng muốn đến tiệm tạp hóa mua đồ, đều phải mất khá nhiều thời gian trên đường, chưa kể khả năng chạm trán với sinh vật biến dị.

“Ít nhất vị trí tiệm tạp hóa có thể đảm bảo an toàn.” Hắn nói.

Lòng người khó đoán, Chu Khởi vẫn cho rằng tạm thời không nên để lộ vị trí tiệm tạp hóa là an toàn nhất.

“Ừm.”

Đường Vũ An cũng đồng tình với quan điểm đó.

Nghỉ ngơi một lúc, hai người lại tiếp tục lên đường. Đoạn tiếp theo là khu vực mà hôm qua Chu Khởi chưa từng đặt chân đến, may mà có bản đồ chỉ dẫn nên cũng tiết kiệm được thời gian dò đường.

Họ cứ thế đi mãi, cuối cùng cũng đến được một khu phế tích mới vào khoảng mười giờ hơn.

Đường Vũ An phóng to bản đồ đến mức lớn nhất. Khoảng cách đến nơi ở của Quả bà bà giờ chưa đến mười mét.

Từ tối qua đến giờ, chấm sáng kim nhạt đại diện cho Quả bà bà vẫn luôn đứng yên một chỗ, không hề di chuyển. Chấm sáng màu xanh lục đại diện cho khách mới cũng gần như trùng khớp vị trí với bà.

Nói cách khác, từ sáng đến giờ Quả bà bà vẫn chưa từng rời khỏi nhà.

Đường Vũ An quan sát những bức tường đổ nát xung quanh. Nơi này có lẽ từng là một khu dân cư nhỏ, vài tòa nhà đổ sập, để lại khung bê tông trơ trọi.

Không biết đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm, cỏ dại mọc tràn lan, cả trên các phiến đá cũng phủ đầy rêu xanh.

Hai người đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng không thấy dấu vết gì của con người từng sinh sống. Nếu không có bản đồ dẫn đường, đúng là rất khó nhận ra có người đang sống giữa đống phế tích này.

Họ lần mò lật từng tảng đá, vất vả leo lên từng tầng đổ nát.

Cuối cùng, Chu Khởi nắm lấy một thanh thép trơ ra, mượn sức leo lên phía trên một tòa nhà sập. Đúng lúc đó, hắn bỗng cảm giác được điều gì, lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên.

Đúng lúc này, giọng của Đường Vũ An vang lên phía sau: “Tiểu Khởi ca…”

Chu Khởi đã không còn tâm trí lắng nghe cậu đang nói gì nữa.

Ngay trước mặt hắn, trong ánh sáng ngược, hiện ra thân ảnh khô gầy của Quả bà bà.

Bà giơ cao lưỡi hái, chém thẳng xuống người hắn!

Ánh kim loại lóe lên trong khoảnh khắc.

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, trong đôi mắt u tối của Chu Khởi chợt lóe lên một tia sáng đỏ sậm. Ngay sau đó, hắn dùng tốc độ khó tin lách người sang trái một bước ——

Chu Khởi né được đòn tấn công của Quả bà bà, đồng thời vươn tay chặt lấy cổ tay bà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play