Edit Ngọc Trúc

“An An, ba với mẹ con ra ngoài nhập hàng, con coi chừng cửa tiệm nhé.”

Ba Đường vừa dọn hết mấy món bày trước cửa vào trong nhà, chỉ chừa lại cánh cửa tiệm mở toang. Ông xoa đầu con trai, dặn dò: “Ở nhà làm bài nghiêm túc, nếu người đông quá không trông xuể thì cứ đóng cửa lại, chờ ba mẹ về rồi bán tiếp.”

“Vâng ạ.”

Đường Vũ An gật đầu, tiễn mắt nhìn ba mẹ cưỡi chiếc xe vận tải nhỏ rời đi, rồi mới quay người trở vào.

Nhà họ bán tạp hóa, cửa tiệm không lớn, vừa bước vào đã thấy chất đầy hàng hóa sinh hoạt hằng ngày. Đi sâu mấy mét là bị mấy thùng container chặn lại, chỉ chừa ra một lối nhỏ dẫn vào khu sinh hoạt phía sau.

Vừa vào nhà, Đường Vũ An lập tức hắt hơi một cái. Cậu sờ mũi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời chiều hơn bốn giờ, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, gió lạnh thổi từng đợt, không biết có phải sắp mưa không.

Cậu bật đèn bàn trên quầy, lấy sách vở trong cặp ra bắt đầu làm bài.

Làm bài nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng vẫn để ý sinh ý ngoài cửa.

Người qua kẻ lại trên đường. Có người ghé mua bao thuốc, cũng có mấy đứa nhỏ tan học ngang qua, chạy vào mua kẹo.

Vũ An vừa làm bài vừa bán hàng, bút viết sột soạt, cứ thế làm một mạch suôn sẻ.

Cho đến khi bị kẹt ở một bài toán khó, đúng lúc ấy lại nghe thấy tiếng bước chân. Cậu ngẩng đầu tưởng khách, vừa liếc sang đã mừng rỡ reo lên:

“Tiểu Khởi ca!”

Đứng ngoài cửa sổ là một thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh, cõng cặp sách, dáng người cao gầy, khuôn mặt non nớt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.

Đó là Chu Khởi – anh hàng xóm của cậu.

Chu Khởi hơn cậu ba tuổi. Hồi còn nhỏ, Vũ An mới học đi đã thích lon ton chạy theo phía sau anh như cái đuôi nhỏ. Giờ lớn rồi, tình cảm giữa hai người vẫn thân thiết như xưa.

“Chỉ mình em ở nhà à?” Chu Khởi chống tay lên bệ cửa, hỏi.

“Dạ, ba mẹ em đi nhập hàng rồi.”

Đường Vũ An chạy ra mở cửa: “Tiểu Khởi ca vào đi, em có bài này bí quá, anh giảng cho em chút đi.”

“Còn Hinh Hinh đâu?”

“Hinh Hinh tan học bị bạn kéo đi chơi rồi, chắc giờ đang nhảy dây trong công viên.”

Chu Khởi bước vào nhà.

Vũ An bỗng sững người, mắt nhìn thẳng ra sau lưng anh.

Chu Khởi bật cười, đưa túi nilon trong suốt đang cầm cho cậu. Bên trong là bánh nếp nóng hổi và khoai lang chiên, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Vũ An vừa ngửi thấy mùi liền quên luôn những gì định nói.

“Ôi! Đồ ăn vặt ngon quá!” Cậu sáng mắt, “Cảm ơn Tiểu Khởi ca!”

Chu Khởi xoa đầu cậu, Vũ An không tránh, cười hì hì nhận lấy túi đồ, còn nhìn anh khom lưng kê viên gạch chặn cánh cửa lại.

“Tiểu Khởi ca, bài này em bí thật đó, anh giảng giúp em với nha.”

“Được.”

Vũ An mới vào lớp Sáu, Chu Khởi sau khi tan học ngày nào cũng qua đây kèm cậu học.

Ngoài tình cảm thân thiết từ nhỏ, Chu Khởi còn rất biết ơn ba mẹ cậu vì đã giúp đỡ anh…

Chu Khởi là trẻ mồ côi, lớn lên bên bà ngoại. Nhà họ Đường ở cạnh nên giúp đỡ anh không ít, nhất là lúc bà ngoại bệnh nặng nằm liệt giường, họ từng là chỗ dựa vững chắc cho anh trong những ngày tháng khó khăn.

Sau khi bà ngoại mất, nhà họ Đường còn chủ động gánh vác học phí và sinh hoạt phí cho anh.

May mà Chu Khởi không phụ lòng, năm nay thi đậu trường cấp ba trọng điểm của thành phố với thành tích xuất sắc, được miễn giảm học phí và còn nhận học bổng.

“A tì ——”

Vũ An lại hắt hơi.

Chu Khởi hơi nhíu mày: “Cảm lạnh rồi à?”

Gần đây dịch cảm cúm nặng, lớp anh ít nhất một nửa số bạn bị lây. Nhìn thấy Vũ An hắt hơi, anh cũng hơi lo.

“Chắc không đâu.” Vũ An xoa mũi, “Chỉ hơi ngứa mũi thôi, cũng không chảy nước mũi gì cả.”

Thấy sắc mặt cậu vẫn bình thường, tinh thần không tệ, Chu Khởi mới yên tâm phần nào, nhưng vẫn dặn: “Khoai lang chiên và bánh nếp đừng ăn, nóng lắm.”

Vũ An lập tức xụ mặt, “Ăn một chút chắc không sao đâu mà…”

Phịch ——

Đúng lúc ấy, cửa tiệm bỗng nhiên tự động đóng sầm lại, âm thanh vang lớn khiến cả hai giật mình.

“Gió lớn quá hả?”

Vũ An lẩm bẩm, nhảy xuống ghế chạy ra mở cửa.

Chỉ là khi cậu gắng sức đẩy cánh cửa ra, lập tức chết lặng tại chỗ.

Bên ngoài đã không còn là con phố sầm uất quen thuộc, mà là một thế giới hoang vu đổ nát, chẳng có lấy một bóng người.

Cùng lúc đó, bên tai cậu vang lên âm thanh điện tử trong trẻo:
【 Đinh ~ Hệ thống Tiệm Tạp Hóa Tận Thế khởi động! 】

Nhìn dòng chữ bất ngờ hiện ra trước mắt, Đường Vũ An hoảng loạn lùi về sau, vấp phải thùng hàng dưới chân, ngã ngồi xuống đất.

“An An!” Chu Khởi lập tức chạy đến.

Đường Vũ An run rẩy chỉ ra ngoài, mắt đỏ hoe: “Tiểu, Tiểu Khởi ca!”

Chu Khởi thấy cậu không bị thương, bèn đứng dậy đóng cửa lại.

Nhưng qua ô kính, cả hai vẫn nhìn thấy bên ngoài không còn là phố xá quen thuộc mà là một nơi đầy mây đen, phế tích, chẳng có dấu hiệu của sự sống…

Họ thử đóng cửa sổ, mở lại lần nữa, nhưng cảnh vật bên ngoài vẫn không đổi.

Chu Khởi cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng cũng rối như tơ vò: “An An, em ở lại đây, anh ra ngoài xem sao.”

“Khoan đã!” Vũ An kéo tay anh, giọng run rẩy: “Tiểu Khởi ca, anh… anh có thấy chữ giữa không trung không?”

“Chữ gì cơ?”

“Là một giao diện trong suốt, có chữ màu vàng đen… ghi là: Hệ thống Tiệm Tạp Hóa Tận Thế khởi động…”

Chu Khởi giật mình.

Tận thế… Hệ thống…

Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì cả. “Anh không thấy.”

Lúc này, tiếng điện tử lại vang lên trong đầu Đường Vũ An, dòng chữ trên giao diện cũng thay đổi:

【 Chúc mừng bạn được chọn làm Thương nhân vị diện thời tận thế! 】
【 Giao diện cá nhân đang mở… 】

Vũ An nhìn thế giới lạ lẫm ngoài cửa, lại nhìn những dòng chữ trước mắt, bỗng hiểu ra điều gì đó.

“Là ngươi… ngươi đưa bọn ta đến đây?” Cậu hoảng loạn, “Tôi không muốn làm thương nhân gì hết, mặc kệ ngươi là ai, xin đưa chúng tôi về nhà!”

Có vẻ cảm xúc của cậu quá mạnh, giọng nói kia lại vang lên:

【 Ký chủ được lựa chọn bởi vì thế giới của bạn đã bước vào đếm ngược tận thế. Dù trở về, nếu không có sức mạnh, bạn cũng sẽ cùng thế giới bị hủy diệt. 】

Vũ An ngây người nhìn dòng chữ ấy, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“Ý ngươi là… ba mẹ tôi, còn cả Hinh Hinh… sẽ chết hết sao?”

Thế giới của họ sắp tận thế?

Vũ An không chịu nổi cú sốc này, lắc đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.

Nhưng khi nhìn qua cánh cửa rộng mở, thấy thế giới hoàn toàn xa lạ ngoài kia, cậu bỗng hiểu – đây có lẽ là thật.

Thứ gọi là hệ thống kia có thể dịch chuyển họ cả người lẫn cửa tiệm đến nơi này. Nó không cần phải lừa cậu.

Vũ An cố gắng kiềm chế, lau nước mắt, hỏi:

“Vì sao thế giới của chúng tôi sẽ bị hủy diệt? Phải có lý do chứ?”

【 Xin lỗi, năng lượng không đủ, không thể phán đoán. 】

“Vậy… ngươi có thể mang ba mẹ tôi và Hinh Hinh tới đây không?”

【 Xin lỗi, năng lượng không đủ, không thể truyền tống. 】
【 Giao diện cá nhân đã mở, hệ thống trí năng sắp ngủ đông, mong ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ. 】
【 Trở thành Thương nhân vị diện đỉnh cấp, bạn sẽ có được mọi thứ. 】

Giao diện trước mắt lóe sáng rồi co lại về góc, một giao diện tính năng mới hiện lên.

Giọng máy móc im bặt.

“Trí năng hệ thống? Trí năng hệ thống?”

Vô luận Vũ An gọi thế nào, giao diện vẫn im lìm, không xuất hiện thêm chữ nào, cũng chẳng có âm thanh nữa.

“An An?”

Vũ An ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Chu Khởi. Cậu đành nuốt nước mắt, kể lại hết những gì mình vừa nhận được từ hệ thống.

Nghe xong, sắc mặt Chu Khởi cũng tái đi.

Rất lâu sau, anh lẩm bẩm: “Xem ra, chúng ta tạm thời không thể quay về được rồi…”

“Sau này còn có cơ hội về không?” Vũ An thất thần hỏi.

“Nếu có thể nạp năng lượng cho hệ thống, đánh thức nó lại, có khi sẽ có cách.” Chu Khởi suy đoán, “Nó nói nếu trở thành thương nhân đỉnh cấp, thì mọi thứ đều có thể đạt được mà?”

Một tia hy vọng lóe lên trong lòng Vũ An, nhưng rồi lại tắt lịm: “Nhưng thế giới chúng ta đã bắt đầu đếm ngược tận thế rồi…”

Cho dù có về được, e rằng cũng không còn nhiều thời gian…

Chu Khởi nhìn cậu, mắt kiên định: “Vậy nên, chúng ta phải cố gắng thăng cấp, trở thành thương nhân vị diện đỉnh cấp, và trước khi quay về – tìm ra cách cứu lấy thế giới.”

Dù trong lòng Chu Khởi cũng chưa chắc chắn, nhưng… họ cần một mục tiêu.

Ít nhất, khi nghe những lời đó, Đường Vũ An cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

“Tiểu Khởi ca, em hiểu rồi.”

Cậu lau mặt, nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách trở về.”

Và cứu lấy người thân cùng thế giới.

Chu Khởi thở phào, xoa đầu cậu: “Giờ thử xem hệ thống nói giao diện cá nhân là gì?”

“Vâng.”

Đường Vũ An điều chỉnh lại cảm xúc, dồn hết chú ý vào giao diện lơ lửng trước mặt.

Đó là một bảng sáng bán trong suốt, sau khi hệ thống ngủ đông, cậu dường như đã giành được quyền điều khiển, có thể tùy ý thu lại hoặc hiện ra.

Trên giao diện có năm khối mục:

Thông tin cá nhân, Thương thành, Cửa hàng, Danh sách vật phẩm, và Nhiệm vụ.

Đường Vũ An dừng ánh mắt ở bản giao diện đầu tiên, chỉ cần vừa động ý niệm, giao diện liền tự động mở ra, từng hàng thông tin hiện rõ trước mắt cậu.

Tên: Đường Vũ An
Biệt danh: Chưa thiết lập
Cấp bậc thương nhân: Lv0 (0/10)
Cửa hàng: Tiệm tạp hóa Bình An
Công nhân: 0
Tích phân: 0
Thú nuôi: Không

Tiệm tạp hóa Bình An chính là tên cửa hàng nhà cậu.

Trong trang thông tin cá nhân, tên cửa hàng này được hiển thị bằng sắc vàng nhạt. Đường Vũ An vừa động tâm niệm, giao diện cửa hàng liền hiện ra trước mắt.

【Tiệm tạp hóa Bình An】
Cấp bậc: Lv0
Mô tả: Một tiệm tạp hóa bình thường, ngoài việc có chút hàng hóa thì không có đặc điểm gì đặc biệt.
Tổng giao dịch tích lũy: 0
Tổng tích phân tích lũy: 0

Ngoài cái tên có thể hiển thị ra, hệ thống không có chức năng thao tác nào khác. Dĩ nhiên, tên cửa hàng cũng không thể sửa, dù gì đây cũng là cơ nghiệp của tổ tiên, là hoài niệm của cậu với ba mẹ mình.

Đường Vũ An nhìn vài giây rồi thoát khỏi giao diện chính, chuyển sang bản “Thương thành”.

Thương thành được chia thành hai phần: chợ bán sỉ và khu thu mua.

Chợ bán sỉ... là nơi mua hàng sao? Đường Vũ An lập tức phấn chấn, vội bấm vào xem thử.

Lúc Đường Vũ An đang chăm chú nghiên cứu giao diện hệ thống tiệm tạp hóa, Chu Khởi không làm phiền cậu mà lặng lẽ đứng dậy, bắt đầu kiểm tra tình hình trong nhà.

Cái đèn bàn trước mặt Đường Vũ An đã bị tắt.

Chu Khởi lần mò đến công tắc đèn điện, xác nhận bật mãi vẫn không sáng, bèn đi ra sau phòng bếp, mở thử vòi nước.

Không ngoài dự đoán—bọn họ đã ở trong tình trạng cúp nước cúp điện.

Tận thế rồi...

Chu Khởi mím môi, đi từ phòng bếp ra, phát hiện cửa sau tiệm tạp hóa đang mở, vội vàng chạy tới đóng lại, khóa kỹ, còn chưa yên tâm nên lôi thêm một cây đòn gánh chắn ngang cửa.

Sau đó, hắn tìm được một chiếc đèn pin rồi ra ngoài tiệm.

Bên ngoài tuy có ánh sáng nhưng vẫn tối tăm, u ám.

Chu Khởi leo lên vài tảng đá chắn trước cửa tiệm, phóng mắt nhìn quanh.

Trước cửa tiệm tạp hóa là một bãi đất trống, rải rác những hòn đá to nhỏ chồng chất, thấp thoáng còn có xác ô tô bị vùi lấp phía dưới, chen giữa các khe đá còn có vài loài thực vật không rõ tên mọc lên.

Đối diện tiệm là vài tòa nhà lớn đã sập, dưới cơn gió đêm bào mòn, từng mảng đá vụn lẫn cát bụi không ngừng rơi xuống.

Nhìn xa hơn thì chẳng thấy gì cả—cảnh vật đã bị bóng đêm và sương mù nuốt chửng. Nhưng dù không nhìn thấy rõ, cũng có thể tưởng tượng thành phố này từng trải qua thảm họa kinh hoàng cỡ nào.

Chu Khởi thu hồi ánh nhìn, quay người lại, ngẩng đầu theo phản xạ.

Tiệm tạp hóa Bình An nằm lọt giữa hai tòa nhà lớn đã sụp đổ, giống như bị kẹp trong một không gian hình tam giác. Nhìn kiểu gì cũng thấy nguy hiểm rình rập.

Khi Chu Khởi đi dạo quanh một vòng bên ngoài rồi quay lại, Đường Vũ An cũng đã gần như nghiên cứu xong giao diện hệ thống, đang định đi tìm hắn.

“Tiểu Khởi ca!”

Thấy hắn quay về, Đường Vũ An liền chạy ra đón: “Sao rồi? Có phát hiện gì không?”

Chu Khởi lắc đầu, đơn giản thuật lại tình hình bên ngoài, rồi nói ra mối lo hiện tại: thức ăn thì chưa thiếu, nhưng nguồn nước thì phải nghĩ cách tìm thêm.

Trong tiệm chỉ còn một két nước khoáng, còn cái lu nước trong bếp cũng chỉ còn nửa lu. Có tiết kiệm cũng chẳng trụ được bao lâu.

Nghe vậy, Đường Vũ An lại bật cười.

Lần đầu tiên kể từ khi xuyên tới đây, cậu mới mỉm cười như vậy. Cậu nói: “Chuyện này không cần lo đâu, hệ thống có thể đổi.”

“Đổi?” Chu Khởi nhướng mày.

“Ừ!” Đường Vũ An gật đầu mạnh, “Hệ thống có mục ‘thương thành’, dùng tích phân đổi hàng hóa, bên trong có bán nước cho tiệm tạp hóa.”

Tất nhiên, có thể do cấp bậc của cậu chưa đủ, hiện tại giao diện chợ bán sỉ chỉ hiển thị ba loại hàng có thể đổi:

Nước dùng cho tiệm tạp hóa: 1 tích phân/L

Gạo lứt: 1 tích phân/100 gram

Muối: 1 tích phân/10 gram

Nghe Đường Vũ An giải thích xong, mắt Chu Khởi cũng sáng lên.

Nước, gạo, muối—đều là vật tư thiết yếu để duy trì sinh hoạt cơ bản. Nếu thật sự có thể đổi, thì hai người bọn họ cũng có thể chống chọi được thêm một thời gian dài.

“Muốn đổi thì phải làm gì? Có điều kiện gì không?” Chu Khởi hỏi.

“Cần tích phân.” Đường Vũ An giải thích, “Tích phân có thể kiếm được thông qua giao dịch hoặc hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tại có nhiệm vụ hàng ngày và hàng tuần.”

Cậu mở giao diện nhiệm vụ ra, đọc cho Chu Khởi nghe. Trên giao diện xuất hiện những dòng chữ sáng lên:

【Nhiệm vụ hàng ngày (làm mới lúc 00:00 mỗi ngày)】
⑴ Hoàn thành giao dịch (0/1)
⑵ Nhập hàng ở chợ bán sỉ (0/10)
⑶ Sử dụng chức năng 'danh sách vật phẩm' để sắp xếp hàng hóa (0/1)
⑷ Quét dọn vệ sinh cửa hàng (0/1)
⑸ Hoàn thành giao dịch và đạt lợi nhuận (0/1)

【Nhiệm vụ hàng tuần (làm mới sau mỗi 7 ngày lúc 00:00)】
⑴ Hoàn thành giao dịch và đạt lợi nhuận (0/10)
⑵ Bồi dưỡng một khách quen (0/1)

“Tuy không nói rõ phần thưởng là gì, nhưng theo nguyên tắc tích phân thì chắc chắn hoàn thành là được thưởng.” Đường Vũ An nói.

Chu Khởi gật đầu, suy nghĩ một lát rồi móc trong túi ra một xấp tiền lẻ, rút một tờ mười đồng đưa cho Đường Vũ An.

“Anh muốn mua một cân bánh quy vị gà hành. Mười đồng khỏi thối lại.”

Hắn từng đến nhà Đường Vũ An nhiều lần, thỉnh thoảng cũng phụ bán hàng, nên vẫn nhớ giá cả. Một cân bánh quy vị gà hành là bảy đồng. Theo giá cũ thì có lời.

Chỉ là... bây giờ là tận thế rồi, mọi thứ có thể không còn tính như cũ...

Quả nhiên, khi Đường Vũ An cân bánh quy đưa cho Chu Khởi, giao diện hệ thống lập tức hiển thị:

【Ngươi đã hoàn thành một lần giao dịch lỗ vốn với khách mới. Kinh nghiệm +3, tích phân +0】

“Không được rồi, báo là lỗ vốn, nhưng cũng được cộng kinh nghiệm.” Đường Vũ An nói.

Giao diện thông tin cá nhân của cậu hiện tại đã là 3/10 kinh nghiệm. Có vẻ chỉ cần làm thêm vài giao dịch nữa là có thể lên cấp. Cũng không quá mệt?

Cùng lúc đó, giao diện lại hiện lên dòng mới:

【Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày (1), tích phân +2】

“Thật sự có tích phân! Hoàn thành nhiệm vụ là được cộng!” Đường Vũ An vui vẻ chia sẻ tin tức này với Chu Khởi.

Như vậy thì bọn họ không cần lo chuyện nước uống nữa!

Trên mặt Chu Khởi cũng hiện lên một nụ cười. Hắn rút từ đống bánh quy vừa rồi một nắm, đưa cho Đường Vũ An: “Anh dùng chỗ bánh quy này, đổi lại mười đồng của em.”

Đường Vũ An hơi sững người, nhưng vẫn đưa lại tờ mười đồng, nhận lấy bánh quy.

Kết quả—

【Ngươi đã hoàn thành một giao dịch có lợi nhuận với khách quen. Kinh nghiệm +2, tích phân +2】
【Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày ⑸, tích phân +2】

Đường Vũ An: !!!

Thế này cũng được hả?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play