Chương 4
42.
Đêm đầu tiên nuôi mèo, Hứa Trú trò chuyện với khán giả duy nhất của mình đến tận ba giờ sáng mới đi ngủ.
Nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh chủ đề “Giang Lăng”, chia thành hai phần: “Giang Lăng tốt đẹp đến mức nào” và “Liệu Giang Lăng có ghét mình không”.
Người phát biểu, Hứa Trú, nhấn mạnh cần kiên định thực hiện tư tưởng chỉ đạo “Giang Lăng là người đẹp cả về ngoại hình lẫn tâm hồn”, đi sâu phân tích vấn đề “Liệu Giang Lăng có ghét mình không”, mạnh dạn đưa ra giả thuyết, cẩn thận kiểm chứng, phân tích cụ thể dựa trên thực tế.
Phải phối hợp tốt, tăng cường trách nhiệm, nỗ lực tạo nên những thành tựu mới trên con đường “thích Giang Lăng”.
Sau khi bài phát biểu đầy nhiệt huyết kết thúc, Hứa Trú thậm chí còn tự vỗ tay cho mình suốt ba phút.
Vỗ tay xong, cậu còn đầy kỳ vọng nhìn về phía con mèo.
Mèo: “…”
Cậu ta líu lo cái gì vậy? Chẳng hiểu gì cả.
43.
Mèo buồn ngủ rồi.
Nhưng Hứa Trú vẫn tràn đầy năng lượng.
Cậu mạnh tay lay mèo tỉnh, lăn lộn trên giường, thao thao bất tuyệt: “Làm sao đây, làm sao đây, cậu nghĩ xem, rốt cuộc cậu ấy có vì tớ cố ý đi theo mà ghét tớ không? Hay là cậu ấy căn bản không hề để ý đến một đứa vô hình như tớ, dù sao ở trường tớ cũng chẳng có chút tồn tại nào. Hay là cậu ấy đã ghét tớ từ lâu rồi, vì ai cũng ghét tớ. Ồ, nghĩ như vậy thì nếu cậu ấy không ghét tớ mới là lạ, đúng không? Khoan đã, nhưng Giang Lăng lại khác với người khác, trong lòng tớ cậu ấy như thiên thần vậy. Mèo, cậu biết thiên thần là gì không? Là kiểu lấp lánh lấp lánh…”
Mèo ngáp một cái, mất kiên nhẫn.
Nó dùng móng vuốt ấn lên má Hứa Trú, dùng chút sức, đệm thịt ấm áp của mèo dán lên da cậu, mềm mềm.
Hứa Trú quả nhiên im miệng.
Mèo rất hài lòng, nó lại ngáp một cái, cuộn mình thành một cục, chen vào lòng Hứa Trú, đầu đuôi khẽ quét qua mặt cậu.
Ý là đừng lo lắng nữa, ngủ đi.
Hứa Trú chớp mắt, cảm giác như trái tim cũng bị cái đuôi mèo quét qua, những cảm xúc rối rắm bị gạt đi, cơn buồn ngủ dần trỗi dậy.
“Được rồi, bạn mèo.” Cậu ôm chặt con mèo trong lòng, “Ngủ ngon.”
44.
Hậu quả của việc thức khuya trò chuyện là ngày hôm sau Hứa Trú buồn ngủ đến chết, khuôn mặt vốn đã chẳng có chút huyết sắc lại càng trắng bệch, âm u, còn kèm theo hai quầng thâm to đùng.
Cả người trông như một oán linh đầy uất khí.
Cậu lảo đảo bước vào lớp, đặt sách lên bàn, rồi gục đầu xuống sách.
Tiếng đọc bài buổi sáng ồn ào khiến cậu ngủ không yên, nghĩ đến con mèo ở nhà, Hứa Trú cố gắng dụi mắt, lấy từ túi áo chiếc điện thoại để qua đêm miễn cưỡng khởi động được, khó khăn mua một đống thức ăn cho mèo, ổ mèo, chậu cát vệ sinh, đồ chơi mèo các loại gửi về nhà.
Trên người mèo không có thẻ, trong nhóm khu dân cư cũng không ai đăng tin mất mèo, rõ ràng đây là một con mèo hoang, Hứa Trú quyết định nhận nuôi nó.
Chỉ là ở nhà không có đồ dùng cần thiết để nuôi mèo, sáng nay lại gấp gáp, đến cả toilet cho mèo cũng là cậu tạm thời lấy đất từ chậu cây lớn trong nhà bỏ vào hộp giấy làm phiên bản đơn giản.
Hứa Trú thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng mèo sẽ hiểu đó là toilet.
Về phần ăn uống thì không thành vấn đề, trước khi đi cậu đã mở một hộp thức ăn cho mèo… Khoan đã, Hứa Trú đột nhiên ngồi thẳng dậy, hoảng hốt nhớ ra hình như cậu quên đặt nước cho mèo!
45.
Lo lắng cả buổi sáng mèo không có nước uống sẽ chết khát, cuối cùng Hứa Trú trốn học về nhà.
Cậu vội vàng đẩy cửa, nhìn quanh phòng khách nhưng không thấy bóng dáng con mèo đâu.
“Mèo?”
Cậu gọi từng tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ nó chạy lên tầng hai?
Vừa định bước lên xem, chân vừa chạm cầu thang thì nghe từ nhà vệ sinh tầng một vang lên tiếng xả nước.
Động tác của Hứa Trú lập tức khựng lại.
46.
Trong nhà còn có người khác? Là ai?
Bố mẹ cậu gần đây đều đi công tác, không thể về vào lúc này, chẳng lẽ là trộm đột nhập?
Trái tim Hứa Trú lập tức treo lơ lửng, cậu nhẹ nhàng bước đi, từng chút một di chuyển đến quầy bếp, định lấy con dao làm bếp để phòng thân.
Nhưng tay còn chưa chạm vào cán dao, cửa nhà vệ sinh đã mở.
Hứa Trú căng thẳng đến mức lông tơ dựng đứng, nín thở, rồi nhìn thấy—
Con mèo bước ra.
47.
…Chuyện gì thế này?
Vừa nãy vào nhà vệ sinh là con mèo?
Hứa Trú vô thức nhìn về phía toilet mèo đơn giản mà mình làm sáng nay, quả nhiên không có dấu vết sử dụng.
Cậu ngẩn người.
48.
Nhưng điều khiến cậu càng ngẩn ngơ hơn là con mèo liếc cậu một cái, sau đó thản nhiên vẫy đuôi đi ăn.
Ăn khát thì nó kéo một cái cốc giấy từ trên bàn xuống, dùng đầu đẩy đến dưới máy lọc nước, một móng vuốt nhấn vào công tắc.
Dòng nước róc rách chảy vào cốc.
Trong khoảnh khắc, Hứa Trú bắt đầu không phân biệt nổi đây là tiếng nước từ máy lọc hay tiếng nước trong đầu mình.
Là cậu cuối cùng cũng điên rồi sao?
49.
Ai nói với cậu sau năm 1949 không được thành tinh chứ!
50.
Hứa Trú hít sâu một hơi, cảm thấy mình cần bình tĩnh lại.
Theo lẽ thường, mèo không thể biết dùng bồn cầu xả nước hay máy lọc nước, mọi thứ trước mắt cậu hoàn toàn không phù hợp với triết học duy vật và sinh học.
Tay cậu vừa nảy lấy dao giờ lại chuyển thành cái khác, mở tủ chứa đồ, lấy từ túi ra một nắm gạo nếp, nhanh như chớp ném qua.
“Dù ngươi là ai, mau rời khỏi cơ thể con mèo!”
Con mèo đang ăn bị trận mưa gạo nếp bất ngờ làm giật mình, nhảy một cú lộn nhào lên sofa.
Mèo: “…Meo!”
51.
Ủa, không sợ gạo nếp?
Hứa Trú không buông lỏng cảnh giác, vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm con mèo:
“Cấp cấp như luật lệnh, lui!”
“Yêu ma quỷ quái mau rời đi!”
“Avada Kedavra!”
Mèo không chịu nổi nữa, tiến tới đấm cậu một cú.
52.
Sau hai giờ kiểm tra dài đằng đẵng, cuối cùng Hứa Trú xác định—
Con mèo có lẽ chỉ là một con mèo.
Chỉ là thông minh hơn mèo bình thường một chút mà thôi.
Không phải mèo yêu, cũng không phải mèo hiệp sĩ.
53.
Hứa Trú rất tò mò về chỉ số thông minh của con mèo, cậu lấy từ đĩa trái cây khô trên bàn một hạt lạc:
“Cậu biết ăn hạt lạc không?”
Mèo nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, “cạch” một tiếng cắn vỡ hạt lạc.
Hứa Trú gật đầu, quyết định tăng độ khó.
Cậu lấy sách toán ra, “Biết hàm số lượng giác không? Sin 30 độ bằng bao nhiêu?”
Mèo: “Meo???”
Lại lấy chiếc điện thoại bị ướt ra, “Biết sửa điện thoại không?”
Mèo: “Meo???”
Lại chỉ vào bếp, “Biết làm vịt nướng, ngỗng nướng, gà luộc, vịt luộc, gà xì dầu, thịt xông khói không?”
Mèo trực tiếp quay đầu không thèm nhìn cậu nữa.
Hứa Trú thất vọng thở dài, cũng không thông minh lắm mà.
54.
Tiết cuối buổi sáng là tiết của chủ nhiệm, nếu bị phát hiện trốn học sẽ rất phiền, thế nên Hứa Trú sắp xếp cho mèo xong xuôi rồi vội vã quay lại trường.
Tiết toán buồn chán, Hứa Trú cắn đầu bút làm xong một bài kiểm tra, những câu không biết đều chọn đáp án A, vì A trông cao cao gầy gầy, có chút giống Giang Lăng.
Nghĩ đến Giang Lăng, Hứa Trú lại bắt đầu mất tập trung, cầu nguyện hôm nay có thể gặp lại anh.
55.
Cậu rất may mắn, lời cầu nguyện được ứng nghiệm.
56.
Trong căng tin đông đúc, Hứa Trú ngồi ở bàn trống góc phòng, thấy Giang Lăng bưng khay đồ ăn nhìn quanh, như đang tìm chỗ ngồi.
Có không ít bạn học mời anh ngồi cùng, nhưng Giang Lăng chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng cảm ơn và từ chối.
Hứa Trú chăm chú ngẩng đầu lén nhìn, không hiểu tại sao dù ai cũng mặc đồng phục xanh trắng giống nhau, nhưng Giang Lăng lại khác biệt đến vậy.
Cậu nghĩ, nếu lát nữa Giang Lăng ngồi đối diện cậu thì tốt, tốt nhất là không quá xa, như vậy cậu có thể nhìn mặt Giang Lăng mà ăn cơm.
Có một từ gọi là gì nhỉ… sắc đẹp như bữa ăn.
Hứa Trú thầm vỗ tay cho tố chất văn học xuất sắc của mình, nhưng ngay giây tiếp theo, lời cầu nguyện của cậu lần thứ hai ứng nghiệm.
Giang Lăng quay đầu, ánh mắt tìm kiếm dừng lại một giây khi chạm mắt cậu.
Hứa Trú sững sờ, tim đập chậm nửa nhịp, chưa kịp né tránh ánh mắt như thường lệ, đã thấy Giang Lăng từng bước đi về phía cậu.
Đi thẳng đến trước bàn cậu.
57.
Hứa Trú theo thói quen tránh né, nhưng trước khi rời mắt, cậu vẫn để ý thấy dưới mắt Giang Lăng cũng có quầng thâm, làm đôi mắt trông sâu hơn, thêm chút lạnh lùng, trông rất khó gần.
Chuyện gì thế này?
Giang Lăng cũng thức khuya hôm qua sao?
Tim cậu đập thình thịch, tay cầm đũa siết chặt, áp lực tâm lý từ chứng ngại giao tiếp đè nặng như núi.
Cậu không hiểu Giang Lăng đứng đây làm gì. Nhưng ngay sau đó, đối phương lên tiếng, giọng điệu bất ngờ dịu dàng:
“Tôi ngồi cùng được không?”
Đôi đũa trong tay Hứa Trú “xoảng” một tiếng rơi xuống đất.
58.
Giờ ăn trưa là khoảng thời gian hiếm hoi học sinh trung học được thư giãn, trong căng tin mọi người trò chuyện rôm rả với bạn ăn cùng, chỉ có bàn của Hứa Trú và Giang Lăng ở góc phòng im lặng bất thường.
Giang Lăng không phải người nói nhiều, còn Hứa Trú ở ngoài như khúc gỗ, dù trong lòng có thể đạt tốc độ nói một trăm từ mỗi phút, bề ngoài vẫn như cái bầu bị cưa miệng.
Hai người ngồi đối diện nhau, người vừa nói “sắc đẹp như bữa ăn” giờ không dám ngẩng đầu lên.
59.
Nhìn thì như đang cắm đầu ăn, nhưng trong đầu Hứa Trú đang nổi lên một cơn bão.
Trời ơi trời ơi đây rốt cuộc là vận may gì thế này aaa Giang Lăng ngồi cùng bàn ăn cơm với mình, mình với anh cách nhau không quá ba mươi phân aaa!
Tại sao Giang Lăng lại ngồi cùng mình, vì không tìm được chỗ sao, không thể nào, vừa nãy rõ ràng bao nhiêu người mời anh mà anh đều từ chối!
Điều này chứng tỏ anh muốn ngồi với mình, nhưng tại sao tại sao rốt cuộc là tại sao!
Chẳng lẽ anh thấy mình ăn một mình đáng thương quá nên cố ý qua ăn cùng? Cái này thì rất có khả năng, vì Giang Lăng vốn phẩm chất cao thượng như vậy!
Nhưng anh ăn cùng mình, có lẽ đại khái có thể cho thấy anh không ghét…
60.
Luồng suy nghĩ tốc độ cao trong lòng Hứa Trú bị cắt ngang.
Giang Lăng đối diện nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại mang chút dịu dàng.
Như thể buôn chuyện vô tình, anh nhắc:
“Hứa Trú, thường thì người ta không ăn cơm với người mình ghét, đúng không?”
61.
Hứa Trú hoang mang ngẩng đầu nhìn Giang Lăng, sững sờ.
Ý nghĩ đầu tiên của cậu là: Giang Lăng vậy mà biết tên cậu.
Sau đó mới chậm rãi nhận ra, ý của đối phương là không ghét cậu.