Chương 3
26.
Trưa hôm đó, Hứa Trú ngủ trưa không ngon, cả buổi chiều chìm trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa mê.
Cậu có chút bất an nghĩ, nếu bị Giang Lăng phát hiện mình cố ý đi theo anh, chắc hẳn sẽ bị ghét bỏ.
Nhưng Giang Lăng còn mua nước ngọt cho cậu, có lẽ là không ghét.
Hứa Trú nghĩ không thông, đầu bút máy móc chép từ vựng tiếng Anh, ánh mắt bắt đầu trống rỗng.
Trước mắt cậu hiện ra hai phiên bản nhỏ của Giang Lăng: một con có cánh dơi, đầu mọc đôi sừng nhỏ, tay cầm cây chĩa ma quỷ; còn con kia có đôi cánh thiên thần, đầu đội vầng hào quang, ngực đeo thánh giá.
Hai tiểu Giang Lăng đứng trên tập bài tập tiếng Anh của cậu, mỗi bên một ý, tranh cãi gay gắt.
Tiểu Giang Lăng ma quỷ hét lớn: “Cậu lúc nào cũng bám theo tôi, kỹ năng bám đuôi còn vụng về thế, tôi phát hiện từ lâu rồi, tôi ghét cậu!”
Tiểu Giang Lăng thiên thần mỉm cười: “Tôi không giận đâu, nếu không sao tôi lại mua nước ngọt cho cậu? Tôi không ghét cậu.”
Tiểu Giang Lăng ma quỷ tiếp tục công kích: “Tôi mua nước ngọt cho cậu vì tôi cao thượng, tâm hồn đẹp đẽ, không có nghĩa là tôi không ghét cậu!”
Tiểu Giang Lăng thiên thần kiên định: “Tôi phát hiện cậu bám theo nhưng không ngăn cản, chẳng phải điều đó có nghĩa là tôi không ghét cậu sao?”
…
Hai tiểu Giang Lăng nói càng lúc càng nhanh, cãi nhau càng lúc càng dữ, cuối cùng lao vào hỗn chiến, khiến đầu óc Hứa Trú rối như tơ vò.
Hứa Trú úp mặt vào tay, đau khổ suy nghĩ, tại sao mối quan hệ giữa người với người lại phức tạp đến vậy!
Nếu mọi người đều là mèo hoặc chó thì tốt biết mấy.
Vẫy đuôi là biết đang vui, xù lông là biết đang giận.
27.
Do trận chiến giữa tiểu Giang Lăng thiên thần và ma quỷ chiếm hết thời gian bài kiểm tra tiếng Anh, Hứa Trú rất “thành công” nhận điểm không đạt, bị giáo viên yêu cầu làm lại bài.
Cậu đành gạt hết thiên thần, ma quỷ, mèo chó sang một bên, cắm cúi làm bài.
Đến khi viết xong từ cuối cùng, bầu trời ngoài lớp học chỉ còn lại chút ánh cam mờ nhạt, xung quanh gần như tối đen.
Những học sinh nội trú ăn tối xong, chuẩn bị quay lại học tự học buổi tối đã lục tục trở về chỗ ngồi, trong lớp ồn ào tiếng người, xen lẫn vài câu:
“Sắp mưa rồi đúng không?”
“Hình như thế, trời âm u rồi.”
28.
Hôm nay Hứa Trú không mang ô, nếu mưa chắc chắn sẽ ướt sũng.
Cậu cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, vội vàng thu dọn đồ đạc, xách cặp sách chạy ra ngoài.
Bên ngoài lớp học, mùi ẩm ướt trước cơn mưa đã nồng nặc, gió trên cao cuốn lá cây xào xạc, lá rụng lả tả trên đường.
Hứa Trú vừa chạy về phía ga tàu điện ngầm vừa lẩm bẩm:
“Chờ tôi về nhà rồi hãy mưa, chờ tôi về nhà rồi hãy mưa…”
Nhưng thật không may, cơn mưa mang theo chút hơi ấm cuối cùng của mùa hè vẫn đổ xuống đúng lúc cậu bước vào cổng khu chung cư.
Ban đầu chỉ là vài giọt lác đác, nhưng chẳng mấy chốc đã biến thành mưa như trút nước, tiếng sấm ì ầm lăn qua bầu trời.
Ngẩng đầu nhìn màn mưa hùng vĩ, cúi đầu nhìn bản thân ướt như chuột lột, Hứa Trú chạy cả đoạn đường vẫn uổng công, cậu lặng thinh.
Trong lòng cậu giơ ngón giữa với ông trời, đưa tay lau nước trên mặt, nhưng khi bước vào hành lang, bước chân đột nhiên khựng lại.
“Meo…”
Cậu nghe thấy một tiếng mèo kêu yếu ớt.
29.
Dựa vào ánh sáng từ đèn pin điện thoại, Hứa Trú lội bùn trong vườn hoa nhỏ, khó nhọc bới nửa ngày mới tìm được con mèo đang gào khản giọng.
Người ướt sũng, mèo cũng ướt sũng, cả hai dính đầy mưa và bùn, trông như hai kẻ lang thang hàng trăm ngày.
Điện thoại của Hứa Trú cũng ngấm nước và tắt nguồn, đèn pin chớp sáng lần cuối rồi “chết” hẳn.
Hứa Trú ngơ ngác thử khởi động lại, nhưng điện thoại không phản hồi, như thể đã “ra đi” trong đêm mưa này.
Hứa Trú: “…”
Cậu nắm chặt gáy con mèo, ôm nó vào lòng, chỉ tay trước mặt nó: “Mày nhớ bù cho tao cái điện thoại.”
30.
Khi ôm mèo mở cửa nhà, Hứa Trú cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng chỉ là đi học về nhà, vậy mà như trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn để lấy kinh vậy.
Cả người và mèo đầy bùn và nước mưa, vào phòng tắm rửa sạch bằng nước nóng.
Con mèo rất ngoan, ngồi trong bồn rửa mặt ngẩng đầu chờ Hứa Trú tắm cho nó, chân gác lên thành bồn, không kêu một tiếng, trông như một cậu ấm đích thực, chỉ thiếu cốc rượu vang đỏ nóng hổi.
Hứa Trú hơi buồn cười, vừa vuốt lông cho nó vừa hỏi:
“Mèo đại gia, lực tắm thế này ổn chứ?”
Mèo kiêu kỳ rung ria mép: “Meo.”
Hứa Trú: “…”
Không, con mèo này hình như thực sự coi cậu là thợ chà lưng.
Đến khi cậu thợ chà lưng Hứa Trú rửa sạch bùn trên người mèo, lau khô bằng khăn, sấy lông cho xù lên, cậu mới phát hiện con mèo này hóa ra rất đẹp.
Mắt xanh, lông cam, đuôi dài.
Ngực còn có một mảng lông trắng hình tam giác ngược.
“Ồ, khá là biết phép tắc bàn ăn, còn tự mang khăn ăn nữa.”
Hứa Trú “xoẹt” mở một hộp cá ngừ, đổ ra đĩa cho mèo ăn.
31.
Trong phòng khách trống trải, mèo ăn ngon lành, còn người nhìn cũng thích thú.
Hứa Trú nằm bò trên thảm, ngắm con mèo vừa tắm sạch sẽ xinh đẹp một lúc, muốn lấy điện thoại chụp ảnh, nhưng khi lấy ra mới nhớ điện thoại đã bị mưa làm hỏng.
Cậu chọc chọc mèo: “Mày nợ tao cái điện thoại.”
Mèo cắm đầu ăn.
“Mày có nhà không? Tự chạy ra ngoài hay là mèo hoang?”
Mèo cắm đầu ăn.
“… Một hộp cá ngừ đủ cho mày không? Không đủ tao mở thêm hộp nữa?”
Mèo: “Meo.”
Hứa Trú: “… Ê, thế hai câu trước không thèm trả lời là cố tình giả vờ không nghe đúng không.”
Mèo cắm đầu ăn.
32.
Cậu thợ đưa cơm Hứa Trú tận tụy mở thêm một hộp cá ngừ cho mèo.
33.
Cửa sổ ở ban công phòng khách hé một khe, mùi đất ẩm và mưa tràn vào, thỉnh thoảng có luồng gió mát lành.
Đèn chùm pha lê lớn trên trần nhà duplex tỏa ánh sáng lạnh lẽo.
Hứa Trú ngồi xổm nhìn mèo ăn đến mệt,nằm ngửa trên thảm, nhìn đèn lạnh, tường lạnh, sàn cũng lạnh.
Cậu đã quen với mọi thứ ở đây, nhưng hôm nay có chút khác biệt.
Hứa Trú khẽ cười hai tiếng, lật người, vùi mặt vào bộ lông ấm áp của mèo. Mèo dùng móng vuốt ấn đầu cậu tỏ ý phản đối, nhưng cuối cùng cũng không chạy đi.
“Không thèm trả lời tớ cũng không sao.”
Cậu vừa tắm xong, tóc dài buộc thành chỏm nhỏ, để lộ đôi mắt đen láy ướt át và đôi môi đỏ vì hơi nước nóng, làn da ánh lên màu trắng ngọc, khóe môi mang nụ cười rõ ràng, khí chất u ám thường ngày gần như biến mất.
Hứa Trú ôm con mèo no nê vào lòng, tâm trạng rất tốt: “Dù sao không phải tự nói chuyện một mình, tớ đã vui lắm rồi.”
34.
Hứa Trú đến khi lên tiểu học mới phát hiện mình không thể giao tiếp bình thường với người khác.
Cha mẹ cậu đều là nhà nghiên cứu, chí đồng đạo hợp, kính trọng lẫn nhau. Một người nghiên cứu các vì sao trên trời, một người nghiên cứu tinh tinh dưới đất, đều có IQ cao nhưng EQ thấp, sáng sớm tối khuya không ở nhà, 24 giờ một ngày thì 25 giờ dành cho nghiên cứu, nuôi con trai như nuôi chó.
Từ khi có ký ức, Hứa Trú chỉ thấy bố mẹ xuất hiện ngắn ngủi vào sáng và tối, sau đó, ngôi nhà trống rỗng, chỉ còn lại cậu.
Vì lý do an toàn, phạm vi hoạt động của cậu bị giới hạn trong căn phòng nhỏ, mọi đồ đạc đều được bọc chống va đập, cậu có thể thoải mái chạy nhảy, mệt thì nằm bò ra sàn, nói chuyện với khủng long đồ chơi, thỏ bông, hay hoa đỏ trên rèm cửa.
Cha mẹ lắp một máy cấp thức ăn tự động trên tường, giống loại dùng cho thú cưng, đến giờ sẽ thả ra thức ăn được chuẩn bị theo bảng nhu cầu dinh dưỡng trẻ em.
Hứa Trú nhỏ luôn kính nể cái máy này, nhận thức ăn xong sẽ líu lo cảm ơn cả buổi.
Nhưng máy cấp thức ăn không trả lời cậu.
Cũng như khủng long đồ chơi, thỏ bông, hoa đỏ trên rèm không trả lời cậu.
35.
Trong môi trường nhàm chán đó, Hứa Trú với tinh thần tự giải trí mạnh mẽ nhanh chóng phát triển hai kỹ năng thích nghi:
Kỹ năng “tự nói chuyện một mình” x1, kỹ năng “líu lo không ngừng” x1.
Nói đơn giản, Hứa Trú là một kẻ lắm lời không cần ai đáp lại.
Cậu không quan tâm có ai trả lời hay không, cậu nói chuyện với đồ chơi, với đồ đạc, với con chim thỉnh thoảng đậu ở cửa sổ.
Nhiều nhất, cậu nói chuyện với chính mình.
Tự an ủi, tự dỗ dành, tự làm mình vui.
Hứa Trú lúc nhỏ cảm thấy mình rất giỏi.
36.
Cha mẹ nhà khoa học của Hứa Trú đều cho rằng mình là thiên tài, con cái của họ cũng phải là thiên tài.
Mà thiên tài thì phải khác biệt, vượt xa người thường.
Những thứ như 1+1 hay bài hát thiếu nhi chỉ dành cho trẻ con bình thường, Hứa Trú là con họ, đương nhiên không nên phí thời gian vào những thứ đó.
Thế là Hứa Trú thành công bỏ lỡ cơ hội vào mẫu giáo.
Một ngày của cậu bị chia đôi: sáng xem video nhập môn về sao neutron, sao lùn trắng, siêu tân tinh do mẹ chuẩn bị; chiều đọc sách tranh khoa học về tinh tinh, đười ươi do bố chuẩn bị.
Hai con người xuất sắc tràn đầy tự tin muốn nuôi dưỡng một thiên tài nữa.
Nhưng đáng tiếc, Hứa Trú chẳng liên quan gì đến từ “thiên tài”. Đến khi vào tiểu học, bài kiểm tra đầu vào đã khiến bố mẹ cậu sốc nặng: ba môn tổng cộng 2 điểm, bài thi trắng tinh với số 0 đỏ chói.
37.
Mẹ nhà khoa học và bố nhà khoa học, vốn là những người đứng đầu tháp học thuật, không thể chấp nhận con trai mình là kẻ thi điểm 0, nhưng họ càng không chấp nhận được rằng, Hứa Trú không chỉ không xuất sắc, mà còn không bình thường.
Vì cậu dường như không nhận ra người khác, cũng không thể nói chuyện bình thường với ai.
38.
Cảnh ngày khai trường tiểu học, Hứa Trú vẫn còn nhớ rõ.
Cổng trường đông nghịt người, mọi người nói chuyện, rất đông, rất ồn.
Tay cậu bị bố nắm chặt, mồ hôi từ lòng bàn tay bố thấm vào da cậu.
Lần đầu thấy nhiều người như thế, Hứa Trú ngơ ngác đứng yên, ánh mắt không thể tập trung, tiếng nói biến thành âm thanh chói tai, nỗi sợ như ngọn núi đè lên người cậu.
Cậu như một con mèo chưa được huấn luyện xã hội, sợ hãi mọi người lạ, đến mức không nói được lời nào, chỉ muốn trở về nơi quen thuộc.
Nhưng bố nắm chặt tay cậu, nhất quyết kéo cậu vào trường.
Giáo viên cúi xuống chào cậu, bạn học nhiệt tình vẫy tay, hiệu trưởng đứng ở cổng hiền từ.
Hứa Trú rụt rè nhìn qua, những gương mặt xa lạ trong mắt cậu phân tán rồi tái tổ hợp, mọi người trông đều giống hệt nhau. Cậu không cảm thấy mình thuộc về họ, không biết làm sao để nói chuyện.
Cậu muốn chạy trốn, nhưng trước mặt người lạ, đến khóc cũng không phát ra tiếng.
39.
Sau đó, Hứa Trú được bố mẹ đưa đi gặp nhiều bác sĩ.
Nhưng mỗi bác sĩ đều nói gần giống nhau:
“Rối loạn giao tiếp và nhận diện do tâm lý, không có cách chữa tốt, cứ theo dõi từ từ.”
Thế là mẹ và bố nhà khoa học đành đau khổ từ bỏ ý định nuôi dưỡng một thiên tài, hạ kỳ vọng từ “người xuất chúng” xuống “làm người bình thường là được”.
Hứa Trú không bận tâm, cậu co mình trong vỏ ốc, lớn lên vui vẻ trong vùng an toàn của mình.
40.
Hứa Trú mười bảy tuổi vẫn giữ thói quen tự nói chuyện và líu lo không ngừng.
Cậu nói chuyện với chó hoang, với côn trùng, thậm chí với ổ bánh mì mới mua cũng có thể trò chuyện nửa tiếng.
Chỉ trước mặt người khác, cậu vẫn im lặng.
Thỉnh thoảng, cậu cũng thấy hơi cô đơn.
Nhưng giờ thì khác, cậu có mèo rồi.
41.
Hứa Trú, vừa gia nhập hội có mèo, phấn khích đi hai vòng trong nhà, giơ mèo lên như khỉ đầu đàn nâng Simba.
Mắt cậu sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào mèo:
“No rồi, chúng ta trò chuyện đi?”
Mèo: “…”
Hứa Trú không nản, ôm chặt mèo vào lòng: “Xem ra mày rất đồng ý với kế hoạch này, đúng là tâm đầu ý hợp, mày muốn nói gì nào?”
Mèo: “…”
Ánh mắt Hứa Trú rơi vào lon nước ngọt màu hồng phấn được đặt ngay ngắn trên bàn phòng khách, những suy nghĩ cả buổi chiều về Giang Lăng lập tức tràn về.
Cậu ôm mèo lắc lư: “Tớ thấy cậu chắc chắn muốn nghe câu chuyện về lon nước ngọt thiết kế tinh tế, hương vị độc đáo, mang ý nghĩa lịch sử quý giá này. Chuyện dài lắm, nghe tao kể chi tiết nào. Chủ nhân của lon nước này đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dịu dàng, lương thiện, tâm hồn đẹp đẽ.”
“Tớ rất thích cậu ấy, nhưng hình như cậu ấy sắp ghét tớ rồi.”
Mèo: “… Meo?”
_______
Bé thụ đổi xưng hô từ tao mày, qua tớ và cậu là do bé nó nhận nuôi mèo rồi và xem mèo như kiểu là bạn bè nha.