Chương 1

 1.

Thời tiết tháng Chín vẫn còn mang theo cái nóng sót lại của mùa hè, đặc biệt là vào giữa trưa, lá cây trong trường bị nắng thiêu đến mức cuộn tròn lại.

Trong căn tin chật kín người, nhiệt độ còn cao hơn ngoài trời vài độ. Mọi người vừa than vãn việc trường học tắt điều hòa sớm đúng là vô nhân tính, vừa thò cổ nhìn quanh tìm chỗ ngồi.

“Này, cái bàn kia chỉ có một người!”

Có người để ý đến một góc nào đó, vừa định vỗ vai bạn đồng hành, nhưng nhìn rõ rồi lại ngập ngừng nói:

“Ơ… khoan đã, thôi bỏ đi, hình như người ngồi đó là Hứa Trú.”

Mấy người định bước tới lập tức dừng lại, đồng loạt lùi về nửa bước.

 2.

Hứa Trú, con người không giống cái tên của mình. Dù tên cậu có chữ "Trú" (nghĩa là ban ngày), nhưng bản thân cậu lại chẳng có chút liên quan gì đến "nhiệt tình", "vui vẻ" hay "mặt trời nhỏ". Thay vào đó, cậu giống một loài sinh vật âm u, sống về đêm hơn.

Bộ đồng phục quá khổ khiến cậu trông càng gầy guộc, nước da nhợt nhạt đến mức trông có chút bệnh tật. Mái tóc đen nhánh dài hơn so với một nam sinh, lại không được gọn gàng, phần tóc mái lòa xòa che đi nửa đôi mắt. Cậu luôn cúi đầu, chỉ để lộ đôi môi mím chặt và chiếc cằm nhọn.

Những ai từng gặp Hứa Trú đều không nghi ngờ rằng nếu cậu xuất hiện trong anime, chắc chắn phía sau sẽ có một đám mây xanh đen vĩnh viễn bám theo, kèm theo nhạc nền u ám, rùng rợn, đúng chuẩn phong cách ma quái.

Mọi người đều có bản năng tránh xa điều bất lợi, đặc biệt trong đám học sinh trung học đầy sức sống và nhiệt huyết, một người dị biệt như Hứa Trú thật sự không phải đối tượng mà ai cũng muốn kết bạn. Vì vậy, Hứa Trú luôn cô độc một mình, đi học, tan học, ăn uống, đi dạo, lúc nào cũng chỉ có một mình.

Thỉnh thoảng, cũng có bạn học thấy cậu đáng thương mà chủ động bắt chuyện, nhưng chỉ nhận được ánh mắt nhìn người lạ và những câu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng của Hứa Trú.

Lâu dần, mọi người bàn tán sau lưng rằng cậu là một kẻ lập dị, khó hiểu, và chẳng ai muốn tiếp xúc với cậu nữa.

 3.

Mấy học sinh tìm chỗ cuối cùng cũng may mắn tìm được một bàn trống cách Hứa Trú không xa.

Vừa ăn, họ vừa bàn tán về Hứa Trú, thi thoảng còn lén liếc nhìn cậu.

Nhưng nhân vật trung tâm của cuộc trò chuyện lại chẳng hay biết gì. Hứa Trú đang mải mê chiến đấu với con tôm chiên đỏ trên khay ăn.

Vất vả bóc vỏ tôm, thiếu niên lạnh lùng, u ám trong mắt mọi người khẽ động môi, lẩm bẩm không thành tiếng:

“Đệt.”

Cái vỏ tôm này là vỏ hay áo bó sát thế, sao bóc khó thế? Khó bóc thì thôi, sao lại còn dở tệ? Dở tệ thì thôi, ít nhất cũng phải nấu chín chứ! Học cả buổi sáng, giờ còn phải ăn thứ này, đúng là tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác. Dì ở căn tin, chú đầu bếp, các người đúng là làm điều ác quá nhiều rồi! Một con tôm ngon lành thế mà bị chết oan uổng. Hay là các người đang làm việc thiện, thả chúng vào chảo dầu để "phóng sinh"? A di đà Phật, lần sau xin hãy để chúng bơi lâu hơn trong chảo một chút được không?

Nếu những lời càu nhàu có thể hóa thành chữ, thế giới của Hứa Trú chắc đã bị màn đạn chi chít che kín.

Cậu mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm khay đồ ăn vài giây, cuối cùng bỏ cuộc với mấy con tôm khó nuốt, chuyển sang gắp rau cải ăn, vừa ăn vừa nghĩ về chuyến dã ngoại tuần sau.

 4.

Tổ chức dã ngoại mùa thu là truyền thống từ khi trường Nhất Trung được thành lập. Thứ Hai, trong buổi họp toàn trường, thầy chủ nhiệm còn hùng hồn tuyên truyền về lịch sử lâu đời và ý nghĩa quý giá của hoạt động này, kêu gọi mọi người tận hưởng thời khắc mùa thu vàng rực, phấn đấu trở thành những thanh niên tốt đẹp.

Nhưng Hứa Trú không định tham gia.

Không phải cậu không muốn hưởng ứng lời kêu gọi làm thanh niên tốt đẹp, mà đơn giản vì chuyến dã ngoại yêu cầu tổ đội bốn người, mà cậu chẳng có nổi một người bạn trong trường.

Nếu muốn tham gia, cậu sẽ phải tìm một nhóm để gia nhập, phải chủ động nói chuyện với người khác, giới thiệu bản thân, còn phải nở nụ cười để thể hiện sự thân thiện…

Hứa Trú chỉ nghĩ thôi đã thấy khó thở. Nếu ngày đó thật sự đến, cậu chắc sẽ hoảng loạn bỏ chạy như một con thằn lằn bị nóng chân trên sa mạc bảy mươi độ.

Còn chờ người khác mời cậu thì dường như cũng là điều không thể, vì mọi người đều tránh cậu như tránh tà.

Hứa Trú chậm rãi nhai một cọng rau cải, nghĩ rằng xác suất có đội nào mời cậu chắc cũng tương đương với việc cậu đột nhiên nổi hứng ăn hết đĩa tôm chiên đỏ này.

Đang mải nghĩ, một bóng đen bất ngờ phủ xuống trước mặt cậu.

Hứa Trú ngơ ngác ngẩng đầu, thấy một nam sinh to cao, mũm mĩm, ánh mắt hung tợn đứng trước mặt, khoanh tay, nhìn cậu từ trên cao:

“Này, mày, đi dã ngoại chung nhóm với bọn tao!”

 5.

Hứa Trú:

Tôm hiển linh rồi.

 6.

Lý Cát nghĩ, nếu không phải vì thế nào cũng không đủ bốn người, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện với cái gã âm u, bệnh tật này.

Huống chi là chủ động mời cậu vào nhóm của mình.

Nhưng tình thế bắt buộc, sau khi ngồi cạnh bàn ăn hút hết hai điếu bánh quẩy hồi hương, Lý Cát cuối cùng quyết định hạ mình, miễn cưỡng mời Hứa Trú tham gia cùng.

“Mày nghe rõ chưa?”

Thấy Hứa Trú không nói gì, Lý Cát "bộp" một tiếng đặt tờ giấy xuống bàn, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ không kiên nhẫn: “Nhanh lên, làm thủ tục đi, tao còn bận, phải ra đồn làm chút việc.”

Ánh mắt Hứa Trú chuyển sang cổ tay người này, khóe miệng khẽ giật, đồng hồ của ông anh này sao lại vẽ lên tay, còn vẽ cả logo Ferrari…

Cậu cúi đầu nhìn tờ giấy – "Đơn xin tổ đội dã ngoại".

Hứa Trú rơi vào do dự sâu sắc.

Đây tính là lời mời à? Thật sự là lời mời sao? Có lẽ, đại khái, chắc là vậy. Nhưng người trước mặt trông không được bình thường lắm. Thôi, không nên tính toán nhiều, dù sao cũng là cành ô liu bạn học đưa ra, dù cành ô liu này như được chặt từ cây cổ thụ cong queo… Dù sao thì vài ngày tới cậu cũng không có việc gì làm, hơn nữa, nghe nói chuyến dã ngoại sẽ đến công viên động vật hoang dã, có vẻ thú vị, hay là cứ đồng ý trước đã.

Trong đầu nhanh chóng viết xong bài nghị luận năm nghìn chữ về "đi hay không đi", Hứa Trú hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc gật đầu, nhanh chóng ký tên mình lên tờ giấy.

“Được.”

Sau đó, cậu nắm chặt bút, nghĩ rằng dù sao cũng nên tỏ ra thân thiện với đồng đội mới, thế là cố gắng mở lời:

“Bạn học, cậu là…”

 7.

Lý Cát kinh ngạc nhìn Hứa Trú.

Ba năm rồi, từ lớp 10 đến lớp 12, hắn và Hứa Trú đã là bạn cùng lớp suốt ba năm.

Vậy mà Hứa Trú lại không biết hắn là ai!

Lý Cát sắp nổi điên, “Mày nhìn thân hình này, nhìn khuôn mặt này, ngay cả minh tinh nam thời đỉnh cao cũng chỉ ngang ngửa tao, thế mà mày không biết tao tên gì?!”

 8.

Hứa Trú áy náy quan sát người này một lúc, suy nghĩ một chút, đoán rằng minh tinh nam mà hắn nhắc đến chắc là Heo Con Hiệp Sĩ.

Dù vậy, Hứa Trú thừa nhận việc không nhận ra bạn cùng lớp là lỗi của mình, vì cậu bị mù mặt nặng. Hơn nữa, trong trường ai cũng mặc đồng phục giống hệt nhau, trông như sản phẩm từ cùng một dây chuyền sản xuất.

Vì thế, khi Heo Con Hiệp Sĩ báo tên mình là Lý Cát, Hứa Trú vừa cúi đầu bóc tôm, vừa lẩm nhẩm cái tên này vài lần trong đầu.

 9.

Lý Cát vẫn không mấy vui vẻ, cất tờ giấy đi rồi quay người bước về phía nhà vệ sinh.

Đi được nửa đường, hắn đột nhiên nhớ ra chưa trao đổi cách liên lạc với Hứa Trú, cũng chưa hẹn chỗ gặp.

Hắn quay lại, “Này, trưa ngày kia gặp bọn tao ở siêu thị cạnh cổng trường phía tây.”

Hứa Trú ngơ ngác ngẩng đầu khỏi đống tôm.

“Bạn học, cậu là…”

 10.

Lý Cát:

Lý Cát: !!!

 11.

Mù mặt chết tiệt.

Sau lần giao tiếp khó khăn thứ hai, Hứa Trú thở dài thườn thượt, bắt đầu căm ghét cái thế giới trong mắt một người mù mặt.

Cậu không còn sức đối phó với đĩa tôm sống sượng nữa, đành học theo dì căn tin làm việc thiện, "phóng sinh" chúng vào thùng rác.

Nhưng khi rửa tay sạch sẽ chuẩn bị rời đi, Hứa Trú bất ngờ nghe thấy một cái tên quen thuộc trong tiếng trò chuyện của các bạn học xung quanh.

“Này, người ở cửa là ai, Giang Lăng à?”

Hứa Trú lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa căn tin, một bóng hình đã khắc sâu trong tim cậu hàng nghìn lần đập vào mắt.

Tiếng ồn ào của đám đông dần tan biến, xung quanh trở nên yên tĩnh, mọi thứ trong tầm mắt Hứa Trú như chậm lại, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch vang lên bên tai, chậm rãi mà trang trọng.

Thật ra, cậu cũng không phải ai cũng không nhận ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play