Chương 2

12.

Giang Lăng là một trong số ít người mà Hứa Trú có thể nhận ra chỉ bằng khuôn mặt.

Về lý do tại sao, chính Hứa Trú cũng không rõ. Cậu từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, và cuối cùng kết luận rằng — vì Giang Lăng thực sự quá đẹp trai.

Đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, độc đáo, quên ăn quên ngủ, vượt trội hơn người.

Một vẻ đẹp đậm chất lạnh lùng với làn da trắng lạnh, vai rộng eo thon, đôi lông mày sắc sảo và ánh mắt sắc bén.

Đứng giữa đám đông, anh như thể là một điểm sáng rực rỡ trong một vở kịch câm đen trắng, như một mô hình 3D xuất hiện trong một bộ phim hoạt hình phẳng, hay một hình ảnh 4K sắc nét giữa đám điểm ảnh mờ nhòe.

Đến mức anh có thể vượt qua giới hạn sinh lý của chứng mù mặt, đường hoàng chiếm giữ vị trí trung tâm trong tầm nhìn của Hứa Trú, một vị trí kéo dài mãi không phai.

Hứa Trú lại nghĩ, thực ra không chỉ trong tầm nhìn.

13.

Lần đầu tiên Hứa Trú chú ý đến Giang Lăng cũng là vào khoảng thời gian này năm ngoái, vào tháng Chín ngay sau khi khai giảng, trời nóng đến mức khiến người ta bực bội, vậy mà trường học lại tổ chức đại hội thể thao rầm rộ.

Nhờ vào thân hình trông như gió thổi là ngã và sự tồn tại mờ nhạt đến mức không ai nhớ tới, Hứa Trú thành công tránh được mọi khâu bị ép tham gia các môn thi.

Nhưng chưa kịp vui mừng bao lâu, trường đã ra thông báo rằng trong suốt đại hội thể thao, học sinh không được tự ý rời trường, cũng không được xin nghỉ vô cớ, ngay cả khi không tham gia thi đấu cũng phải ngồi ở khán đài cổ vũ từ đầu đến cuối.

Hầu hết các bạn trong lớp đều chen chúc dưới lều che nắng nhỏ hẹp, không ai ngồi cạnh Hứa Trú, và nếu có nhìn qua, ánh mắt họ cũng lộ vẻ tránh né như sợ không kịp.

Hứa Trú do dự hồi lâu, không biết có nên ngồi lại gần hay không, nhưng chỉ cần chạm phải những ánh mắt như thế, cậu lập tức như quả bóng xì hơi, cảm thấy mình cứ tìm đại một chỗ nào đó ngồi là được.

Dù cậu đã quen với việc không để tâm đến ánh mắt của người khác, tâm trạng vẫn không tránh khỏi chùng xuống.

Cuối cùng, Hứa Trú ngồi ở một vị trí không xa không gần so với lớp, không có lều che nắng. Giữa cái nắng hơn ba mươi độ lúc giữa trưa, cậu suýt nữa bị phơi thành xác ướp.

14.

Ánh nắng chói chang, những người thi đấu trên sân trong mắt Hứa Trú, vốn hơi cận thị, chỉ là những chấm nhỏ di động. Cậu ăn trưa hơi nhiều, ngồi trên khán đài trong trạng thái mơ màng, ngáp ngắn ngáp dài.

Chớp mắt một cái, trước mặt cậu bỗng tối sầm lại, như thể mặt trời bị mây che khuất trong khoảnh khắc.

Hứa Trú ngẩn ra một lúc mới ngơ ngác ngẩng đầu, rồi thấy trước mặt là một nam sinh mặc áo bóng rổ màu xanh. Tóc mái của người đó ướt đẫm mồ hôi, làn da trắng lạnh giờ hơi ửng đỏ vì vận động, hơi thở còn hơi gấp, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.

Trong nửa giây ngắn ngủi đối diện, Hứa Trú phát hiện đôi mắt người này rất đen, toát lên vẻ lạnh lùng, giữa đôi lông mày còn mang một chút cảm giác xa cách nhàn nhạt. Nhưng trên má lại có lúm đồng tiền thoáng ẩn thoáng hiện. Dù là với một người mắc chứng mù mặt nặng như cậu, người này trông cũng đẹp đến mức quá đáng.

Nhưng người này đứng đây làm gì?

So với lòng yêu cái đẹp, chứng sợ giao tiếp của Hứa Trú vẫn chiếm thế thượng phong. Cậu vội vàng tránh ánh mắt của người đó, toàn thân căng thẳng như có kiến bò, dự cảm phải giao tiếp với người khác bao trùm lấy cậu như ánh đèn pin của giáo viên chủ nhiệm soi bắt học sinh vi phạm.

Chỉ vài giây nhưng với Hứa Trú lại dài như cả thế kỷ người đó cuối cùng cũng lên tiếng:

“Chào, tôi ngồi cạnh cậu được không?”

15.

Ý nghĩ đầu tiên của Hứa Trú là: Giọng của người này dễ nghe thật.

Ý nghĩ thứ hai là: Hả? Khoan đã, anh nói gì? Ngồi cùng? Với mình? Anh muốn ngồi cùng mình? Sao lại muốn ngồi cùng mình? Chẳng lẽ anh không biết mọi người đều ghét mình sao? Hơn nữa, chỗ này cũng đâu có ô che nắng, anh không sợ phơi nắng à? Hay là anh là một “tiểu tinh linh trường học” truyền bá hòa bình và tình bạn, hay là anh thua trò chơi thật hay thách và bị phạt phải qua đây?

Trong một khoảnh khắc, đầu óc Hứa Trú tràn ngập vô số câu hỏi, dấu chấm hỏi ào ạt kéo đến, nhiều đến mức có thể chất đầy cả sân vận động.

Nhưng dù trong đầu rối loạn như vậy, ở ngoài nhìn vào, cậu chỉ ngẩn ra một chút, rồi gật đầu một cách cứng nhắc, không tự nhiên, khẽ đáp một tiếng:

“…Ừ.”

16.

Vừa thi xong hai trận, Giang Lăng nóng và mệt, nhưng có lẽ do adrenaline và dopamine tiết ra, tinh thần anh lại sảng khoái hơn bình thường.

Xa xa, các bạn học dưới lều che nắng gọi tên anh và vẫy tay, nhưng anh chỉ khẽ gật đầu, không qua đó.

Dưới lều quá đông người, Giang Lăng không thích chen chúc, huống chi trong tình trạng ai cũng đầy mồ hôi và dính nhớp nháp thế này, ngồi giữa đám đông chẳng khác nào một thảm họa.

Vì thế, sau khi rời sân, anh quét mắt nhìn một vòng khán đài, rồi không chút do dự chọn chỗ trống bên cạnh nam sinh này.

Gió thổi qua, không khí nóng bức ngột ngạt cuối cùng cũng lưu chuyển đôi chút.

Giang Lăng nhìn người bên cạnh, lịch sự hỏi: “Cậu muốn uống nước không?”

Lúc đi qua đây, không ít người đưa nước cho anh, phần lớn Giang Lăng không nhận, cuối cùng chỉ lấy hai chai từ các bạn hậu cần.

Ánh mắt anh rơi vào gò má trắng nhợt hơi ửng hồng và đôi môi hơi khô của nam sinh bên cạnh, không do dự nhiều, anh đưa một chai qua.

“Cái này cho cậu.”

Người kia nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt, lại nhìn thêm một cái, rồi lại vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Cuối cùng, cậu chậm rãi nhận chai nước, khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Giang Lăng: “…”

Giang Lăng vô thức sờ mặt mình.

Trên mặt anh có gì sao? Sao người này lại tỏ ra không muốn nhìn anh, cũng không muốn để ý đến anh?

Hay là anh tự tiện ngồi xuống đây, làm phiền người ta rồi?

17.

Khi cầm chai nước lạnh trong tay, tim Hứa Trú đập thình thịch, không biết là do ngáp nhiều hay vì say nắng, cảm giác choáng váng càng lúc càng mạnh.

Đẹp trai quá.

Liếc trộm một cái.

Đẹp trai quá.

Lại liếc trộm một cái.

Chai nước mát lạnh ẩm ướt áp sát vào lòng bàn tay cậu, nhiệt độ hạ xuống, nhưng trong lòng lại như vẫn bị ánh nắng rực rỡ chiếu vào.

Cảm giác bị bạn học xa lánh vừa nãy kỳ diệu thay đã biến mất, như thể một bộ quần áo ướt sũng được phơi khô dưới nắng, trở nên khô ráo và ấm áp.

Khả năng giao tiếp của Hứa Trú gần như bằng không, kỹ năng bắt chuyện chủ động thì càng chưa bao giờ được kích hoạt. Lúc này, cậu chỉ dám cúi đầu nhìn bóng hai người, trong lòng không ngừng khen ngợi anh chàng đẹp trai này thật sự vừa đẹp vừa tốt bụng.

Bóng người trên mặt đất khẽ động, đối phương nghiêng người, hơi tiến lại gần.

18.

Trên sân, không biết trận thi đấu đã đến giai đoạn nào, tiếng hò reo vang lên từng đợt, át cả tai.

Giữa tiếng hò reo inh ỏi, Giang Lăng hơi cúi người, nhìn xuống hỏi, giọng điệu rất lịch sự:

“Tôi có làm phiền cậu không?”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai Hứa Trú, lông mi cậu khẽ run, đồng tử giãn ra, như bị Medusa nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ tại chỗ, máu dồn lên vành tai.

Hứa Trú không nhớ nổi lần cuối cùng mình ở gần ai như thế này là khi nào.

Trong đầu như có cả đám người tí hon chạy loạn xạ, vừa đập vào bảng điều khiển đỏ rực vừa hét lên:

“Nóng! Nóng! Mất kiểm soát! Mất kiểm soát!”

Cậu cố gắng trấn tĩnh, ép từ cổ họng một chữ “Không” hơi lạc giọng.

Nói xong, Hứa Trú thở phào, nghĩ rằng cuộc đối thoại chắc đã kết thúc rồi.

Cậu len lén ngẩng lên nhìn.

Tóc mái của đối phương bị gió thổi tung, vẫn mang vẻ lạnh lùng tự kiềm chế như hoa cao ngạo trên đỉnh núi, chỉ có khóe môi khẽ cong lên một chút, lúm đồng tiền cũng hiện lên nhàn nhạt.

“Vậy thì tốt.”

19.

Cho đến rất lâu sau đại hội thể thao, lâu đến khi lá trên sân trường từ xanh mướt chuyển thành vàng úa, rơi xuống đất và bị tuyết phủ kín.

Buổi trưa ngồi cùng Giang Lăng vẫn mang theo chút mùi khô ráo của nắng, lặp đi lặp lại trong giấc mơ của Hứa Trú.

Đến mức đôi khi chính cậu cũng nghi ngờ, liệu đó chỉ là một giấc mơ hư cấu, hay thực sự là một ký ức đã xảy ra.

Nhưng thật hay giả không quan trọng, điều quan trọng là người này đã thành công chiếm giữ trung tâm tầm nhìn của cậu.

Với Hứa Trú, nhìn thấy Giang Lăng giống như giữa một đám hoa giống hệt nhau, cậu tìm thấy một bông hoa độc nhất vô nhị.

20.

Hứa Trú bị Giang Lăng thu hút không chỉ bởi tầm nhìn rõ ràng, mà còn bởi những thứ mơ hồ không thể nói rõ.

Cậu bắt đầu để ý đến người này ở trường.

Cậu biết được đối phương là học thần vừa chuyển trường kỳ trước đã giành vị trí đầu bảng xếp hạng, là nam thần được công nhận trên tường tỏ tình của trường, luôn chiếm giữ vị trí nổi bật nhất, là người dù ở giữa đám đông cũng không bao giờ bị lu mờ, đi đến đâu cũng như đứng dưới ánh đèn sân khấu, tỏa sáng rực rỡ.

So với một người như vậy, Hứa Trú nghĩ, góc khuất trong đám đông mà cậu quen thuộc dường như càng tối tăm hơn một chút.

21.

Con người có tính hướng sáng không?

Hứa Trú không phải nhà nhân học, nhưng về câu hỏi này, cậu nghĩ rất lâu và cho rằng chắc chắn là có.

Không chỉ có tính hướng sáng, mà còn là hướng sáng mù quáng, chẳng khác gì những con thiêu thân lao đầu vào đèn đường không ngừng nghỉ.

Ví dụ như cậu, luôn vô thức đi theo Giang Lăng.

Giang Lăng lên tầng ba nhà ăn, Hứa Trú sẽ lặng lẽ thay đổi kế hoạch ăn trưa của mình để lên tầng ba.

Giang Lăng tan học đi đến ga tàu điện ngầm, Hứa Trú cũng đi theo sau, lên cùng một chuyến tàu, ngồi ở hai đầu toa tàu với Giang Lăng.

Vì thế, việc đi theo Giang Lăng từ lúc nào đã trở thành một phần trong quy tắc sống hằng ngày của Hứa Trú.

Không nói chuyện cũng không sao, không thể sóng vai cũng không sao, cứ giữ khoảng cách không xa không gần thế này đã tốt lắm rồi, được nhìn bóng lưng đã tốt lắm rồi.

Hứa Trú vui vẻ nghĩ, người sợ giao tiếp như chúng tôi là như thế đấy.

22.

Như bây giờ, khi Giang Lăng bước ra khỏi cửa nhà ăn, Hứa Trú không chút do dự đi theo.

23.

Ánh nắng rực rỡ, cả thế giới như bị phơi trắng sáng, bụi cây ven đường tỏa ra mùi cỏ cây, bóng người ngắn lại, như một chú chó đen nhỏ lẽo đẽo theo sau.

Hứa Trú rất khéo léo đi theo sau Giang Lăng, luôn giữ khoảng cách khoảng năm bước, đối phương đi cậu cũng đi, đối phương dừng cậu cũng dừng, đối phương thỉnh thoảng quay đầu, cậu lập tức ngồi xổm xuống giả vờ nhìn đàn kiến.

Diễn xuất đỉnh cao biết bao!

Khả năng quan sát tinh tế biết bao!

Tâm lý ổn định biết bao!

Nhìn Giang Lăng phía trước không chút hay biết, Hứa Trú suýt nữa muốn tự trao cho mình một tấm cờ khen vì kỹ năng “giả vờ đi cùng đường” xuất sắc.

Nhưng khi cậu đang nghĩ xem tấm cờ nên viết gì, Giang Lăng phía trước bỗng dừng lại.

24.

Ơ?

Dừng lại làm gì?

Hứa Trú ngơ ngác nhìn qua, thấy Giang Lăng đi đến máy bán hàng tự động bên đường, bỏ tiền, lấy đồ uống.

À, trời nóng quá, mua đồ uống.

Hứa Trú tự khen khả năng suy luận siêu phàm của mình, ngồi xổm xuống giả vờ buộc dây giày. Đến khi nghĩ rằng đối phương đã mua xong, cậu ngẩng đầu, nhưng lại thấy Giang Lăng không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt, đôi mắt đen mang chút lạnh lùng thường thấy.

25.

Một lon nước ngọt vị đào lạnh được nhẹ nhàng đặt trước mặt Hứa Trú.

Lúc này Hứa Trú mới nhận ra Giang Lăng đã mua hai lon, một lon đã mở, lon còn lại đưa cho cậu.

Những giọt nước đọng trên lon chảy tí tách xuống đất, thấm vào những lỗ nhỏ trên mặt bê tông, nhanh chóng bốc hơi dưới ánh nắng gay gắt.

Ánh mặt trời quá chói, Hứa Trú ngẩng đầu cũng không thấy rõ biểu cảm của Giang Lăng, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc:

“Phía trước là ký túc xá rồi.”

Giang Lăng ở ký túc xá, trưa sẽ nghỉ ở trường, nhưng Hứa Trú chưa bao giờ ở ký túc, rõ ràng tòa nhà đó không có phòng nào thuộc về cậu.

Tim Hứa Trú đập thình thịch vài cái, cứng nhắc nghĩ, không ổn rồi, liệu Giang Lăng có phát hiện cậu cố tình đi theo không?

Nhưng Giang Lăng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt bảo:

“Uống nước đi, về nghỉ trưa nhé.”

______

Ngại chưa :)))))))

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play