Làm thêm vai trò idol chỉ để dẫn đường
Chương 5
Tác giả: Quan Tự Tại
Edit : Kalle
Vừa biết mình được phân vai đặc biệt, Khương Nhạc Thầm lập tức như được tiếp máu, phút chốc eo chẳng còn đau, chân cũng chẳng còn nhức, tung tăng chạy đi tìm chuyên viên hóa trang để lên đồ.
Trong đoàn phim, chỉ cần bạn biết thở thôi là có thể được gọi là “ thầy ”. Chuyên trang điểm là thầy hóa trang , người phát cơm hộp là thầy hậu cần , người lái xe cũng thành thầy tài xế … Không biết còn tưởng cái đoàn này do dân Sơn Đông lập ra nữa cơ!
Còn như Khương Nhạc Thầm, chính là "thầy đại đặc " – vai đặc biệt có thoại đàng hoàng, không phải kiểu quần chúng đứng lặng lẽ.
Dù gì cũng là vai có lời thoại, chuyên viên hóa trang để cậu ngồi trước gương, nhìn chăm chăm vài phút. Thấy cậu đã tự đánh nền và vẽ chân mày từ trước, người ta ngẫm nghĩ rồi lôi ra từ túi đồ trang điểm một cây… son nâu trầm.
Khương Nhạc Thầm giật mình:
“ Thầy hóa trang ơi, trăm ngàn lần đừng mà! Em đóng vai đặc biệt chứ không phải vai ‘đặc tả’ đâu nha!”
Chuyên viên hóa trang tỉnh bơ:
“Thì có khác gì nhau đâu? Dù sao nhân vật của cậu cũng không thích khác giới.”
“……” Ừm, hình như… nghe cũng có lý, cậu không phản bác được.
Thế là cậu vừa làu bàu vừa quẹt lên môi lớp son nâu trầm, rồi tô thêm lớp phấn mắt khói cùng tông. Mới chỉ vài phút thôi, một tiểu hồ đậu ánh mặt trời đã hóa thân thành tiểu hồ đậu mái mẻ chính hiệu…
Mà nói thật, cái kiểu trang điểm này cũng chỉ có Khương Nhạc Thầm mới “cân” nổi. Xương mặt đẹp, khí chất cao, họa mặt có đậm cũng không bị dìm mà ngược lại còn tôn lên nét đẹp riêng biệt.
Lâu lâu mới được thử kiểu trang điểm khác thường, Khương Nhạc Thầm đối gương chụp vài tấm selfie, chọn đi chọn lại, cuối cùng ưng ý một tấm nhất rồi gửi ngay cho Văn Quế.
Tiểu Khương Tiểu Khương không yêu ăn gừng: Ê?
Tiểu Khương Tiểu Khương không yêu ăn gừng: Mau ra đây chiêm ngưỡng nhan sắc bố mày.
Văn Quế: ?
Văn Quế: Đây là… anh đó hả?
Tiểu Khương Tiểu Khương không yêu ăn gừng: ……
Văn Quế: Khương Nhạc Thầm, anh tưởng chỉ cần biến hình thành đặc biệt là có thể thoát khỏi số phận bị tôi hành à?
Tiểu Khương Tiểu Khương không yêu ăn gừng: ……
Tức xì khói, Khương Nhạc Thầm lôi Văn Quế vào danh sách đen một cách dứt khoát.
Chẳng bao lâu sau, phó đạo diễn lại quay lại, lần này tay cầm theo một tờ giấy mỏng, chữ nghĩa chi chít. Khương Nhạc Thầm vừa nhìn đã nhận ra: đây là “phi trang” – bản kịch bản bổ sung khẩn cấp do biên kịch mới sửa, chưa kịp in vào sách nên được gọi vậy.
Cậu nhận lấy “phi trang”, lướt mắt một vòng, nội dung đại khái là: nữ chính ở trường từng giúp đỡ một bạn học bị bắt nạt. Không ngờ đến lúc chính mình gặp nạn, bạn học ấy lại lạnh nhạt, còn cười nhạo cô.
Còn Khương Nhạc Thầm thì vào vai chính là cậu bạn từng bị bắt nạt kia – vì ăn mặc, trang điểm, và xu hướng tính dục không giống số đông mà bị tẩy chay.
Xem xong một lượt, Khương Nhạc Thầm lẩm bẩm:
“Đúng là cốt truyện quá thời xưa rồi, biên kịch lúc viết không mang đầu theo hả? Đạo diễn mà duyệt cái phi trang kiểu này luôn á?”
Phó đạo diễn thản nhiên:
“Quên nói, bộ phim này là do chính đạo diễn tự biên tự diễn. Ổng vừa là đạo diễn vừa là biên kịch.”
Khương Nhạc Thầm lập tức quay xe:
“Trời ơi, đạo diễn đúng là tầm nhìn xa trông rộng! Vài dòng ngắn ngủn đã khắc họa sâu sắc lòng người, phản ánh nạn bắt nạt học đường, chạm đến thế giới nội tâm phức tạp của học sinh!”
Phó đạo diễn bật cười:
“Tiểu Khương à, tôi thấy cậu hợp làm phó đạo diễn đó.”
Khương Nhạc Thầm: Hả?
Phó đạo diễn cảm khái:
“Cậu còn biết nịnh cấp trên giỏi hơn tôi nữa cơ.”
…
Thành thạo nịnh nọt cấp trên, chính là cách sống sót lâu nhất trong cả bộ phim.
Khương Nhạc Thầm da mặt dày nhận luôn “lời khen” của phó đạo diễn, cầm theo tờ phi trang rồi tìm chỗ ngồi chờ.
Trong đoàn phim, thứ tiêu tốn thời gian nhất chính là… chờ đợi.
Nhìn lịch quay thì thấy mỗi ngày có tới tám cảnh, nghe tưởng ghê gớm lắm, nhưng thời gian diễn thật sự trước ống kính thì rất ít.
Phần lớn thời gian bị tiêu hao vào việc: điều chỉnh ánh sáng, tìm góc quay, zoom xa zoom gần, test âm thanh, thay trang phục, dặm lại makeup... Trong mấy tiếng đó, diễn viên quần chúng như Khương Nhạc Thầm không thể làm gì, chỉ có thể ngồi đợi.
Trước đây khi quay 《Bá đạo Diêm Vương yêu ta》, dù cậu là nam phụ số 4 có nhiều thoại, thì mỗi sáng 4 giờ đã phải dậy, vừa ăn sáng vội là lên đồ, sau đó bắt đầu chờ đợi.
May thì 10 giờ được quay, xui thì phải đợi đến giữa trưa nóng như thiêu mới được ra diễn.
Tháng 8 ở Hoành Điếm nóng kinh khủng, phơi nắng đến phát điên, Khương Nhạc Thầm quay đúng một tháng thì gầy đi 7–8 ký, làn da từ “Bạch Vô Thường” hóa “Hắc Vô Thường”.
Một tập web drama 5 phút, chi phí thấp, thù lao cũng không cao. Cậu không nổi tiếng, ký hợp đồng thì tiền cát-xê 15 vạn cho 30 tập, chia tỷ lệ 7–3 với công ty, cậu được 3 phần, về tay chỉ khoảng 4 vạn rưỡi (trước thuế).
4 vạn rưỡi có ít không?
Ở thời đại mà hot search 208 vạn tiền thù lao là chuyện thường ngày, thì đúng là quá ít.
Nhưng Khương Nhạc Thầm hiểu rõ, rất nhiều nơi, rất nhiều người cả năm làm việc cũng chưa chắc kiếm nổi 4 vạn rưỡi (trước thuế).
Cậu không bị cái gọi là “hư vinh hão huyền” làm mờ mắt. Cậu vẫn luôn tự nhận mình là một idol part-time chân chính. Vì vậy mà vất vả cả tháng được 4 vạn rưỡi, cậu cũng hài lòng.
Còn lần này chỉ là vai khách mời đặc biệt, có một ngàn đồng thôi cũng thấy ổn áp rồi.
Ngoài Khương Nhạc Thầm, đoàn phim còn nhiều diễn viên quần chúng khác, đa phần là sinh viên trong trường đến hóng hớt. Lần đầu làm diễn viên quần chúng, ai cũng phấn khởi, tưởng tới phim trường là gặp minh tinh, ai ngờ chờ đón bọn họ lại là vô tận… chờ đợi.
Có người rảnh quá liền lôi điện thoại ra lướt video ngắn, cũng có người lôi sách vở từ trong cặp ra đọc. Mà cái bìa sách đập vào mắt lại là quyển “Thú Y Học - Tập Hai”…
…… Trời đất ơi, ai cho cái cuốn* vương này xuất hiện ở đây vậy? Làm ơn, có thể rút lui khỏi giới giải trí “không học vấn không nghề nghiệp” này không, đừng mang tri thức tới làm ô uế nơi này được không?!
*Cuốn : tập luyện, luyện,vv
Khương Nhạc Thầm không dám đi quá xa, cứ loanh quanh quanh khu đoàn phim, vốn định tìm chỗ bóng râm mát mẻ nghỉ chân. Đáng tiếc, bóng cây nào cũng có người chiếm hết rồi, chỉ có một gốc cây là trống, nhưng nằm dài dưới đó lại là… ba bé chó hoang.
Khương Nhạc Thầm ngồi xổm xuống, cúi người nhẹ giọng thương lượng với tụi nó:
“Các anh chị bốn chân ơi, nhường em tí chỗ hóng mát được không?”
Ba bé chó ngủ say như chết, mắt cũng không buồn mở ra, dứt khoát ngủ tiếp.
Khương Nhạc Thầm: “……”
Được lắm, mấy đứa kiêu hãnh quá mà, được rồi, tao nhớ hết, tháng sau lên danh sách triệt sản, chắc chắn có tên tụi mày – cả màu lẫn họa tiết!
Hết cách, cậu đành đi về phía khu giảng đường tìm nơi yên tĩnh trốn tạm.
Tầng một tầng hai người qua lại quá đông, điều hòa không đủ mạnh, Khương Nhạc Thầm liền men theo cầu thang đi lên tầng ba. Cậu nhớ rõ ở chỗ rẽ cầu thang có một khung cửa sổ, từ đó nhìn xuống được khu đoàn phim – nếu có biến động gì cũng không thoát khỏi “Pháp nhãn” của cậu.
Tính toán đâu vào đấy, nhưng cậu không ngờ được rằng khi vừa bước qua khúc cua cuối cùng ở thang lầu… lại bắt gặp một người khác.
Là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng phối quần jean, đang dựa vào khung cửa sổ, ngắm nhìn khu đoàn phim bên dưới.
Cửa sổ mở hé một khe nhỏ, gió hè nhẹ nhàng lùa qua cửa sổ, thổi tung mái tóc nâu mềm hơi dài của người ấy. Bóng cây phản chiếu nhảy múa trên lưng áo sơ mi trắng, ánh nắng len lỏi theo từng sợi tóc. Tất cả như một cảnh phim mơ hồ đẹp đến nao lòng.
Khương Nhạc Thầm không ngờ ở đây lại có người, tiếng bước chân của cậu lập tức im bặt. Người kia cũng nghe được động tĩnh phía sau, chậm rãi quay đầu lại.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau.
Khương Nhạc Thầm cảm thấy cả sống lưng tê rần, như thể bị ánh mắt người kia cuốn vào một xoáy nước sâu thẳm.
Tiếc là, người kia đeo khẩu trang đen – vật bất ly thân của người trong giới giải trí – chỉ để lộ ra đôi mắt sâu hút thâm trầm.
Ánh mắt đó vừa tĩnh lặng vừa mang theo một nỗi u sầu chẳng thể tan, thứ khí chất ấy khiến người ta khó đoán tuổi thật. Nhưng Khương Nhạc Thầm nhìn vẫn ra, người này hẳn lớn hơn mình một chút, chắc khoảng chừng ngoài ba mươi.
Tiểu Khương đồng học đào bới ký ức trong đầu, xác định rõ ràng trong trường không hề có nhân vật này.
Thú thật thì, số lượng soái ca ở Học viện Thú Y đếm trên đầu ngón tay còn không hết. Mà cậu là giáo thảo suốt mấy năm liền, nam sinh nào trong trường nặng ký cỡ nào, cậu nắm rõ như lòng bàn tay.
“Soái ca, anh là người trong đoàn phim hả?” – sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, Khương Nhạc Thầm lập tức bật chế độ xã giao, bắt chuyện ngay không ngần ngại.
Người kia dường như không ngờ cậu lại tự nhiên như vậy, hơi khựng lại một chút rồi gật đầu nhẹ. Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở lớp trang điểm khá "có tâm" trên mặt Khương Nhạc Thầm, rồi lên tiếng:
“Cậu là sinh viên trường này? Nghe nói phó đạo diễn vừa tìm được một vai đặc biệt, là cậu à?”
Dù nói tiếng phổ thông nhưng giọng điệu anh ta lại đậm chất… Hồng Kông.
“Bingo!” – Khương Nhạc Thầm bước vài bước lên bậc thang, chen sát lại gần, hào hứng giơ tay bắt tay làm quen:
“Em là Khương Nhạc Thầm, sinh viên Học viện Thú Y. Còn anh?”
“Lâm Vị Nhiên.”
Khương Nhạc Thầm lập tức lặp lại cái tên đó hai lần trong đầu, nghe quen lắm, mà lạ thay lại không nhớ nổi đã nghe ở đâu.
Sau màn giới thiệu, người tên Lâm Vị Nhiên liền im lặng. Còn Khương Nhạc Thầm thì cứ xoay mòng mòng trong đầu:
Tên này nghe giống tên phụ trong mấy bộ phim truyền hình? Không đúng, chắc không phải diễn viên – vì rõ ràng anh ta không trang điểm, ít nhất là không vẽ chân mày như mấy người trong giới.
Vậy anh ta là người trong ê-kíp hậu trường?
Dù gì “người thật chính chủ” đang đứng trước mặt, Tiểu Khương đồng học cũng không tiện móc điện thoại ra tra Baidu, đành lục lại ký ức như đi tìm kho báu.
Dưới sân trường, đoàn phim vẫn đang bận rộn không ngừng. Phó đạo diễn như bươm bướm bay khắp nơi, không một giây nào ngơi nghỉ.
Khương Nhạc Thầm tấm tắc cảm thán:
“Quay phim cực thật đấy. Diễn viên thì có vài người, mà nhân lực lo hậu kỳ trước sau phải đến mấy chục người.”
Lâm Vị Nhiên đáp khẽ:
“55 người.”
“Hở?”
“Đoàn phim này tổng cộng có 55 người. Gồm tổ quay phim, tổ ánh sáng, tổ âm thanh, tổ hóa trang, tổ sản xuất, tổ hậu cần, chưa kể nhân viên tạm thời. Bên này là tổ B quay cảnh phụ, tổ A thì đang quay chính ở một điểm khác cách đây 5 cây số.”
Khương Nhạc Thầm nghe xong lập tức bấm ngón tay tính toán:
“Tiền lương chuyên viên trang điểm là… chi phí thuê thiết bị là… chi phí nhiếp ảnh là… còn tài xế nữa… Trời má ơi!”
Cậu lẩm nhẩm nhanh như máy tính bỏ túi, bấm nhẩm hai ba phát liền tính ra chi phí vận hành một ngày của cả đoàn.
Mẹ của Khương Nhạc Thầm là kế toán chính hiệu, từ nhỏ đã rèn cho cậu khả năng nhạy bén với con số. Hồi bé ba người nhà đi ăn, mẹ cậu chỉ cần lướt mắt qua menu là tính được từ tiền thuê mặt bằng, lương nhân viên, chi phí điện nước, đến lãi lời trên từng món ăn.
Tiểu Khương đồng học kế thừa toàn bộ truyền thống vẻ vang đó – mê tính sổ đến nghiện.
Lâm Vị Nhiên thấy cậu lẩm bẩm toán số như một đứa ham tiền bé nhỏ, buồn cười mà nhắc khéo:
“Thời gian rảnh đi tính chi phí đoàn phim chi bằng dùng để làm chuyện quan trọng hơn.”
“Quan trọng gì cơ?”
Anh chỉ chỉ tờ phi trang xếp vuông vắn trong tay cậu:
“Lát nữa là bắt đầu quay rồi, cậu học thuộc thoại chưa?”
“Còn cần học nữa hả?” Khương Nhạc Thầm phẩy tay:
“Anh trai, chẳng lẽ anh chưa xem qua phi trang hôm nay? Cái kiểu thoại như này, mấy tay viết web drama trên mạng viết một ngày ba vạn chữ còn được, nội dung chẳng có tí giá trị nào.”
Lâm Vị Nhiên nhướng mày:
“Tiểu bằng hữu à, cậu chưa nghe câu ‘Họa từ miệng mà ra’ sao? Nói vậy không sợ tôi méc với biên kịch à?”
“Anh méc thật hả?” – Khương Nhạc Thầm chớp mắt, cười tít – “Mà nói chứ, kịch bản này là đạo diễn tự biên tự diễn mà, chẳng lẽ ảnh không tự biết mình đang viết mấy lời nhạt nhẽo sao?”
“……”
“Biên kịch viết lời nhạt, đạo diễn quay lời nhạt, diễn viên diễn lời nhạt… Thì kết luận duy nhất là bộ phim này ngay từ đầu vốn không có ý định làm tử tế.”
Trước đây, Khương Nhạc Thầm từng đọc qua một cuốn sách trắng về ngành, nói rằng mỗi năm Trung Quốc sản xuất hơn 400 bộ phim truyền hình, nhưng cuối cùng được phát sóng chưa tới một nửa. Với tối thiểu 20 tập mỗi phim, có nghĩa là hơn 5.000 tập phim rơi vào quên lãng không ai thèm ngó.
Đoàn phim có biết không? Biết.
Giống như học sinh tiểu học làm bài tập hè, biết rõ thầy cô sẽ không chấm, nhưng vẫn sẽ ngồi đó làm cho đủ.
Ngay khi đọc phi trang, Khương Nhạc Thầm đã hiểu rõ: đây là một bài tập hè bị bỏ rơi khác nữa thôi.
Ngành phim truyền hình đã vậy, thì điện ảnh – thứ được coi là đỉnh cao ngành giải trí – chắc chắn còn "hố" sâu hơn. Một ngành sản xuất mà đầu nguồn đã mục ruỗng thì hạ lưu sao tránh khỏi vẩn đục.
Nghe xong, Lâm Vị Nhiên không những không giận, thậm chí còn bật cười. Tuy đeo khẩu trang che gần hết mặt, nhưng đôi mắt khẽ cong của anh rõ ràng đang cười.
“Cậu nói đúng. Nội địa hết thuốc chữa rồi.”
“……” Khương Nhạc Thầm trợn mắt, “Em không có nói nha, em không nhận! Anh đừng có đổ nồi cho em!”
Em nói từ 1 tới 3 thôi, tự dưng anh nhảy thẳng tới 10 luôn là sao? Trời cao chứng giám, cái kết luận đó là do anh tự chế mà ra đó nha!