Làm thêm vai trò idol chỉ để dẫn đường
Chương 4
Tác giả: Quan Tự Tại
Edit : Kalle
Thứ Sáu.
Hôm nay Khương Nhạc Thầm được nghỉ, không cần đi thực tập. Nếu là ngày thường, kiểu gì cậu cũng vác theo chiếc scooter thân yêu chạy đến công ty điểm danh. Nhưng hôm nay… cậu nằm bẹp trên giường, chẳng buồn nhúc nhích.
Đi công ty làm gì cơ chứ?
Ngày ngày chăm chỉ luyện nhảy như vắt chanh, sếp thì không thấy; lỡ sau lưng buột miệng than thở vài câu, kết quả bị sếp bắt trúng, trừ tiền không chừa một xu.
Người ta đi làm là để kiếm tiền, cậu đi làm là để… bị trừ lương.
Vậy còn không bằng nằm phè ra ký túc xá cả ngày, từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, ngoài thở ra thì không tạo ra bất kỳ khí thải nào — quá chừng bảo vệ môi trường!
Đang lướt mạng bằng tài khoản phụ, mê mẩn cập nhật drama showbiz thì dưới tầng ký túc xá bỗng rộ lên một tràng âm thanh náo loạn.
Khương Nhạc Thầm ló đầu từ sau rèm, lộ ra nửa thân trần nhẵn bóng:
“Có chuyện gì vậy?”
Phía trước cửa sổ có hai cái đầu ló ra — là cặp song sinh cùng phòng với Khương Nhạc Thầm. Cả hai đang giành vị trí hóng chuyện, cổ duỗi dài như hươu cao cổ, tranh nhau nhìn xuống dưới lầu.
Nghe thấy tiếng Khương Nhạc Thầm, Đại Đinh (anh trai) quay đầu lại báo:
“Mau lại xem náo nhiệt nè —— dưới lầu đang quay phim đó!”
Khương Nhạc Thầm mắt chẳng buồn chớp, kéo rèm lại:
“À…”
Tiểu Đinh (em trai): “Quay phim ai? Nhạc Nhạc, cậu không thấy tò mò à?”
Khương Nhạc Thầm: “Tò mò cái gì? Làm ơn đi, tôn trọng chút coi. Dù tôi có ngốc nghếch tới mấy thì cũng coi như một chân đã bước vào giới giải trí rồi, camera tôi còn thiếu thấy sao? Micro tui còn thiếu nghe chắc?”
Đại Đinh: “Chậc chậc, thế sao tôi nhớ rõ hôm bữa cậu say rượu ôm lấy sư tỷ Hoàng khóc um sùm, bảo là nhớ cái cảm giác đi làm quá chừng luôn?”
Mặt Khương Nhạc Thầm lập tức đỏ như cà chua.
Tiểu Đinh: “Sư tỷ Hoàng nào cơ? Miêu Hoàng sư tỷ hay là Cẩu Hoàng sư tỷ?”
Đại Đinh: “Cả hai đều sai, là Ngưu Hoàng sư tỷ.”
Tiểu Đinh: “Ủa? Ngưu Hoàng sư tỷ không phải bên chuồng nuôi bò sao?”
Đại Đinh: “Chuẩn luôn. Ngày đó Nhạc Nhạc say xỉn, trèo tường vô khu chăn nuôi, bọn tôi cản thế nào cũng không được! Cậu ta cưỡi Ngưu Hoàng sư tỷ chạy khắp chuồng bò, mấy anh trong viện đuổi theo giơ nĩa cho ăn bò dí tới nơi. Nếu không có tôi vác cậu ta về, giờ chắc đã bị ‘dập’ chết dưới cào của nhân viên rồi.”
Tiểu Đinh: “Cái đó còn thú vị hơn quay phim nữa trời?!”
Đại Đinh: “Muốn xem không? Tôi nhờ bạn bên chăn nuôi viện lấy video giám sát hôm đó về.”
Tiểu Đinh: “Nhớ copy thêm vài bản nhé, đợi ngày cưới của Khương hồ tôi đem chiếu màn hình lớn!”
Khương Nhạc Thầm tức đến phát điên, túm gối trên giường ném xuống:
“Hai người còn biết ngượng là gì không hả!!!”
Hai anh em sinh đôi không hề biết đồng cảm là gì, cười như điên.
Ngay lúc bầu không khí náo nhiệt tới đỉnh điểm, bỗng có tiếng động vang lên từ gầm bàn cạnh cửa.
Tấm rèm che ánh sáng bị vén lên, một nam sinh da ngăm, tóc húi cua ngắn cũn từ dưới bàn đứng dậy. Dưới chân cậu ta là đôi ủng lao động, chiếc mũ rộng không che nổi dáng người cao to lực lưỡng.
Ánh mắt cậu ta quét qua ba tên bạn cùng phòng đang ồn ào, dừng lại một giây trên người Khương Nhạc Thầm, rồi lạnh lùng phun ra một câu:
“Ồn muốn chết.”
Rồi cậu ta xách balo, quay người đi thẳng ra khỏi ký túc xá, không thèm ngoảnh lại.
Câu nói đó như một nhát rìu bổ đôi không khí vui vẻ ban nãy, biến cả phòng thành vùng đất chết.
Trên giường Khương Nhạc Thầm, dưới giường cặp song sinh, cả ba người đều sững người nhìn theo bóng lưng Mông Hách rời đi. Tiếng cười nghẹn ngay trong cổ họng.
Đại Đinh là người phản ứng đầu tiên, lập tức xắn tay áo muốn đuổi theo:
“Hắc, cái tính nóng nảy… Giờ đâu phải giờ ngủ đâu! Tán dóc chút cũng không được à?!”
Tiểu Đinh vội kéo lại:
“Thôi thôi, bạn cùng phòng năm năm rồi còn gì, cậu còn lạ gì tính Mông Hách nữa.”
Đại Đinh lẩm bẩm: “Nếu đã không ưa tụi mình thì dọn ra ngoài ở đi cho rồi. Một thiếu bang chủ như cậu ta mà cũng thiếu tiền thuê nhà chắc?”
Thực ra, nam sinh ở ký túc xá cũng không hẳn thân thiết với nhau như tưởng. Phòng có bốn người, ba người thì ríu rít như chim non, ồn ào mà hòa thuận. Chỉ có Mông Hách là luôn một mình, không bao giờ nói chuyện dư thừa với ai.
Mông Hách nhà có tiền. Từ lúc vừa nhập học, cả khoa đã biết rồi. Mọi người học ngành này có người vì yêu động vật, người vì thấy nghề thú y kiếm được. Chỉ riêng Mông Hách — là để kế thừa gia nghiệp.
Nhà cậu ta ở Tây Bắc nhận thầu nguyên một khu trại chăn nuôi cực lớn, chuyên xuất khẩu gia súc. Trong lớp ai cũng gọi đùa cậu ta là thiếu bang chủ của Mã Bang.
Chỉ tiếc, vị thiếu bang chủ này lại chẳng đội trời chung với Khương Nhạc Thầm.
Ban đầu, hai người cũng không căng thẳng như vậy. Nhưng sau mấy lần Khương Nhạc Thầm từ công ty về ký túc, chưa kịp tẩy trang, tóc còn dính gel, eyeliner chưa tẩy, áo thì hở ngực lộ lưng — cái vibe “phi nam tính hóa” đó khiến Mông Hách cực kỳ khó chịu.
Từ đó, quan hệ giữa hai người đóng băng hoàn toàn.
Khương Nhạc Thầm thì chẳng mấy để tâm — làm idol mà, có người thích thì kiểu gì cũng sẽ có người ghét.
Ít nhất Mông Hách ghét cậu rất thẳng thắn, viết rõ ràng luôn lên mặt. Thế còn dễ chịu hơn mấy người ngoài miệng đạo mạo mà trong bụng đâm sau lưng người khác.
Khương Nhạc Thầm khuyên Đại Đinh:
“Thôi bỏ đi, lúc nãy tụi mình đúng là có hơi ồn ào thật.”
Đại Đinh phẫn nộ:
“Tôi thấy cậu ta là đang ghen tị với cậu đấy!”
Câu này nghe vào tai, đúng gu Khương Nhạc Thầm:
“Ghen vì tôi đẹp trai? Ghen vì tôi tài năng? Hay là ghen vì tôi vừa học giỏi vừa hoạt động nghệ thuật, điểm rèn luyện năm nào cũng nhất trường?”
Tiểu Đinh làm mặt ngán ngẩm:
“Yue~ cậu tự luyến vừa vừa thôi!”
Khương Nhạc Thầm giả bộ vô tội:
“Thế cậu ta ghen tị cái gì?”
Hai anh em sinh đôi đồng thanh hét to:
“Tất nhiên là ghen tị vì cậu có tụi tôi làm anh em chí cốt thế này chứ sao nữa!”
Khương Nhạc Thầm: “……”
Rốt cuộc là ai mới là đứa tự luyến nhất trong phòng vậy trời!?
Ba người đang tám chuyện vui vẻ thì bỗng lớp đàn Zalo trường reo lên.
【XX Đại học - Viện Thú y - Nhóm thông báo chính】
Phụ đạo viên: @mọi người
Phụ đạo viên: Tầng 1 khu B đang có đoàn phim quay gấp, cần gấp 20 bạn sinh viên đóng vai quần chúng, trang điểm và màu tóc không được quá lố.
Phụ đạo viên: Chỉ quay 6 tiếng, không bao cơm, trả 50 tệ. Không nhiều tiền đâu, bạn nào muốn hóng drama thì xuống coi.
Phụ đạo viên: Ngoài ra cần một người hình tượng ổn, có 2 câu thoại đối diễn với nhân vật chính, thù lao 200 tệ.
Phụ đạo viên: Có bạn nào tự nguyện đăng ký không?
Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: @quản lý viên, sao phải tìm xa khi ngay trước mắt đã có người!!
Phụ đạo viên: ?
Tiểu Khương Tiểu Khương không thích ăn gừng: Tiểu Khương xin được xông pha chiến trường!!!
Gửi xong tin nhắn đó vào group, Khương Nhạc Thầm — kẻ cả ngày chỉ mặc mỗi cái quần sịp nằm phơi thân trên giường — lập tức bật dậy như cá chép.
Công ty có cắt lương cũng không sao, Hỉ Nhi này vẫn có thể đi làm thêm trong trường chứ bộ!!
Người ta nói không sai: đừng coi thường mấy idol nhàn nhã không ai lo.
Đừng nhìn vẻ ngoài có vẻ lười biếng của Khương Nhạc Thầm, chứ cậu thật ra học diễn xuất bài bản hẳn hoi đấy!
Không những từng học qua khóa biểu diễn, cậu còn từng có kinh nghiệm quay thật — nhóm nhạc của cậu đã quay tới ba MV, bản thân cậu cũng đóng đến hai bộ web drama dựng thẳng điện thoại rồi nhé.
Đúng vậy, chính là thể loại "web drama dựng thẳng điện thoại” đó.
Chuyên chiếu trên mấy app video ngắn, mỗi tập dài 5 phút, một mùa chừng 30 tập, kịch bản thì huyền huyễn bay nóc nhà, bối cảnh chỉ loanh quanh 5 chỗ, diễn viên dưới 10 người, ngồi trên bồn cầu là có thể xem xong nguyên bộ. Hướng đến nhóm khán giả ở vùng xa, tuổi từ dưới 10 đến trên 50.
Đại Đinh và Tiểu Đinh khi biết Khương Nhạc Thầm đi đóng kiểu phim đó thì nhìn cậu bằng ánh mắt như thể cậu đang sa ngã vào con đường tối tăm tội lỗi.
Nhưng Khương Nhạc Thầm chưa bao giờ thấy xấu hổ vì điều đó.
Dương xuân bạch tuyết hay thôn ca đồng nội thì cũng đều là tiết mục nghệ thuật. Thành phố tuyến 18 người ta xem không phải là người à? Có người xem tức là có cơm ăn, vậy là đủ rồi.
Mà nói thêm, hai bộ cậu từng đóng tên là 《Bá đạo Diêm Vương yêu ta》 và 《Bá đạo Diêm Vương yêu ta 2》.
Cậu đóng vai nam phụ số 4 — Bạch Vô Thường (bản soái khí).
Lượt xem siêu cao nhé, mỗi tập mười mấy vạn like cơ!
Tiểu Khương lúc này đã tung tăng rời giường mặc quần áo, mất đúng ba phút rửa mặt, lại thêm ba phút đánh nền, vẽ chân mày xong thì phóng như bay xuống tầng 1 báo danh với đoàn phim.
Phó đạo diễn phụ trách diễn viên phụ vừa thấy cậu, liền sững người vài giây, nhìn cậu từ đầu tới chân, rồi xác nhận lại:
“Cậu từng đi diễn rồi đúng không?”
Trong lòng Khương Nhạc Thầm như nở hoa, nghĩ bụng: Chẳng lẽ fan của “Bạch Vô Thường (soái khí bản)” đây?!
Khương Nhạc Thầm vội vàng gật đầu:
“Đúng đúng đúng! Em có kinh nghiệm diễn rồi ạ…”
“Cậu từng diễn gì tôi không cần biết.”
Phó đạo diễn lạnh lùng ngắt lời, “Ở Trung Quốc, đàn ông vẽ lông mày có ba loại: một là đang làm trong giới giải trí, hai là mắt có vấn đề cần kính, ba là… đồng tính. Mà cậu vẫn là sinh viên, nên chắc chắn không phải loại đầu tiên.”
Khương Nhạc Thầm nghẹn họng:
“Thầy đang áp đặt định kiến rồi đó…”
Chẳng lẽ đàn ông Trung Quốc không được vẽ chân mày chắc!?
Phó đạo diễn: “Vậy cậu là loại thứ hai hay thứ ba? Hay là cả hai?”
Khương Nhạc Thầm: “……”
Khương Nhạc Thầm: “Loại thứ hai.”
Phó đạo diễn: “Không phải loại thứ ba hả?”
Khương Nhạc Thầm lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không phải!!”
Không hiểu sao hôm nay phó đạo diễn như bị nhập, cứ phải truy hỏi cho rõ ràng:
“Tạm thời không phải? Hay sau này cũng không phải?”
Khương Nhạc Thầm nổi cáu:
“Em chỉ là diễn viên quần chúng! Em có thuộc loại thứ ba hay không thì liên quan gì tới việc đóng vai quần chúng ạ?!”
“Liên quan.”
Phó đạo diễn lấy kịch bản trong tay ra quạt phành phạch, “Có một nhân vật có thoại hơi nhiều, được tính là vai đặc biệt. Thiết lập của nhân vật là… loại thứ ba. Diễn viên gốc đột ngột không tới, thấy cậu hình tượng ổn lại có kinh nghiệm, tôi mới hỏi thử.”
Khương Nhạc Thầm lập tức giơ tay như học sinh gương mẫu:
“Thầy ơi!! Tuy em không phải loại thứ ba, nhưng vì nghệ thuật, em có thể là loại thứ ba!!!”
Vai đặc biệt một ngày ít nhất cũng được nghìn tệ nhé! Nếu thoại nhiều chút thì 2 nghìn cũng không chừng!
Đến “Bá đạo Diêm Vương yêu ta” còn diễn được, cậu còn ngại gì nữa chứ!?