Làm thêm vai trò idol chỉ để dẫn đường

Chương 1

Tác giả: Quan Tự Tại 

Edit : Kalle

Khương Nhạc Thầm có thể lọt vào đội hình hot boy101 nhóm nhạc nam, tất cả bắt nguồn từ một lần “cảm nắng” đầy bất ngờ.

Mùa hè sau kỳ thi đại học năm ấy, bạn học Tiểu Khương vì muốn gom tiền mua một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn mà đăng ký làm shipper cho một app giao cơm hộp. Cứ thế, cậu trở thành một “ anh trai cơm hộp” đầy tự hào.

Đơn hàng đầu tiên cậu nhận, chính là đến Tam Lý Truân xếp hàng mua “hamburger cao cấp” của một thương hiệu đình đám.

Khương Nhạc Thầm thực sự không hiểu nổi, chỉ là cái hamburger thôi mà cũng phải xếp hàng tận ba tiếng, thì rốt cuộc cái gọi là “cao cấp” ở đây là cái gì? Dù sao thì tiền tip cho việc chạy chân này đúng là quá béo bở, Tiểu Khương không ngần ngại cúi mình vì tiền, phấn khởi chen chúc giữa đám đông, vừa nghĩ vừa tính: đơn này giao xong, chắc quỹ giày bóng rổ của mình cũng nhích lên được một khúc kha khá.

Vừa xếp hàng vừa ngắm xung quanh, cậu thầm cảm thán: không hổ là chốn tụ hội của giới sành điệu – chỉ là mua hamburger thôi mà nhìn ai cũng ăn mặc siêu chỉnh chu, thần thái ngời ngời. Toàn là mấy anh cao mét tám, mét chín, tóc nhuộm xanh đỏ tím vàng, quần áo thì toàn hàng hiệu hợp xu hướng. Cứ như đang đứng trước cửa store flagship của một thương hiệu thời trang xa xỉ vậy.

Còn Khương Nhạc Thầm thì sao? Mặc áo khoác vàng chuyên dụng của shipper, đội nón tai thỏ cũng màu vàng, giữa đám đông nhìn cứ như... lạc loài từ hành tinh khác tới.

Ánh mắt xung quanh không ngừng dừng lại trên người cậu. Tuy chỉ mới 18 tuổi, nhưng Khương Nhạc Thầm sớm đã rèn được một lớp “mặt dày thành tinh”, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đứng thẳng, trong lòng hùng hồn nghĩ: “Ta đây đi làm ‘anh trai ship hamburger’ thì sao chứ? Dựa vào sức mình kiếm tiền, có gì phải ngại? Ta kiêu ngạo!”

—— Tiếc là cái gọi là “kiêu ngạo” ấy, sau ba tiếng đồng hồ mồ hôi đầm đìa xếp hàng dưới nắng, đã tan thành mây khói.

Hàng người dài dằng dặc cứ nhích từng chút một, uốn éo ngoằn ngoèo, Khương Nhạc Thầm bị mặt trời hun cho choáng váng, đầu nặng chân nhẹ. Nếu không vì tiền boa hậu hĩnh, chắc cậu đã bỏ cuộc từ lâu. Cuối cùng, sau một khúc cua nữa, cậu cũng bước vào toà nhà pha lê lung linh kia. Thật tuyệt, trong nhà có điều hoà, lại còn miễn phí nước chanh bạc hà, bánh quy nhỏ, và cả một tờ form thông tin.

Trên form yêu cầu điền họ tên, tuổi, địa chỉ gia đình, trường tốt nghiệp, sở thích cá nhân và cả “nội dung biểu diễn tài nghệ”.

Cậu nhìn tờ form mà choáng, kiểu gì thì kiểu cũng thấy… đây không giống đi mua hamburger, mà như là đang… bán chính mình.

Đầu óc Khương Nhạc Thầm cuối cùng cũng vận hành lại được, vội kéo nhân viên lại hỏi:

“Ơ… chị ơi, chỗ này rốt cuộc là… xếp hàng cái gì vậy?”

Nhân viên nhìn cậu bé mặc đồng phục vàng chóe, tuy ăn mặc lôi thôi, nhưng không thể che giấu được ngũ quan đẹp như tượng tạc. Mặt mộc, tóc ngắn lởm chởm rủ trên trán, đôi mắt to tròn như mắt nai, trong veo long lanh, đang ngơ ngác nhìn chị.

Chị nhân viên ngạc nhiên: “Em không biết chỗ này là gì à?”

Khương Nhạc Thầm: “Em tưởng đây là chỗ xếp hàng mua hamburger…”

Chị nhân viên phì cười: “Thế còn đỡ đó, lúc nãy có người tưởng đang xếp hàng test PCR cơ.”

Khương Nhạc Thầm: “……”

Chị nhân viên cười hiền như dụ dỗ trẻ nhỏ: “Bên chị là đang tuyển thực tập sinh nhóm nhạc nam đó. Nhìn em sáng sủa thế kia, đã đến đây rồi thì thử luôn đi.”

—— “Đã đến rồi thì thử luôn đi.”

Bốn chữ này đối với người Trung Quốc như một câu thần chú kỳ lạ – không biết vì hôm đó trời nắng gắt quá, hay vì nước chanh bạc hà miễn phí trong toà nhà quá ngon, hoặc cũng có thể do Khương Nhạc Thầm bị thiếu oxy lên não… Tóm lại, cậu đã bị thôi miên bởi câu thần chú ấy.

Và thế là, Khương Nhạc Thầm cứ ngơ ngác mơ hồ mà tham gia vòng sơ tuyển nhóm nhạc nam hot boy101.

Và thế là, Khương Nhạc Thầm cứ ngơ ngác mơ hồ mà… chính thức debut thành một mẩu trong nhóm hot boy101.

Mà chuyện đó… cũng đã là chuyện của 5 năm về trước rồi.

……

Vậy hot boy101 rốt cuộc là nhóm nhạc nam kiểu gì? 【 má ——】(tự kiểm duyệt thô tục)

Nói trắng ra, đó là một công ty giải trí nhỏ, muốn bắt chước mô hình nhóm nhạc nữ nước ngoài, làm một phiên bản nội địa với hệ thống nuôi dưỡng thực tập sinh quy mô lớn – nhóm nhạc nam trăm người.

Vâng, bạn không nghe nhầm đâu: TRĂM – NGƯỜI – NHÓM – NHẠC – NAM.

Ông chủ công ty có vẻ mộng mơ lắm, nghĩ rằng tuyển hẳn 101 anh đẹp trai, kiểu gì chả có một người bật lên thành đỉnh lưu (hot nhất). Còn lại 100 người thì coi như “hậu cảnh biết đi”, là “bụi cỏ ngẩng đầu về phía ánh sáng”, lâu lâu tưới cho tí nước, để tự mọc tự lớn.

Đáng tiếc là, kế hoạch tuyển 101 trai đẹp của ông chủ… không như kỳ vọng.

Phần lớn trai đẹp đều tỉnh táo, không ai lại bỏ công ty lớn để sang đây “chịu khổ”. Ngoài Khương Nhạc Thầm, mấy cậu còn lại vừa có chút tiếng tăm là nhảy sang công ty khác ngay, không ai muốn chìm cùng con thuyền rách nát này. Còn mấy người không có độ nổi thì… rút khỏi nhóm, lui về làm người thường.

Khương Nhạc Thầm thì kẹt ở giữa. Muốn rời cũng chẳng xong, muốn nằm ì cũng chẳng yên. Cứ thế mà mơ mơ hồ hồ, sống kiểu “hôm nào hay hôm đó”.

Cậu trời sinh tính vô lo. Hợp đồng ký với công ty tận 10 năm, còn dư 5 năm nữa. Cậu nghĩ: thôi nhắm mắt làm lơ mà qua ngày cũng được.

Idol khác có thể vì ánh đèn sân khấu mà đánh đổi cả sinh mệnh.

Còn cậu thì… không lý tưởng lớn đến thế. Cậu chỉ mong mỗi tháng lãnh được 2000 tệ tiền lương cơ bản là đủ rồi.

Đừng xem thường hai nghìn tệ, với Khương Nhạc Thầm thì đó là tiền sinh hoạt cho nguyên một tháng đại học đấy.

Không sai —— Khương Nhạc Thầm khác hoàn toàn mấy “con cá lọt lưới” ngoài kia, cậu là sinh viên chính hiệu! Còn là sinh viên của trường đại học 985 danh giá kia kìa!

Lúc mới gia nhập nhóm nhạc nam chưa được bao lâu, thư báo trúng tuyển đại học mà cậu ngày đêm mong ngóng đã tới tay. Trường và chuyên ngành đều là nguyện vọng hàng đầu của cậu. Làm ơn đi, ai mà vì giấc mộng idol mơ hồ hư vô kia mà bỏ học chứ? Cậu không nỡ, vì tấm bằng đại học 985 đáng giá lắm!

Thế là Khương Nhạc Thầm xin phép công ty được vừa học vừa tham gia nhóm. Dù sao thì nhóm của bọn họ cũng chẳng có lịch trình gì gọi là “nghiêm túc” cho lắm. May mà ông chủ công ty vẫn có chút tình người, chấp nhận yêu cầu của cậu.

Và thế là suốt 5 năm sau đó, Khương Nhạc Thầm cứ thế chạy đôn chạy đáo giữa trường học và công ty —— từ thứ Hai đến thứ Sáu, cậu vật lộn trên giảng đường từ 8 giờ sáng, liều mạng điểm danh, cố gắng tích đủ tín chỉ để qua môn; tan học lại vội vàng lao tới công ty để học nhảy, học thanh nhạc, học diễn xuất. Thứ Bảy thì ru rú trong ký túc xá chờ đợi một cơ hội mông lung được bước lên sân khấu.

…… Nói thật lòng, Khương Nhạc Thầm cảm thấy bản thân chẳng giống người theo đuổi giấc mơ nghệ thuật, mà như đang đi… huấn luyện quân sự dã ngoại thì đúng hơn.

Mấy bạn đại học của cậu ai cũng biết cậu là “idol kiêm chức”. Ban đầu thấy mới lạ lắm, có người còn tới xin chụp ảnh chung, ký tên, bảo chờ cậu nổi tiếng rồi sẽ bán chữ ký. Nhưng về sau thì phát hiện Khương Nhạc Thầm ở giới giải trí... hoàn toàn vô danh, bèn dần dần từ bỏ ý định “ôm đùi”.

Thậm chí còn có bạn khuyên cậu: nếu phí giải ước không cao thì nên rút sớm đi cho đỡ phí thời gian.

Nhưng Tiểu Khương nhà ta thì rất có chủ kiến, ai nói gì cũng không nghe:

“Không! Tôi cảm thấy vẫn còn cứu vãn được! Hôm nọ tôi có đi Ung Hòa Cung xin quẻ, quẻ nói mệnh tôi là mệnh hồng!”

…… Ờ thôi, tuỳ cậu.

Có điều, trước khi Khương Nhạc Thầm kịp “hồng” thì công ty của cậu đã “hồng” trước rồi.

—— Là cái kiểu “hắc hồng” ấy.

Công ty bị khui chuyện trốn thuế, lập tức thành mục tiêu bị nêu tên công khai, cả ban lãnh đạo lẫn kế toán chuồn sạch, để lại một cái vỏ công ty rỗng không, với mấy hợp đồng idol chẳng còn giá trị.

Khương Nhạc Thầm phản ứng hơi chậm, tới khi biết chuyện thì… không kịp chạy nữa rồi.

Mà nghĩ lại, thật ra cậu cũng chẳng cần chạy. Mỗi tháng cậu nhận lương cơ bản hai nghìn, thậm chí còn không tới mức phải nộp thuế, cậu có gì để mà sợ?

Ngồi yên chờ biến hóa.

Và rồi, biến cố thật sự ập đến —— Tập đoàn giải trí F, một trong những ông lớn trong ngành, quyết định mua lại công ty của họ!

Tiểu Khương không nhịn được, lại lén chạy tới Ung Hòa Cung xin thêm một quẻ.

Kết quả hiện lên rõ rành rành —— “Đại hung”.

Khương Nhạc Thầm mặt không biến sắc, xé nát tờ quẻ tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy chính khí tuyên bố:

“Tôi là sinh viên 985 lớn lên dưới lá cờ đỏ, làm sao có thể tin vào mấy chuyện mê tín phong kiến?”

Sau đó… ngẩng cao đầu, ưỡn ngực mà bước ra khỏi Ung Hòa Cung.

Đi làm đúng giờ, tan làm thì tuỳ hứng —— gọi là "chế độ làm việc linh hoạt".

Quẻ tốt thì tin, quẻ xấu thì không —— gọi là "bái Phật linh hoạt".

……

Sau khi công ty bị thu mua, ông chủ mới vô cùng nổi tiếng của họ đích thân tổ chức gặp mặt từng idol một, mỗi người có đúng 3 phút để thể hiện. Ai không đạt yêu cầu, lập tức bị huỷ hợp đồng; ai qua vòng, sẽ được đào tạo tiếp tục.

Trước kia ai cũng mong được giải ước. Bây giờ thì ai cũng muốn ở lại.

Ai biểu ông chủ mới quá nổi tiếng —— chính là Cố Vũ Triết đấy! Người đại diện hàng đầu trong ngành, người đứng sau hàng loạt minh tinh hạng A cả giới âm nhạc lẫn điện ảnh!

Cố tổng tuy là người làm việc sau cánh gà, nhưng nhan sắc không hề thua kém bất kỳ minh tinh nào. Lông mày sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm, lúc không cười thì như phủ băng nghìn dặm, khi cười lại như gió xuân phả vào mặt, vừa dễ gần lại vừa cuốn hút.

Nghe nói có lần, anh ấy hộ tống một nghệ sĩ dưới quyền đi thử vai phim Hollywood, đạo diễn chẳng buồn ngó tới nghệ sĩ, mà lại nhìn trúng Cố tổng. Thế mà Cố tổng chẳng màng cơ hội, còn dùng tài ăn nói của mình thuyết phục đạo diễn cho nghệ sĩ của mình thêm một cơ hội thử vai lần nữa…

Nói tóm lại, Cố Vũ Triết là kiểu người có thể xoay chuyển cả cục diện chỉ bằng ba tấc lưỡi.

Khương Nhạc Thầm cũng từng nghe nhiều lời đồn về Cố tổng. Với cậu – một “cá mặn” vô danh trong công ty nhỏ – thì Cố tổng như một truyền thuyết xa vời. Không ngờ có ngày… cậu cũng có vinh hạnh được diện kiến!

Khương Nhạc Thầm hít sâu một hơi, bước vào phòng họp.

Mấy người xếp trước đều cười tươi khi bước vào, khóc thảm thiết khi bước ra, hầu như không ai trụ nổi ba phút, bị Cố tổng thẳng tay loại bỏ.

Nhưng Khương Nhạc Thầm lại thấy thoải mái. Thực tập cậu từng bị thầy mắng đến mức chai sạn rồi, mắng kiểu gì cũng không đau bằng mắng học trò đâu.

Nghĩ vậy, cậu vào phòng với tâm thế an nhiên.

Trong phòng họp có mấy người ngồi sẵn, đều là gương mặt lạ hoắc, chắc là thành viên team kế hoạch, truyền thông, vận hành của công ty mới. Ai cũng nghiêm túc đến mức không cười nổi, trông y như bồi thẩm đoàn trên toà án.

Mà nghĩ kỹ thì cũng đúng, họ chính là bồi thẩm đoàn thật. Chỉ cần họ lắc đầu một cái, mấy đứa trẻ không đủ chuẩn làm idol lập tức bị đá bay.

Ngồi giữa là một anh soái ca mặc suit ba mảnh, tóc chải gọn, lộ rõ ngũ quan điển trai, khí chất chững chạc và lạnh lùng. Chính là người trong truyền thuyết —— Cố Vũ Triết.

Thấy Khương Nhạc Thầm bước vào, bồi thẩm đoàn bỗng có chút thay đổi, trao nhau ánh mắt kiểu “Ồ? Trong đám này cũng có người đáng đào tạo à, tưởng toàn hàng lỗi không cơ đấy.”

Chỉ có Cố tổng vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh như băng.

Một người trong đoàn lên tiếng:

“Trước tiên, hãy giới thiệu bản thân.”

Khương Nhạc Thầm lập tức nghiêm túc đứng thẳng:

“Chào các thầy cô, em tên là Khương Nhạc Thầm. ‘Nhạc’ trong vui vẻ, ‘Thầm’ trong nhiệt tình. Em 23 tuổi, nặng 62kg, cao 1m79, đây là chiều cao thật ạ. Mong chị bên bộ phận truyền thông đừng sửa thành 1m80.”

Người kia hỏi lại: “Tại sao không thể ghi là 1m80?”

“Bởi vì em có chí nguyện trở thành người gác cổng chiều cao 1m79! Như vậy khi đứng cạnh những người tự nhận là cao 1m80, chỉ cần đứng kề là biết ngay ai đang nói dối! Dù em có chết, trên bia mộ em cũng phải khắc rõ: ‘Ai thấp hơn tôi thì đừng có khai gian chiều cao nữa!’”

“…… Tự giới thiệu rất hay, lần sau đừng giới thiệu kiểu đó nữa.”

“???”

Người thứ hai tiếp lời:

“Chúng tôi đã xem hồ sơ của em. Điểm thanh nhạc và vũ đạo đều khá cao, nhưng điểm diễn xuất lại thấp. Nhận xét của giảng viên là: ‘luôn cười toe toét, không thể nhập vai nổi’.”

Khương Nhạc Thầm xấu hổ gãi đầu:

“Vâng, đúng là em không giỏi diễn xuất thật. Nhưng hát và nhảy thì em tự tin mình ở mức ổn định.”

Cả phòng lại im lặng.

Trong giới giải trí, người đẹp không thiếu, người có năng lực cũng không hiếm. Trừ phi em thực sự có điểm gì nổi bật vượt trội, nếu không thì bọn họ cũng chẳng muốn lãng phí tài nguyên vào một người “trung bình đều” như em đâu.

Thành viên thứ ba trong ban giám khảo hỏi: “Cậu còn điều gì muốn bổ sung không? Hoặc có gì muốn hỏi tụi tôi không?”

Khương Nhạc Thầm ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi:

“Em vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Trước đây công ty cũ cho phép em vừa đi học vừa tham gia hoạt động nhóm. Nếu em được ở lại công ty này, có thể tiếp tục việc học không ạ?”

“Cậu chưa tốt nghiệp đại học?” Thành viên thứ tư trong ban giám khảo nhanh tay lướt hồ sơ điện tử của cậu, nghi hoặc nói:

“Cậu vào nhóm ngay sau khi nhận giấy báo trúng tuyển, theo lý thì giờ này đã phải tốt nghiệp rồi chứ. Cậu học ngành gì?”

“Không phải ạ,” Khương Nhạc Thầm vội giải thích, “Chuyên ngành của bọn em là chương trình 5 năm.”

“Chương trình 5 năm…” Thành viên thứ năm cũng đang xem qua hồ sơ, chậm rãi đọc ra:

“985 – Học viện y cao cấp. Ồ, còn là sinh viên xuất sắc nữa.”

Nghe tới đây, mắt mấy người trong ban giám khảo đồng loạt sáng rỡ. Thời buổi này làm idol không dễ, mấy “mỹ nhân nhược trí” (xinh đẹp nhưng ngốc nghếch) đã quá nhiều rồi. Bây giờ ngoại hình không đủ đâu, phải có học vấn đàng hoàng nữa cơ. Có lần một nghệ sĩ khi lên show tổng hợp bị hỏi “Đông Bắc có bao nhiêu tỉnh” mà không trả lời được, thế là bị cười nhạo đến lên hot search, đống hợp đồng quảng cáo bay sạch, hình tượng xây bao năm phút chốc sụp đổ.

Còn Khương Nhạc Thầm ấy à, tự mình học hành đàng hoàng mà đậu được 985, não rõ là “xài được”. Hơn nữa còn học ở học viện y, lại có cái hình tượng kiểu bác sĩ lạnh lùng cấm dục sẵn trong người, chỉ cần packaging tử tế một chút là đủ đẩy ra thị trường luôn.

Như thể đã cân nhắc xong xuôi, Cố Vũ Triết – người nãy giờ im lặng như tượng đá – cuối cùng cũng lên tiếng.

“Cụ thể là học viện y nào, chuyên ngành gì?” Giọng anh không lớn, nhưng chất giọng trầm thấp, rõ ràng, mang theo lực ép cực mạnh khiến cả phòng họp im phăng phắc.

“Là y học lâm sàng à?”

Khương Nhạc Thầm hoàn toàn không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào Cố Vũ Triết, thành thật trả lời:

“Không phải ạ… À, Cố tổng, học viện y kia là do công ty cũ viết sai khi đăng ký. Em đúng là học ngành y, nhưng mà không phải cái học viện y đó.”

“……?” Cố Vũ Triết hơi nhướng mày.

Khương Nhạc Thầm cười toe, trả lời dứt khoát:

“Em học ở học viện thú y.”

Cả phòng: “???”

“Haha!” Khương Nhạc Thầm hăng hái ngẩng đầu:

“Sở trường của em là điều trị động vật cỡ lớn. Em từng lập kỷ lục triệt sản cho 23 con heo mẹ trong vòng một giờ đấy nhé, thành tích đó là hạng nhất trong năm luôn á!”

Mọi người: “……”

……

Ba phút vừa tròn, Khương Nhạc Thầm rời khỏi phòng họp.

Vừa bước ra, đám giám khảo lập tức náo loạn bàn tán.

“Tôi tra rồi, điểm chuẩn vào học viện thú y cũng rất cao, đâu kém gì học viện y bình thường. Cậu nhóc này chắc chắn là thông minh đấy!”

“Thông minh chỗ nào, nhìn cậu ta có vẻ gì là đầu óc siêu việt không?”

“Lưu cậu ta lại thì tính đường PR thế nào? Idol giỏi… giết heo? Thú y biết nhảy biết hát?”

“Mọi người thử tưởng tượng xem—cuối tuần mặc đồ tài trợ cao cấp đi thảm đỏ, còn ngày thường thì đeo găng tay khám bệnh cho chó mèo?”

“Tui thấy cũng dễ thương mà, rất hợp với concept tương phản dễ gây nghiện đó.”

“Cậu này rất có vibe show tổng hợp nha, cứ mỗi câu là một chiêu, hay là khỏi đẩy sang ca hát luôn, đưa về mảng tổng nghệ đi?”

Cả nhóm mỗi người một câu, đang bàn sôi nổi thì một âm thanh có nhịp vang lên cắt ngang bầu không khí.

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía phát ra tiếng động — Cố Vũ Triết đang nhịp nhịp đầu ngón tay lên mặt bàn, một cái, hai cái, ba cái… Đó là hành động quen thuộc mỗi khi anh suy nghĩ nghiêm túc.

Sau vài giây im lặng, anh lên tiếng:

“…… Lưu lại đi.”

Giọng anh dứt khoát như kết luận cuối cùng của một phiên toà.

“Cậu ta không phải nói muốn làm người gác cổng chiều cao 1m79 sao? Vậy cứ để cậu ta… đứng canh luôn đi.”

Kalle : Vừa làm vừa cười hố hố

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play