Làm thêm vai trò idol chỉ để dẫn đường
Chương 6
Tác giả: Quan Tự Tại
Edit : Kalle
Còn chưa kịp phân trần rõ ràng với Lâm Vị Nhiên về vụ “đổ nồi” oan uổng kia, điện thoại của anh đã bất ngờ đổ chuông.
Lúc bắt máy, Lâm Vị Nhiên nói tiếng Quảng Đông. Khương Nhạc Thầm – một người phương Bắc chính hiệu – tất nhiên nghe không hiểu gì ráo. (Cậu chỉ biết đúng một câu tiếng Quảng Đông là “Thực phân a ngươi”.gif thôi ấy.)
Nhưng nhìn sắc mặt Lâm Vị Nhiên lúc đó, rõ ràng là tâm trạng không vui vẻ gì.
Sau khi cúp máy, giữa hai chân mày của anh phủ đầy tầng u ám.
Anh quay sang nói với Khương Nhạc Thầm:
“ Cậu bạn nhỏ, anh phải đi rồi. Hôm nay gặp được cậu, thật vui.”
Khương Nhạc Thầm nhíu mày:
“Anh gọi tôi là cậu bạn nhỏ, nhưng tôi thấy anh cũng đâu có lớn tuổi bao nhiêu đâu?”
“Tóm lại là lớn hơn cậu vài tuổi.” – Dù đang nói tiếng phổ thông, Lâm Vị Nhiên vẫn mang theo một chút khẩu âm xứ Cảng, khiến người ta nghe mà nhớ lại đám phim TVB ngày xưa.
Có thể là do giọng anh, cũng có thể là vì khí chất lạ lùng ấy, hoặc đơn giản là vì “soái ca tự nhiên hấp dẫn nhau”, Khương Nhạc Thầm đối với anh này vẫn cứ thấy ưa ưa.
Cậu chủ động hỏi:
“Tôi có thể add WeChat anh được không?”
Ngoài dự đoán, Lâm Vị Nhiên lắc đầu:
“Xin lỗi, tôi không dùng WeChat.”
Khương Nhạc Thầm chớp mắt:
“Vậy… ins, twi, hay bất cứ cái gì khác?”
“Tôi không dùng bất kỳ ứng dụng mạng xã hội nào cả.” – Lâm Vị Nhiên nhìn chẳng khác gì người xuyên không từ thời cổ đại, “Nhưng tôi có thể cho cậu địa chỉ email. Có chuyện gì cứ gửi thư, tôi check inbox đúng giờ.”
Khương Nhạc Thầm: “…… Ờ, cũng… được thôi.”
Tuy miệng nói “được thôi”, nhưng trong lòng Tiểu Khương đồng học đã chắc chắn một điều – cậu sẽ không bao giờ gửi email cho Lâm Vị Nhiên cả! Chỉ riêng việc gửi mail cho giảng viên thôi cũng đủ khiến cậu toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ giờ lại tự đi tìm thêm một " thầy " mới để tự hành bản thân à?
Vai phụ phụ thì ít lời thoại, đoạn phi trang hôm nay cũng chẳng có bao nhiêu chữ. Khương Nhạc Thầm theo tổ B quay hết một ngày, đến tối thuận lợi đóng máy. Đóng máy thì không có hoa chúc gì to tát, nhưng bù lại cơm hộp có thể lấy thêm một phần.
Lúc đoàn đang quay, xung quanh trừ diễn viên quần chúng ra thì đều là sinh viên hóng chuyện. Mới đầu ai cũng hứng thú rần rần, như kiểu xem phim miễn phí, tay cầm điện thoại, cổ rướn dài hóng từng động tác. Nhưng xem một hồi lại phát hiện: cùng một cảnh quay mà lặp đi lặp lại hoài, hết chỉnh đèn lại đổi góc máy, rồi sửa bố cục, rồi đổi cách lia máy… Dần dần, từng người từng người rút lui.
Thời gian là tiền bạc, so với đứng hóng quay phim thì chi bằng quay về học mấy từ đơn cho xong, không khéo lại bị bạn cùng lớp đè chết trong kỳ thi.
Khương Nhạc Thầm đội nguyên gương mặt trang điểm y chang một “tiểu đặc” ( nhân vật nhỏ đặc biệt ) , diễn kịch ngay giữa sân trường đông người tới lui mà mặt không hề đỏ. Cậu vốn có chút kinh nghiệm diễn xuất, đứng trước máy quay biểu cảm rất tự nhiên, giống như thể chính là người đó ngoài đời. Phó đạo diễn ban đầu còn sợ cậu diễn không ra gì, về sau lại sợ cậu… nhập vai quá đà mà không thu lại được.
Khi quay xong, phó đạo diễn cầm xấp tiền mặt đi phát thù lao cho diễn viên quần chúng. Đến lượt Khương Nhạc Thầm thì lại đặc biệt gọi cậu qua một bên.
Ông chú đạo diễn eo đeo hẳn một cái túi đựng tiền mặt, trông giống y như mấy người bán vé xe buýt hồi xưa. Ông ấy nhanh nhẹn móc ra mười hai tờ tiền đỏ rực, dúi cho Khương Nhạc Thầm:
“Tiểu Khương đồng học, đây là tiền công hôm nay của cậu.”
Khương Nhạc Thầm cứ tưởng được một ngàn thôi, ai ngờ là một ngàn hai, mắt lập tức sáng rỡ như đèn pin, hớn hở hét một câu:
“Cảm ơn sếp lớn!”
Sau đó cậu nhận tiền, vừa cười vừa nghiêm túc đếm từng tờ, dùng đầu ngón tay vuốt từng con số dập nổi, còn bật đèn pin điện thoại soi watermark trên tờ tiền cho chắc ăn.
Phó đạo diễn cười tủm tỉm:
“Cậu còn nhỏ vậy mà kinh nghiệm không ít nhỉ. Yên tâm đi, tuy đoàn phim tụi tôi không phải loại lớn gì, nhưng tiền trả diễn viên quần chúng thì tuyệt đối không xài tiền giả đâu.”
“Cái gì cũng không bằng mặt có tiền.” – Khương Nhạc Thầm vừa đếm tiền vừa trả lời tỉnh rụi, cho đến khi đếm xong tờ cuối cùng mới chịu dừng lại.
Phó đạo diễn cũng không giục, chỉ đợi cậu đếm xong, rồi móc điện thoại ra nói:
“Tiểu Khương, mình kết bạn WeChat nha?”
Khương Nhạc Thầm giật mình sững người.
Cậu cứ tưởng hôm nay là đi làm một lần rồi thôi, ai ngờ phó đạo diễn lại chủ động add WeChat? Có phải nghĩa là… diễn ổn lắm, về sau có thể gọi lại nữa?
Quá là hy vọng rồi còn gì, cậu lập tức thêm liền!
Không ngờ chưa đầy một phút sau, phó đạo diễn gửi hẳn một bao lì xì.
Khương Nhạc Thầm: “???”
Phó đạo diễn nói tỉnh bơ:
“Cầm đi, đạo diễn kêu tôi chuyển cho cậu. Không tính vào lương chính đâu, gọi là tiền riêng anh ấy tự thưởng.”
Khương Nhạc Thầm càng thêm mơ hồ:
“Ủa, đạo diễn nào vậy?”
Câu hỏi của cậu không phải không có lý — vì đoàn phim chia làm hai tổ A và B, mà đạo diễn cũng có… hai người. Dĩ nhiên, đạo diễn tổ A mới là đạo diễn chính danh đàng hoàng, còn đạo diễn tổ B chỉ là người chịu trách nhiệm quay ở trường hôm nay thôi.
Khương Nhạc Thầm thích tiền, nhưng không phải kiểu thấy tiền là nhặt bừa —— nguyên một ngày hôm nay cậu nói với đạo diễn tổ B chưa tới năm câu, mà vị đạo diễn đó từ đầu đến cuối mặt mày bí xị, y chang một mẫu công chức tiêu chuẩn, mặt nặng mày nhẹ. Một người đi làm công như vậy, sao có thể tự bỏ tiền túi ra hỗ trợ cho một… người làm công khác?
Phó đạo diễn bật cười:
“Đương nhiên là đạo diễn tổng của đoàn mình rồi. Mà cũng hay ghê, cậu đúng là có năng lực đó. Đạo diễn tụi tôi ghé tổ B xem tiến độ, lúc đi còn dặn tôi gửi cậu thêm 300 tệ tiền công hôm nay.”
Lập tức radar trong đầu Tiểu Khương đồng học ting ting ting dựng thẳng hết cỡ:
“…… Đạo diễn các anh tên gì ấy nhỉ?”
“Ủa trời ơi, quay cả ngày rồi mà cậu còn không biết mình đang diễn cho ai hả!” Phó đạo diễn ngao ngán lắc đầu, “Lâm Vị Nhiên, cậu chưa từng nghe qua cái tên này hả?”
Khương Nhạc Thầm: “………………”
Ngay giây đó, Tiểu Khương đồng học như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên “Lâm Vị Nhiên” đó cậu nghe ở đâu rồi!
Lâm Vị Nhiên! Lâm Vị Nhiên! Lâm Vị Nhiên!
Chính là cái người cực kỳ nổi tiếng trong giới Cảng Đảo với danh hiệu “Đạo nhị đại” kia!
Nghe bảo mẹ của Lâm Vị Nhiên từng là hoa khôi danh giá xứ Cảng, từng ký hợp đồng với đài lớn, đóng vô số tác phẩm đình đám. Sau đó kết hôn với đạo diễn thế hệ thứ ba nổi tiếng nhất Cảng Đảo – vừa là nghệ sĩ, vừa là người có sức ảnh hưởng trong ngành. Mấy năm sau sinh ra Lâm Vị Nhiên – quý tử độc nhất.
Từ nhỏ anh đã lớn lên ở phim trường, rồi sang Mỹ du học suốt mấy năm, mãi đến năm ngoái mới quay lại trong nước phát triển.
Nói cách khác —— hôm nay cậu ngồi phun chê bai kịch bản như “hàng nhái rẻ tiền” ngay trước mặt một đạo nhị đại ( đạo diễn đời hai ) chính hiệu? Không chỉ vậy, người ta còn không thèm chấp, lại còn âm thầm… thưởng cho cậu thêm 300 đồng tiền công???
Khương Nhạc Thầm lo lắng bất an:
“Phó đạo, anh xác định 300 đồng này là tiền ‘vất vả phí’ thật, chứ không phải ‘tiền chuộc mạng’ đấy chứ?”
Phó đạo diễn liếc nhìn cậu:
“Cậu nghĩ mạng cậu đáng giá tới 300 à?”
“……………… Nói cũng có lý.”
Thế là Khương Nhạc Thầm đành ngậm ngùi nhận lấy 300 đồng kia. Có lẽ đạo nhị đại nghe mấy lời nịnh hót nhiều quá rồi, nên mới thấy hứng thú với cái kiểu “miệng phun ra pháo hoa, đầu vẫn có não” như cậu.
—
Cả ngày vất vả kiếm được một ngàn rưỡi, dĩ nhiên phải đãi mình một bữa ra trò. Tiểu Khương hớn hở rủ bạn cùng phòng ra ngoài ăn uống xả stress. Căn-tin trường thì giờ này đã đóng cửa, nên dứt khoát phải kéo nhau đi “đột kích cống ngầm” ở phố ẩm thực phía sau trường!
Tất nhiên, “bạn cùng phòng” ở đây chỉ tính hai anh em song sinh Đại Đinh và Tiểu Đinh. Còn cái tên Mông Hách kia thì khỏi tính, không dính dáng gì hết.
Khương Nhạc Thầm tẩy trang sạch sẽ, dùng keo vuốt tóc ra sau, xỏ dép lê rồi lao thẳng tới phố ăn vặt sau cổng trường.
Thân là một “idol tay ngang”, cậu chẳng hề có tí hình tượng thần tượng nào. Ngày thường đi học toàn mặc áo thun in logo trường, quần short, dép lào —— nhìn vào cứ tưởng đang trên đường đi… tắm biển. Nhưng nói thật, cái gọi là “thời thượng” suy cho cùng vẫn nằm ở gương mặt. Mặc bộ đồ đi tắm mà cậu đứng đấy thôi, chân dài trắng nõn, nụ cười tỏa nắng, cả bầu trời cũng sáng bừng lên theo.
Đại Đinh và Tiểu Đinh đặc biệt thích đi ăn cùng Khương Nhạc Thầm. Có cậu ở đó, thế nào cũng tìm được bàn trống trong đám đông, nhân viên phục vụ nói chuyện nhẹ nhàng, thậm chí tính tiền còn hay bỏ luôn phần lẻ.
Tối nay bọn họ ăn cá nướng.
Gió đêm thổi hiu hiu, ba đứa vừa uống bia, vừa ăn cá cay tê đầu lưỡi, tay thì xiên thịt nướng, không khí thoải mái không chê vào đâu được.
Tửu lượng của Khương Nhạc Thầm cực kỳ tệ, nhưng lại rất ham vui. Mỗi lần tụ họp là y như rằng cậu la làng đòi uống, nhưng mới có nửa chai bia là mặt đỏ rần như cà chua chín. Ngày thường đã nói nhiều, uống vào lại càng líu lo như gà mổ thóc, miệng nhanh hơn cả não.
Cá nướng ăn càng ăn càng ghiền. Ăn xong mặt A, Khương Nhạc Thầm tiện tay dùng đũa định lật mặt B của cá:
“Lật mặt cá đi nè!”
“Khoan đã!” — Hai anh em Đại Đinh và Tiểu Đinh đồng loạt giơ đũa ngăn cản, “Không được lật cá!”
Khương Nhạc Thầm: “Hả? Không lật thì ăn kiểu gì?”
Đại Đinh: “Dùng đũa tách xương cá ra là được rồi.”
Khương Nhạc Thầm: “Trời ơi phiền phức muốn chết.”
Tiểu Đinh: “Lật cá là điềm xui, ‘cá lật thuyền’ mà! Không may mắn!”
“Phi phi phi.” — Khương Nhạc Thầm lại bắt đầu giảng lý theo kiểu triết học tâm linh đời đầu, “Hai người học đại học 985 đàng hoàng, mà còn mê tín mấy chuyện nhảm nhí này?”
“Thế ai tháng trước còn đi Ung Hòa Cung cầu duyên hả?”
“Im miệng!” — Khương Nhạc Thầm phản ứng nhanh như điện, hai xiên thịt nướng lập tức bịt miệng hai anh em sinh đôi.
“Tôi chưa từng nghe qua ‘cá lật mặt người lật thuyền’, tôi chỉ biết ‘cá mặn xoay người’ thôi. Không cần dài dòng, nói một câu cho dứt: Hai người có muốn cùng tôi —— cá mặn xoay người hay không?”
Song bào thai bị thịt nướng chặn họng, trong miệng toàn là xiên, ú ớ không nói được lời nào.
Khương Nhạc Thầm thấy hai người lề mề, mất kiên nhẫn, dứt khoát tự mình ra tay lật cá nướng lại.
Nếu là ngày thường, Khương Nhạc Thầm chắc chắn có thể lật được con cá này dễ như chơi. Nhưng đêm nay, cậu uống cũng không ít (ước chừng hết ba phần tư chai rồi), cầm đũa loay hoay mãi mà cá vẫn chưa lật xong, suýt chút chọc nát nó luôn. Cả con cá giờ như bị vặn xoay nửa vòng, phần thân trước thì đã quay ngược 180°, còn đuôi thì vẫn cố chấp nằm trong canh.
Thế là nguyên con cá cứ ở cái trạng thái nửa sống nửa chín, lật cũng không xong mà để yên thì không nổi — nhìn kiểu gì cũng giống như cái thể “vừa muốn lại vừa không”, “nằm yên thì không hẳn, mà lăn đi cũng chưa chắc”, đúng là tiêu chuẩn của “con cá Schrodinger” phiên bản Khương Nhạc Thầm.
Ngay khi cậu đang loay hoay chiến đấu với con cá trong cơn say, điện thoại di động cổ lỗ sĩ lại réo vang lên.
Trên màn hình hiện ra một dãy số xa lạ, Khương Nhạc Thầm bấm từ chối hai lần, đầu dây bên kia vẫn kiên trì không buông.
Cậu kẹp điện thoại giữa vai và tai, tay vẫn cố gắng lật cá, miệng thì thao thao bất tuyệt:
“Tui không vay tiền, không học tiếng Anh, không mua bảo hiểm, cũng không đăng ký lớp học gì đâu nha, không có chuyện gì thì cúp máy đi.”
“……” Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi vang lên giọng nam trầm thấp, đầy từ tính:
“Cậu biết tôi là ai không?”
Chà, giọng trầm mà từ tính thật sự.
Khương Nhạc Thầm liếc nhìn dãy số, ừm, đúng là không quen:
“Anh giao hàng à? Tôi không có ở ký túc, nếu được thì để ở phòng trực giúp tôi nha.”
Lần này đầu dây bên kia im lâu hơn.
“Khương Nhạc Thầm,” — lần này giọng nói lạnh hẳn đi, “Tôi là Cố Vũ Triết.”
BÙM Một tiếng, cái tên đó như gáo nước lạnh dội thẳng vào não, làm Tiểu Khương đồng học tỉnh rượu trong tích tắc: “!!!!”
Tay run lẩy bẩy, cậu vừa làm rớt nửa cái đuôi cá còn sót lại vào nồi canh. Không biết chạm đúng vào cái gì, đuôi cá lại bị gãy lìa — mảnh gãy rơi thẳng xuống bên cạnh, nước sốt văng đầy tay, khiến cả người Khương Nhạc Thầm giật bắn lên.
“Cố… Cố tổng?!” Khương Nhạc Thầm chết đứng tại chỗ. Cậu không tài nào tưởng tượng nổi người gọi mình lúc này lại là... Cố Vũ Triết.
Cố địa chủ bận rộn trăm công nghìn việc, sao có thể rảnh rỗi đích thân gọi cho tiểu minh tinh như cậu?
Cố Vũ Triết đi thẳng vào vấn đề, không dài dòng:
“Hôm nay cậu đi đoàn phim của Lâm Vị Nhiên đóng vai khách mời à?”
“À, không hẳn là khách mời đâu.” Khương Nhạc Thầm rất biết điều, thành thật trả lời:
“Tôi chỉ đóng vai đại đặc không tên thôi, thậm chí không có mặt trong danh sách diễn viên, nên không tính là khách mời gì cả… Khoan đã, sao ngài biết được?”
“Tôi có cách của tôi để biết.” Giọng Cố Vũ Triết truyền qua điện thoại kèm tiếng bàn giấy lật giấy, nghe có vẻ như đang ở văn phòng, “Cậu là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty, lại tự ý ra ngoài nhận việc. Cậu có biết là tôi có quyền trực tiếp khai trừ cậu không?”
Khương Nhạc Thầm đơ toàn tập. Ngay khoảnh khắc đó, một làn gió nhẹ thổi qua, men rượu vốn đang phai dần lại như dâng lên lần nữa:
“Công ty không cho đi làm thêm à?”
“Công ty nhà ai lại cho nghệ sĩ đi làm như vậy chứ?”
“Nhưng trước đây thì cho mà.” Mặt Khương Nhạc Thầm đỏ bừng, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng, ủy khuất nói:
“Cố tổng, anh nghĩ mà xem, với cái mức lương hai ngàn một tháng mà lão bản cũ phát cho bọn tôi, tụi tôi sống nổi ở thủ đô chắc?”
Sếp cũ không hiểu hoạt động, ký hợp đồng với tận 101 cậu trai, mà không có việc gì làm, suốt ngày rảnh đến mức ngồi khoét móng chân. Cuối cùng chỉ đành buông tay thả nổi, mặc bọn họ tự sinh tự diệt. Mà chuyện này không phải chỉ công ty họ làm, Khương Nhạc Thầm có thể cam đoan luôn: Những "soái ca bảo an" ở lễ hội âm nhạc hay mấy “soái quỷ” ở công viên Halloween hot trên mạng đều là những thực tập sinh thất nghiệp như bọn họ cả.
So với “bảo an âm nhạc”, thì việc đi đóng vai quần chúng này còn đỡ tủi thân hơn nhiều. Văn Quế còn cực hơn, đang chạy ba job một lúc: dạy nhảy ở phòng học nhỏ ven đường, dạy guitar cho mấy nhóc tiểu học, cuối tuần lại đi hát live ở quán bar.
Nếu theo lý mà nói như Cố Vũ Triết, thì đám hotboys101 tụi cậu đã chết đói lâu rồi.
“… Khương Nhạc Thầm, cậu sinh ra đã cãi lý giỏi như vậy à?”
“Không, đây gọi là bảo vệ quyền lợi lao động cơ bản cho mỗi người lao động!” Khương Nhạc Thầm mượn rượu tiếp thêm can đảm. Nghĩ bụng: học từng này năm, chẳng lẽ để nhà tư bản nói gì cũng tin, thế thì cả đời làm sao cá mặn xoay người được nữa!
Đầu dây bên kia lại im lặng thật lâu.
Khương Nhạc Thầm tưởng Cố Vũ Triết cúp máy rồi.
Một lúc sau, anh ta lại mở miệng:
“Tôi mặc kệ trước đây công ty ra sao, nhưng hiện tại cậu là nghệ sĩ dưới trướng tôi, thì tuyệt đối không được phép tự tiện nhận bất kỳ công việc nào. Dù có muốn đi rửa chén, cũng phải để pháp vụ công ty phê duyệt hợp đồng rửa chén của cậu.”
Tiểu Khương đồng học hừ nhẹ trong cổ họng.
Cố Vũ Triết nghe ra được sự bất mãn đó, đổi giọng mềm mỏng:
“Tôi biết, nghệ sĩ ai cũng mong có sân khấu thuộc về mình. Nếu tôi đã tiếp quản hotboys, đương nhiên sẽ tìm cho các cậu những cơ hội phù hợp nhất. Việc sẽ có, các cậu cũng không cần sống dựa vào hai ngàn một tháng nữa.”
“… Vâng ạ.” Khương Nhạc Thầm nấc một cái nhỏ, hơi rượu khiến người cậu mềm nhũn, gió đêm thổi qua mái tóc rối, cả người cậu như sắp ngủ gật luôn tại quán.
Giọng cậu nhỏ nhẹ, mềm mại:
“Cố tổng, anh vất vả rồi, khuya vậy còn gọi điện cho tôi. Anh ăn gì chưa?”
Cố Vũ Triết không ngờ cậu lại quan tâm mình:
“… Chưa ăn. Cậu ăn chưa?”
“ Tôi đang ăn với bạn cùng phòng nè. Bọn tôi gọi một bàn cá nướng, thịt nướng, bạn tôi còn hỏi có nên gọi thêm rau trộn hay món chay gì không để cân bằng, bảo là ăn vậy tốt cho sức khỏe, rồi còn định gọi thêm món chính nữa. Nhưng tôi từ chối hết, anh đoán vì sao?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi debut 5 năm rồi, đến giờ vẫn là tố nhân đó nha! Em đã đủ ‘tố’ rồi, không cần gọi thêm đồ chay đâu!” Khương Nhạc Thầm vừa cười vừa lè nhè, “Món chính cũng khỏi cần luôn —— tôi ăn bánh vẽ của công ty là đủ no rồi!”
“………………”
Tố nhân : người bình thường không phải người nổi tiếng, nghệ sĩ, người chưa nổi tiếng.