Làm thêm vai trò idol chỉ để dẫn đường
Chương 3
Tác giả: Quan Tự Tại
Edit : Kalle
Kiêm chức idol – bạn học Tiểu Khương – mỗi tháng lương cơ bản vỏn vẹn 2.000 tệ, chỉ vì nói nhiều vài câu linh tinh mà bay màu luôn 800 tệ trong chớp mắt.
Vừa ra khỏi phòng họp, Khương Nhạc Thầm ngửa mặt thở dài một tiếng uất nghẹn:
“AAAAA —— Tân Trung Quốc lập quốc đã hơn 70 năm rồi, vậy mà vẫn còn tồn tại kiểu tư bản bóc lột như thế này á!”
Văn Quế kéo vành mũ xuống thấp hơn, lạnh lùng nhả hai chữ:
“Đáng đời.”
Khương Nhạc Thầm: “Chẳng lẽ đến cả quyền được đặt câu hỏi tôi cũng không có sao?”
Văn Quế: “Chẳng lẽ anh nghĩ Dương Bạch Lao có thể chất vấn Hoàng Thế Nhân chắc?”
Khương Nhạc Thầm: “……”
Văn Quế: “Hỉ Nhi, đi luyện vũ đạo đi.”
Sau buổi “ra mắt” đẫm sát khí của sếp mới, mười “tiểu hỏa nhi” liếc mắt nhìn nhau, dù không thân cũng tự giác chia thành mấy nhóm nhỏ. Khương Nhạc Thầm và Văn Quế quyết định đến phòng tập đốt calo cho bớt uất ức.
Công ty bọn họ là một toà nhà hai tầng nhìn bên ngoài thì cũ kỹ bình thường, nhưng thực ra bên trong ẩn chứa bất ngờ – tầng hầm có tới ba tầng lận. Tầng thấp nhất hoàn toàn thông nhau, tạo thành một phòng tập nhảy siêu rộng.
Khương Nhạc Thầm từng rất tò mò —— chủ nhà trước xây kiểu gì vậy trời? Bên trên hai tầng, dưới đất ba tầng, tường tầng hầm còn được làm cực kỳ kiên cố, chống ẩm tốt, thông gió hẳn hoi… Chẳng lẽ định xây nơi trú ẩn khi zombie trỗi dậy?!
Dù phòng tập có rộng đến đâu cũng không thể chịu nổi cảnh 101 thằng trai nhảy loạn cùng lúc. Không chỉ không đủ không gian, mà giáo viên cũng chẳng thể nào dõi theo được tất cả. Thế nên trước đây bọn họ đều phải chia ca luyện nhảy. Công ty có quy định rõ ràng: mỗi idol phải hoàn thành ít nhất 30 giờ luyện nhảy mỗi tháng, không đủ thì trừ lương cơ bản.
Muốn đủ giờ? Phải xếp lịch học phòng. Nhưng phòng thì lại không đủ. Thế là ông sếp cũ đã thuê người code riêng một app đặt lịch tập —— để ai nhanh tay thì còn có phòng mà luyện.
Khương Nhạc Thầm: Ở trường thì phải tranh giành tiết học, về công ty lại tranh giành phòng nhảy… đúng là như mộng du bước vào “phòng ảo diệu”, đúng là “ảo thật đấy”..jpg
Xét theo khía cạnh đó, việc sếp mới một đao chém sạch 90% số người dư thừa thật sự là một quyết định quá sáng suốt.
Phòng tập nay chỉ còn lại hai người. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi nói chuyện cũng nghe vang vọng. Khi luyện nhảy, hai người có thể toàn tâm chú ý vào động tác, thậm chí còn kịp thời chỉnh sửa từng lỗi nhỏ của nhau. Nhóm của họ tuy cũng từng phát hành vài bài, biên đạo vài điệu, nhưng chất lượng thì… không dám nhắc đến. Để nâng trình, hai người họ thường học lỏm vũ đạo của những nhóm nam nổi tiếng khác.
Cả hai chơi thân như vậy, ngoài việc đều là “mặt tiền” trong nhóm, còn vì một lý do rất thực tế —— chỉ có buổi tối mới có thời gian luyện nhảy, nên thường xuyên đụng mặt ở phòng tập.
Khương Nhạc Thầm là sinh viên hệ 985 chính gốc, lại học ngành thú y – nổi tiếng là ngành học nặng như đeo đá. Ban ngày phải đi học, đi thực tập, chỉ có buổi tối mới có thể theo đuổi giấc mơ idol. Còn Văn Quế thì khác, ban ngày phải cày mấy công việc vặt kiếm sống, mỗi ngày đều chạy ngược xuôi khắp kinh thành như ngôi sao không điểm dừng.
Một lần, Khương Nhạc Thầm hỏi:
“Cậu không đi học sao?”
Văn Quế thản nhiên đáp:
“Không có tiền, nhà nghèo.”
Khương Nhạc Thầm: “À…”
Văn Quế nhìn cậu:
“Chỉ một tiếng ‘à’ vậy thôi á?”
Khương Nhạc Thầm suy nghĩ một lúc, cảnh giác hỏi lại:
“Vậy cậu… ít nhất cũng học xong 9 năm giáo dục bắt buộc chứ?”
Văn Quế: “…… Học xong cấp ba rồi.”
“Thế là được rồi, thế là được rồi!” Khương Nhạc Thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Làm cái nghề này á, biết ‘hồi’ có mấy cách viết là đã hơn khối idol khác rồi.”
Từ đầu tới cuối, bạn học Tiểu Khương không hỏi về gia cảnh của Văn Quế, cũng không hề tỏ ra thương hại như những người khác.
Chính vì thế, bọn họ mới trở thành bạn.
Tầng hầm không có ánh sáng mặt trời, cũng chẳng cảm nhận được thời gian trôi. Hai người luyện đến kiệt sức, một người bò lê giữa sàn, một người nằm xụi ở góc tường —— giống như hai cục đất mà Nữ Oa nhào nặn đại khái rồi ném xuống nhân gian.
Văn Quế là người hồi sức đầu tiên. Cậu ấy lồm cồm bò dậy, lôi từ đống thùng giấy chất ở góc tường ra hai chai nước, tiện tay ném một chai về phía Khương Nhạc Thầm.
Khương Nhạc Thầm không thèm nhúc nhích. Chai nước trúng đầu rồi lăn lộc cộc xuống đất, suýt nữa khiến gương mặt vốn không quá xuất sắc của cậu lại có thêm “dấu ấn lịch sử”.
Văn Quế: “ Anh chết rồi à?”
Khương Nhạc Thầm mặt dày: “Nóng quá, tôi muốn uống nước lạnh cơ.”
Văn Quế: “Vừa vận động xong uống lạnh dễ đau bụng lắm.”
Khương Nhạc Thầm chẳng quan tâm: “Không sao đâu, dạ dày của tôi làm bằng thép, uống lạnh cũng không hề hấn gì.”
“Không phải sợ anh đau bụng.” Văn Quế liếc mắt: “Là sợ anh… cung hàn.”
“…………………………”
Khương Nhạc Thầm kinh ngạc nhìn đối phương: “Tên nhãi này, cậu vẫn chưa từ bỏ giấc mơ làm 1 tôi à?”
Văn Quế không trả lời thẳng, mà hỏi: “Anh cao bao nhiêu rồi?”
“1m79!” – Khương Nhạc Thầm đáp không chút do dự.
“À, 1m79 à.” Giọng Văn Quế bình tĩnh lặp lại, rồi hỏi: “Vậy anh đoán thử xem, giờ tôi cao bao nhiêu?”
Khương Nhạc Thầm đơ một lúc, sau đó lập tức bật dậy, rõ ràng mệt tới mức đi còn xiêu vẹo, vậy mà vẫn cố gắng đứng thẳng lảo đảo đến bên cạnh Văn Quế, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn vào gương.
Trên gương phản chiếu — từ năm 16 tuổi đã dừng lại ở 1m79, giờ đây cậu thật sự thấp hơn Văn Quế một chút!
Mà càng đáng sợ hơn là: Văn Quế đội mũ lưỡi trai, toàn bộ tóc mái đều bị ép xuống, không gian gian lận chiều cao tí nào!
“!!!”
Khương Nhạc Thầm lập tức cúi xuống kiểm tra giày đối phương.
Văn Quế: “Đừng nhìn, giày tụi mình mua cùng lúc, đế giống nhau y chang.”
Quả thật. Hồi đó hai đứa thấy có khuyến mãi “mua một tặng một”, chọn ngay đôi y chang từ mẫu mã tới size số. Từ đó đến giờ đi đâu cũng đạp cùng một đôi, đúng kiểu “cặp đôi giày đồng tâm”.
Khương Nhạc Thầm vẫn chưa chịu thua: “Không có lót tăng chiều cao thật à?”
Văn Quế im lặng, tháo luôn giày ra.
Khương Nhạc Thầm cũng lẩm bẩm tháo theo, hai người đứng chân trần sát cạnh nhau trước gương. Khoảng cách tuy nhỏ, nhưng sự thật vẫn không thể chối cãi — Văn Quế vẫn nhỉnh hơn một chút!
Văn Quế hỏi: “Giờ tôi cao hơn anh, tôi được làm 1 chưa?”
Khương Nhạc Thầm lập tức hóa thân thành diễn viên sân khấu:
“Được lắm Tiểu Văn tử! Rõ ràng từng hứa sẽ cùng nhau làm 1m79 canh cổng, sao cậu lại phản bội lời thề tụi mình chứ?!”
“Có thể là vì tôi còn trẻ, cơ thể đang phát triển mà.”
“Tôi cũng còn trẻ!! Tại sao tôi không cao nữa chứ?!”
“Không trẻ đâu, anh lớn hơn tôi 3 tuổi đó.”
“Phi phi phi, hơn có 3 tuổi thôi mà!”
Khương Nhạc Thầm gào lên, lôi luôn người khác xuống nước:
“Cố tổng còn lớn hơn cậu tận 13 tuổi đấy, chẳng lẽ vậy là anh ấy có nửa thân thể chôn dưới mộ rồi à?!”
Văn Quế đang định phản bác thì đúng lúc này, chiếc camera trên tường – vốn tưởng chỉ để trang trí – đột nhiên quay thẳng về phía hai người!
Giây kế tiếp, một giọng nam lạnh băng vang lên từ loa micro trên trần nhà:
【“Khương Nhạc Thầm, tháng này trừ thêm 800.”】
Văn Quế: “……”
Khương Nhạc Thầm: “???!!!”
“Camera này không phải chỉ để làm cảnh thôi sao?!”
Trước kia, khi nhóm còn đông người, có lần một đồng đội bị mất ví, quay lại sau 5 phút thì ví đã không cánh mà bay. Lúc ấy sự việc ầm ĩ đến mức yêu cầu công ty xem lại camera, nhưng ông sếp cũ gạt phăng đi, lấy cớ camera hỏng không tra được.
Vậy nên, rốt cuộc là camera hỏng thật, hay chỉ là lấy cớ để bao che cho tên trộm? Ai cũng có suy đoán riêng.
【“Rõ ràng không phải để làm cảnh.”】 Giọng nam từ micro vẫn đều đều, không chút cảm xúc:
【“Khương Nhạc Thầm, tôi đã nói rồi, tôi ghét kẻ ngu ngốc. Cậu chắc chắn còn muốn tiếp tục hỏi mấy câu ngu ngốc về chuyện trừ tiền nữa à?”】
“……”
Tiểu Khương lập tức làm động tác kéo khoá miệng – im luôn.
Trong văn phòng.
Cố Vũ Triết dựa lưng vào sofa, lặng lẽ xem video giám sát qua điện thoại.
Trên màn hình nhỏ, cậu trai trẻ ngửa đầu gào thét, hai tay ôm mặt đầy bất mãn. Bên cạnh, người bạn đội mũ lưỡi trai khẽ lắc đầu, ra hiệu im miệng.
Cố Vũ Triết khẽ nhướng mày.
Vừa rồi trợ lý báo, trong nhóm chỉ có Khương Nhạc Thầm và Văn Quế tự giác ở lại luyện nhảy, luyện suốt bốn tiếng đồng hồ. Anh vốn định xem thử họ nhảy thế nào, liền bật camera lên. Ai ngờ câu đầu tiên nghe được chính là lời chúc anh sớm ngày “về với đất mẹ”.
Thời điểm thật sự rất “đúng lúc”, chẳng lệch lấy một giây.
Lén sau lưng sếp mà dám khẩu nghiệp đã là ngu. Lén sau lưng sếp mà khẩu nghiệp rồi để sếp tận tai nghe được — thì đúng là…
Ngu chồng lên ngu, hết thuốc chữa.
【“Khương Nhạc Thầm, nếu tôi thật sự sắp xuống mồ, thì cậu cũng chuẩn bị đi theo tôi tuẫn táng cho đủ bộ đi.”】