Trang viên nhà họ Lệ rộng lớn đến mức dường như kéo dài vô tận. Khi Ôn Nhiễm ngỏ ý muốn dạo quanh một vòng, quản gia liền ân cần đề nghị: “Phu nhân, nếu muốn tham quan khắp nơi, chi bằng để tôi chuẩn bị xe điện thay vì đi bộ?”

Ôn Nhiễm khẽ lắc đầu: “Không cần, mọi người cứ đi làm việc của mình đi, em với Triều Uyên chỉ đi dạo một chút thôi.”

“Phu nhân, ánh nắng buổi trưa khá gay gắt, để tôi bung dù cho người...” Một người hầu không biết từ đâu bước đến, tay cầm sẵn cây dù, cười niềm nở tiến lại gần, gần như cố tình phớt lờ Lệ Triều Uyên vẫn đang đứng cạnh cô.

Đúng là ánh mặt trời đầu giờ chiều quả có phần chói chang. Chỉ mới đứng vài phút dưới nắng, làn da trắng như tuyết của Ôn Nhiễm đã ửng lên màu hồng phấn, đẹp đến nao lòng. Người hầu ấy chẳng giấu nổi lòng tham, cứ thế bước tới, như muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình và cô thêm chút nữa.

“Rắc!”

Ngay khoảnh khắc tay gã sắp chạm vào Ôn Nhiễm, một vệ sĩ lao đến, gọn gàng bẻ ngoặt cánh tay người hầu, bịt miệng gã rồi kéo đi không chút nương tay.

Những vệ sĩ khác xung quanh nhìn thấy vậy đều căng thẳng hẳn lên, lòng thầm cảnh giác, kẻ nào có ý đồ mờ ám cũng lập tức thu liễm.

Ôn Nhiễm như không để tâm đến cảnh đó, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Lệ Triều Uyên, môi khẽ cong, ánh mắt trong trẻo: “Đi thôi, dẫn em đi dạo chỗ anh từng lớn lên đi.”

Lệ Triều Uyên thoáng khựng lại, sau đó khẽ gật: “…Ừ.”

Anh nhận lấy cây dù từ tay quản gia, bung ra che cho Ôn Nhiễm, rồi nắm tay cô bước vào sâu trong trang viên.

Quản gia liếc qua người hầu bị lôi đi, thản nhiên căn dặn kẻ khác tính sổ tiền công, rồi quẳng thẳng ra ngoài cổng.

Biểu cảm hiền hòa thường ngày biến mất, giọng ông ta lạnh đi vài phần khi quay sang nhắc nhở: “Tự nhớ lấy thân phận và công việc của mình. Nếu còn lần sau... sẽ không đơn giản như thế này nữa.”

Dù là xã hội hiện đại, ranh giới thân phận vẫn như dao cứa. Không đụng đến pháp luật thì vẫn còn vô số cách khiến người khác đau đớn đến thấu xương.

Đám người hầu đồng loạt cúi đầu, miệng lẩm nhẩm vâng dạ, nhưng có thật đã ghi nhớ hay chỉ là gió thoảng bên tai thì chẳng ai quản nổi. Nếu có kẻ dám tái phạm, thì chỉ có một kết cục: bị xử lý sạch sẽ.

Trang viên nhà họ Lệ đã tồn tại hơn trăm năm, từng bị sửa chữa và điều chỉnh không ít lần. Ngoài những tòa nhà cổ kính giữ nguyên kiến trúc, những vườn hoa, bãi cỏ nơi đây hễ có dịp là lại được tu sửa lại lần nữa.

Ôn Nhiễm bước chậm rãi bên cạnh Lệ Triều Uyên, cứ như đang dạo chơi trong vườn nhà mình, thỉnh thoảng chỉ vào một bụi hoa hay gốc cây: “Chỗ này có thể trồng thêm một ít đào trắng, còn kia... anh nghĩ có hợp với cây mận không?”

Cô nhẹ giọng vẽ nên một bức tranh tương lai – mùa quả chín, hai người cùng nhau ra vườn hái trái, giữa nắng vàng rực rỡ và mùi thơm ngọt của cây trái.

Đến khi chân mỏi, hai người dừng lại bên chiếc ghế dài. Ôn Nhiễm khẽ dựa đầu vào vai Lệ Triều Uyên. Đám người hầu và vệ sĩ chỉ dám đứng từ xa nhìn tới, không một ai dám tiến lại gần.

Ánh mặt trời rải xuống những sợi nắng vàng óng ánh, bao bọc quanh họ một bầu không khí ấm áp và yên bình. Họ chẳng giống cặp đôi vừa mới lãnh giấy kết hôn – mà như đôi vợ chồng đã chung sống bao năm, hòa hợp đến mức không cần nói cũng hiểu, tự nhiên đến độ chẳng ai có thể chen ngang.

Lệ Triều Uyên hơi khựng lại.

Anh bỗng thấy hối hận – không chuẩn bị hoa, không nhẫn, chẳng có một lời cầu hôn đúng nghĩa. Mọi thứ đều quá vội vã, cứ như một buổi lễ ký giấy bình thường. Nhưng Nhiễm Nhiễm không trách, cũng chẳng nhắc đến một lời.

“Nhiễm Nhiễm...” – anh gọi khẽ.

“Hửm?” – giọng cô mềm mại, lẫn chút mỏi mệt.

Anh muốn hỏi, cô có yêu anh không, nhưng cuối cùng lại chỉ nói: “Cho anh được cầu hôn em lần nữa... được không?”

Từ nhỏ đến lớn, Lệ Triều Uyên chưa từng phải hỏi ý người khác. Mọi người đều nghe theo anh. Nhưng khi cất lời "được không", mặt anh lộ ra vẻ lúng túng đến buồn cười.

Nếu không phải từ lúc ra khỏi Cục Dân Chính đến giờ anh vẫn nắm tay cô không rời, thì nhìn vào vẻ mặt ấy, thật chẳng ai tin được rằng anh đang yêu.

Chỉ có nam chính trong tiểu thuyết mới hay thế – bên ngoài mạnh mẽ, bên trong rối ren. Đặc biệt là những kẻ từ nhỏ đã chứng kiến cha mẹ yêu nhau rồi hành hạ lẫn nhau. Trong trường hợp của Lệ Triều Uyên, là sự trói buộc khốc liệt giữa hai người lớn.

Mẹ anh yêu đến mức thù hận đứa con mang huyết thống của người chồng. Còn cha anh, từng vì yêu mà bất chấp, cuối cùng khi không giữ được người mình yêu cũng quay sang lạnh nhạt với con trai. Lệ Triều Uyên khi nhỏ từng dễ thương, từng ngây thơ – rồi dần thành một con người khép kín, lạnh lùng, sống trong thế giới không ai được phép chạm vào.

Một khi anh đã mở cửa trái tim, sẽ không bao giờ thả người đó ra – kể cả bị phản bội, kể cả phải chết.

Nhưng tất cả đều là chuyện của đời trước.

Kiếp này, anh chưa từng gặp Hạ Tâm Nhi. Chưa từng chìm vào cơn mê bi thương đó. Kiếp này, anh vẫn còn là một người bình thường.

Ôn Nhiễm khẽ “ừ” một tiếng xem như đồng ý. Trong ánh nắng ấm áp, cô tựa vào vai anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Em không thích mời nhiều người. Lễ cầu hôn, chỉ cần vài người bạn thân thiết của anh là được, được không?”

“Được.”

“Em thích hoa hồng xanh. Nếu là hoa hồng xanh, chắc chắn em sẽ thấy bất ngờ lắm.”

“Được.”

“Nếu nhẫn cưới cũng là màu lam thì càng tuyệt vời.”

“Được.”

Từng câu từng chữ Ôn Nhiễm nói, Lệ Triều Uyên đều ghi tạc vào lòng. Biểu cảm lạnh lùng kia dần mềm lại, đến khi nghe tiếng hít thở đều đều của cô, anh cũng khẽ thở chậm theo.

Dù bả vai tê rần vì giữ nguyên tư thế quá lâu, anh vẫn không nhúc nhích.

Nắng chiều óng ánh, lá cây xào xạc, mùi cỏ thơm dịu dàng...

Tất cả đều đẹp đến lặng người.

Chỉ cần là Ôn Nhiễm, một giây cũng không nỡ rời xa.

Anh mở điện thoại, bắt đầu lựa chọn nhẫn, hoa, sân khấu cầu hôn... gấp đến mức không kịp chờ.

Phải nhanh chóng bù đắp cho cô một buổi cầu hôn thật long trọng.

Rồi... tổ chức một lễ cưới hoành tráng nhất, khiến cả thế giới đều biết.

Lễ cưới... long trọng...

Ngón tay đang lướt trên màn hình khựng lại, đầu óc Lệ Triều Uyên chợt lạnh đi: Nếu tổ chức lễ cưới quá lớn, vậy không phải Nhiễm Nhiễm sẽ bị nhiều người nhìn thấy sao?

Lỡ có ai không biết xấu hổ dám đến gần cô thì sao?

Không được, năm nay dường như không có ngày đẹp để kết hôn... Váy cưới cũng cần thời gian chuẩn bị...

Thôi thì... để sang năm đi.

Dù sao một lễ cưới hoành tráng cũng cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng mà.

Nghĩ vậy, ánh mắt vốn dịu dàng lập tức trở lại lạnh lùng như cũ.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, lúc quay về, Ôn Nhiễm và Lệ Triều Uyên mới chọn ngồi xe điện thay vì đi bộ.

Cô cứ nghĩ lời anh nói về cầu hôn là chuyện của vài ngày sau. Nhưng khi xe vừa đến gần bãi cát phía sau trang viên, nơi ấy đã được trang trí kín hoa hồng xanh – những đóa hoa như biển lam trải dài, mênh mông đến tận chân trời.

“A... a-xì!”

Một người trong đội hậu cần đang đứng cạnh biển hoa hồng đột nhiên hắt hơi một cái, lạnh đến nổi da gà nổi hết cả lên...

“Cái đồ ngốc Lệ Triều Uyên kia, sao giờ này còn chưa tới?”

Hiển nhiên, người này vừa mới chạy vội từ đâu đó về, vẫn chưa rõ ràng tình hình hiện tại.

Những ai có thể xưng là bạn thân của Lệ Triều Uyên cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Ngay khi nhận được tin cậu ta muốn tổ chức cầu hôn bên bờ biển, trợ lý Cao lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, lập tức liên hệ với cửa hàng hoa đã chuẩn bị từ trước. Còn về chiếc nhẫn kim cương, anh nhớ tới lần trước trong buổi đấu giá, tổng tài đã từng mua được một chiếc nhẫn kim cương lam rất hiếm. Sau khi xác nhận lại với tổng tài, anh bèn cho người đến kho bảo hiểm ngân hàng lấy ra—chiếc nhẫn có mã số nằm tận hàng chín chữ số—rồi cùng nhóm bạn thân của Lệ Triều Uyên hội họp bên bờ cát.

Bãi biển này thuộc quyền sở hữu cá nhân của tổng tài, vốn không mở cửa cho công chúng.

Những đóa hoa được công nhân tăng ca sắp xếp dọc theo mép cát, còn phần pháo hoa và âm nhạc thì do trợ lý Cao chuẩn bị. Riêng không khí náo nhiệt, nhóm bạn thân được phân công giữ cho thật sống động khi Lệ Triều Uyên quỳ xuống cầu hôn.

Dẫu đã chuẩn bị đến đây, bọn họ vẫn chưa hết kinh ngạc—vì cái người thường ngày lạnh lẽo như băng đó, lại thật sự đi cầu hôn một ai đó.

Mà còn là cầu hôn kiểu nghiêm túc, rình rang thế này, không giống đùa giỡn chút nào.

Chỉ có điều, người đến dự vẫn còn ít quá. Nếu không phải vì Lệ Triều Uyên từ chối ồn ào, họ đã gọi cả hội bạn trẻ trong vòng xã giao tới chung vui rồi.

“Các cậu đoán xem là tiểu thư nhà ai vậy?”

“Không biết.” Những người khác đồng loạt lắc đầu.

“Các cậu đâu có lạ gì tính Lệ Triều Uyên. Trước hôm nay, tớ còn tưởng cậu ta vô tính, cứ tưởng chân ái đời này của cậu ta là công việc chứ chẳng phải con người.”

Mấy người vừa nói vừa suy luận, mang tất cả các tiểu thư có tiếng họ biết ra lược qua một vòng, loại trừ dần từng người một mà vẫn không thấy ai khả nghi.

“Có khi nào… đối tượng mà Lệ ca định cầu hôn không phải là con gái?” Một cô em trong nhóm, vốn thích theo trào lưu hiện đại, vừa nghe nói có người sắp cầu hôn đã đòi đi theo xem cho bằng được. Đến lúc nghe bọn họ bàn tán, cô lại càng táo gan buông lời nghi vấn.

“……”

Cũng không phải… là không có khả năng đó…

“Hắt xì!”

Chàng trai mặc áo sơ mi cotton hắt hơi một cái rõ to, vừa định mắng Lệ Triều Uyên thêm câu nữa thì đã thấy từ xa có chiếc xe chạy đến.

Lệ Triều Uyên bọn họ tới rồi.

Xe vừa dừng lại bên đường sát bãi cát, người trong xe còn chưa bước xuống, cả nhóm đã ào ào vây lại, ai nấy đều muốn nhìn xem rốt cuộc người khiến Lệ Triều Uyên động lòng là tiểu thư nhà ai… hay là công tử nhà ai.

Và rồi, khi chính Lệ Triều Uyên tự tay mở cửa xe, dắt người trong xe bước xuống—người ấy là nhân vật chính còn lại của đêm nay—cả nhóm bạn thân chỉ kịp há hốc miệng, sau đó đồng loạt hóa đá, đứng yên như tượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play