Hội nghị khẩn cấp được mở ra vì tổng giám đốc bất ngờ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Thay mặt tổng giám đốc chủ trì là trợ lý đặc biệt – Cao Dật Trì.
Không có chỉ thị cụ thể từ cấp trên, anh cũng không tiện công khai lý do thật sự khiến tổng giám đốc vắng mặt. Sau khi chỉnh lý lại tất cả các tài liệu cần trình ký, anh gửi chúng vào hòm thư cá nhân của tổng giám đốc. Việc tiếp theo là liên hệ với các thương hiệu trang sức nổi tiếng và một loạt các cửa hàng váy cưới đặt may riêng theo yêu cầu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có một... bà chủ mới.
Vừa suy tính xem hai tháng tới ngày nào là ngày lành để tổ chức hôn lễ, vừa tính toán phải sửa lại lịch trình của tổng giám đốc ra sao, Cao Dật Trì nhất thời không để ý có người đang lao về phía mình với tốc độ gấp gáp, tay còn cầm theo cốc cà phê nóng.
“Phạch!”
Cà phê văng thẳng vào bộ vest đen mới tinh vừa thay của Cao Dật Trì, áo sơ mi trắng bên trong cũng không tránh khỏi, dính một mảng lớn vết bẩn nâu đậm.
Cô nhân viên va trúng anh hoảng hốt, vừa luống cuống vừa cúi đầu xin lỗi liên tục: “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi... tôi không cố ý...”
Cũng may cà phê đã để nguội một lúc, không còn quá nóng. Cao Dật Trì nhìn đối phương một cái, rồi rút điện thoại ra mở mã chuyển khoản.
“Cà phê của cô tạt vào cả bộ vest và giày của tôi. Cộng thêm phí giặt khô, tôi tạm tính là 500 tệ.”
Giọng nói quen thuộc khiến Hạ Tâm Nhi như chết đứng. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, thấy người bị cô đâm phải chính là Cao Dật Trì – trợ lý đắc lực bên cạnh Lệ Triều Uyên, sắc mặt lập tức trắng bệch, phản ứng theo bản năng là quay đầu bỏ chạy.
Sao có thể đụng trúng Cao Dật Trì?!
Chẳng lẽ... Lệ Triều Uyên đã phát hiện ra mình rồi sao?!
Ký ức kiếp trước tràn về như sóng dữ – chính là người đàn ông này từng đem toàn bộ thông tin cá nhân của cô dâng tận tay Lệ Triều Uyên. Trong đầu Hạ Tâm Nhi hỗn loạn, chân tay luống cuống.
Phải làm gì bây giờ? Phải làm gì mới được đây...
Đúng rồi, từ chức! Phải lập tức từ chức!
Chỉ cần cô rời khỏi đây, Lệ Triều Uyên sẽ không thể tìm thấy cô nữa!
Nghĩ được cách giải quyết, Hạ Tâm Nhi lập tức quay về vị trí làm việc, nhanh chóng lên mạng tải mẫu đơn xin nghỉ việc, còn cố ý thêm vào lý do “bà ngoại bệnh nặng cần về quê gấp” để đề phòng bị tổng giám đốc cản trở.
Không ngờ, giám đốc chỉ vừa nghe cô nói đến “từ chức”, đơn còn chưa kịp mở đã gật đầu đồng ý ngay.
Toàn bộ quá trình trơn tru đến khó tin khiến Hạ Tâm Nhi không khỏi sửng sốt. Vốn nghĩ sẽ bị làm khó dễ, cô lại được chấp thuận nhanh đến mức khó hiểu.
Vậy là... cô đã thực sự rời khỏi nơi này rồi sao?
Những ngày qua cô khổ sở lo lắng, tìm đủ cách để rút lui mà không bị Lệ Triều Uyên phát hiện... Tất cả những toan tính ấy rốt cuộc là để làm gì?
Cô quên mất, từ lúc trọng sinh đến nay, cô và Lệ Triều Uyên căn bản chưa từng tiếp xúc. Hai người thậm chí chưa nhìn mặt nhau lấy một lần – ngoại trừ ngày đầu tiên cô trở về, khi chỉ dám đứng xa xa qua vách kính nhìn anh.
Cô vẫn đang sống trong nỗi sợ ám ảnh từ kiếp trước – sợ bị nhốt lại, sợ bị giam cầm, sợ cả sự lạnh lùng đáng sợ đến tận xương tủy của người đàn ông đó.
Cho nên lần này, việc cô rút lui dễ dàng như vậy chẳng phải chứng minh... Lệ Triều Uyên không còn yêu cô nữa?
Anh đã không còn để tâm tới cô, cũng sẽ không làm những điều cô không thích như kiếp trước từng làm.
Nếu vậy, cô đã thật sự tự do rồi.
Sẽ không còn ai chia rẽ cô và bạn trai.
Sẽ không còn ai nhốt cô trong một toà biệt thự như nhà tù, cấm cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài...
Chẳng phải đó là điều cô luôn mong muốn sao?
Cô nên thấy vui mới phải.
Nhưng...
Ôm theo thùng đồ cá nhân rời khỏi công ty, bước ra khỏi cánh cổng lớn ấy, Hạ Tâm Nhi không kìm được mà quay đầu lại nhìn tòa cao ốc đứng sừng sững trên đoạn đường vàng sầm uất nhất thành phố.
Ngẩng đầu lên, cô không thể nào nhìn thấy đỉnh – tòa nhà như cao ngất trong mây.
Nghĩ đến việc rời đi nơi này, và có lẽ cả đời sẽ không bao giờ gặp lại Lệ Triều Uyên... Trái tim cô bỗng dâng lên một chút hụt hẫng.
Không hề giống với niềm vui mà cô từng tưởng tượng.
Cùng lúc đó, bên phía Cao Dật Trì – thời điểm vừa bị Hạ Tâm Nhi tạt cà phê: Thấy cô gái vừa va vào mình nghe đến chuyện bồi thường liền quay đầu chạy trối chết, Cao Dật Trì dở khóc dở cười.
Cà phê tạt người xong rồi bỏ chạy? Cô ta không biết trong công ty này đâu đâu cũng có camera sao?
Cũng may anh vốn có thói quen mang theo vest dự phòng, nếu không lại phải về nhà thay đồ, mất ít nhất một tiếng đồng hồ.
Sau khi xử lý xong công việc trong ngày, anh lên hệ thống tra thông tin nhân viên, nhập tên cô gái vừa đụng trúng mình vào thanh tìm kiếm.
Chẳng mấy chốc, anh liên hệ đến bộ phận mà cô ấy trực thuộc.
Bên kia trả lời: [ Anh Cao tìm cô ấy có việc gì sao? Cô ấy vừa mới nộp đơn xin nghỉ việc chiều nay rồi. ]
“......”
Cao Dật Trì im lặng trong giây lát, rồi kể lại vắn tắt chuyện bị Hạ Tâm Nhi tạt cà phê, nhờ chuyển lời giúp: “Đừng tưởng rằng nghỉ việc là xong. Phí giặt vest và giày – 500 tệ – sẽ bị khấu trừ vào lương tháng này.”
Bên kia cũng cạn lời.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Tâm Nhi lại gấp gáp nghỉ việc như vậy. Thì ra là gây họa rồi chạy!
Giá như biết trước, có lẽ anh đã không vì tình đồng môn mà giữ cô ấy lại. Làm việc thì không nghiêm túc, lại còn gây rắc rối khắp nơi...
Tại Lệ gia – nơi chỉ còn lại duy nhất một người thừa kế là Lệ Triều Uyên: Ngày thường, anh ở tại biệt thự gần công ty, ít khi trở về trang viên chính.
Trang viên rộng lớn, nhưng vắng lặng đến mức có thể khiến người ta quên cả hơi thở. Chỉ vào dịp lễ Tết, khi chi thứ tề tựu đông đủ, nơi đây mới có chút sinh khí.
Lần này, anh đã báo trước với quản gia – chuẩn bị tiếp đón nữ chủ nhân mới.
Chiếc xe vừa lăn bánh vào cổng, thảm đỏ đã được trải sẵn, hai hàng người hầu nghiêm chỉnh đứng hai bên, đồng thanh hô lớn: “Chào mừng gia chủ và phu nhân trở về!”
Dù chưa kịp chuẩn bị gì quá long trọng, nhưng Ôn Nhiễm vẫn có thể cảm nhận được sự trịnh trọng trong từng chi tiết.
Chỉ là trong mắt Lệ Triều Uyên, tất cả vẫn chưa đủ.
Dù là thảm đỏ hay hoa tươi, tất cả đều không xứng với Ôn Nhiễm.
Anh thậm chí còn thấy trang viên này quá nhỏ, quá giản đơn... Trong đầu hiện lên hình ảnh tòa lâu đài cổ ở F quốc mà năm ngoái anh từng xem qua – có lẽ mua nó thì mới đủ...
“Em thích hoa nguyệt quế, vậy trồng một vườn ở chỗ đó nhé, được không?”
Ôn Nhiễm khẽ cười, chỉ tay về phía một góc sân cỏ.
Lệ Triều Uyên nhìn theo hướng cô chỉ – nơi đó chỉ có một chiếc xích đu đơn sơ bằng gỗ đã bạc màu vì mưa gió.
Chiếc xích đu ấy, là cha mẹ anh tự tay dựng khi anh còn nhỏ – thời điểm gia đình vẫn còn êm ấm, tràn ngập tiếng cười.
Nhưng sau này, mọi thứ đã đổi thay. Ký ức đẹp đẽ ấy bị phủ mờ bởi quá nhiều tổn thương, đến mức chẳng ai dám nhắc đến.
Người hầu trong trang viên, ai cũng biết đến chiếc xích đu đó và... những điều cấm kỵ xoay quanh nó. Tất cả đều bị dặn tuyệt đối không được đến gần.
Nay nghe thấy phu nhân muốn trồng hoa, mà chỗ đó lại là nơi đặt chiếc xích đu... tất cả đều nín thở, lo lắng không thôi.
Sợ gia chủ nổi giận.
Dẫu sao, chẳng ai nghĩ một người như Lệ Triều Uyên sẽ vì một lời nói của phu nhân mà chấp nhận phá bỏ nơi từng là ký ức riêng tư sâu kín.
Nhưng rồi... trong khi tất cả còn đang sợ sệt không biết phải làm sao...
Người đàn ông ấy – kẻ lạnh lùng nhất trang viên – lại nhẹ giọng đáp: “Được.”
[Tiểu kịch trường – từ tâm sự của đám người hầu:]
“Được” cái gì? HaoAreYou à? Nói thêm vài chữ sẽ chết sao?
Lòng ngươi làm bằng đá à? Mỹ nhân thế kia đứng trước mặt ngươi, vậy mà ngươi chỉ đáp lại bằng một chữ?!
Nếu là tụi này, tụi này đã long trọng cúi đầu: “Nữ thần muốn trồng nguyệt quế sao? Không thành vấn đề! Chúng em cũng mê nhất là hoa hồng nguyệt quế! Xem này, tụi em đã đào hố xong rồi, đất xốp nha, phân bón hữu cơ nha, cây này là giống nhập khẩu đấy! A trời ơi, cây hoa này được nữ thần sờ qua, chắc chắn nở rộ đẹp nhất thế gian!”