Dưới ánh hoàng hôn, bờ cát mịn màng là bạn tri kỷ của gió biển. Từng cơn sóng dịu dàng vỗ vào bờ như bị gió khẽ thúc giục, cuốn theo sợi tóc đen mềm của cô gái trước mặt, lả lướt trong không trung như dải lụa mỏng từ thiên giới hạ phàm.
Câu nói đùa của cô nữ sinh ban nãy như chợt biến thành lời tiên tri.
Lệ Triều Uyên quả thật không phải thích con gái... mà là thích “tiên nữ”!
“Vãi chưởng!”
Một tiếng thốt lên đầy phấn khích khiến cả đám bạn nhảy dựng, nhưng câu tiếp theo mới thực sự khiến ai nấy chỉ muốn lập tức cắt đứt quan hệ với người bạn vừa lên tiếng.
“Lệ Triều Uyên, ông ăn trộm quần áo của người ta đấy à, người ta là tiên nữ mà ông dám... %#@——”
“Chị! Chị à, đừng để ý tới anh ấy, đầu óc ảnh có vấn đề, đang lên cơn!” Cô gái bên cạnh lập tức che miệng ông anh trai lại, vừa đỏ mặt xin lỗi, vừa quay đầu nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt lúng túng. Cô ngượng chín cả người, chẳng dám nhìn thẳng vào “tiên nữ” trước mặt vì sợ mình lại mất mặt giống anh trai.
Mà quả thực, so với cái kiểu nói năng nhảm nhí của ông anh, thì cô cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, lắp ba lắp bắp không thành câu.
Âm nhạc dịu dàng vang lên khi Lệ Triều Uyên nắm tay Ôn Nhiễm bước chân trần lên bãi cát mềm, không khí như ngưng đọng. Sau khoảnh khắc ngơ ngẩn, trợ lý Cao liền trở thành một “người máy” làm đúng từng bước một, không sai lệch.
Khi Lệ Triều Uyên quỳ một gối trước mặt cô, pháo hoa đồng loạt nở rộ giữa trời đêm, thắp sáng cả không gian tĩnh mịch.
Ánh sáng trong bụi pháo hòa cùng bóng đèn lấp lánh như dải ngân hà, còn Ôn Nhiễm—chính là ánh trăng treo cao nơi chân trời kia—được Lệ Triều Uyên ôm vào lòng với tất cả niềm may mắn của đời anh.
Dàn hoa hồng xanh thẫm trải dài hòa quyện với sắc biển và trời sao, vốn đã là một khung cảnh mỹ lệ. Nhưng khi ánh mắt Ôn Nhiễm dừng lại nơi đó, nó lại càng trở nên hư ảo như cảnh tiên trong mộng, khiến người ta không thể tin nổi thế gian này lại có khung cảnh đẹp đến nhường ấy, người cũng đẹp đến nhường ấy.
Cô gái vừa thấy choáng váng vừa thấy như bị chuốc rượu, đầu óc quay cuồng. Lúc này, cô bỗng thấy những gì ông anh mình nói là đúng.
Anh Lệ giống hệt Ngưu Lang trong truyện cổ tích. Nếu không phải vì trộm áo tiên, thì sao tiên nữ lại cam tâm tình nguyện gả cho anh?
Đã thế còn dám lạnh mặt với người ta nữa! Cái kiểu ấy không khác gì đang thể hiện rằng... tiên nữ ép cưới anh vậy!
Cô gái chỉ muốn gào to: Không muốn cưới thì tránh ra cho người khác cưới! Để chị cưới cho!
“Em...”
Lời thốt lên suýt thành tiếng lại bị ông anh kế bên bịt miệng kịp thời.
“Nhiễm Nhiễm, lấy anh nhé.”
Lệ Triều Uyên không để ý đến tiếng xì xào xung quanh. Anh quỳ một gối trước Ôn Nhiễm, tay cầm chiếc hộp nhung đen, bên trong là một chiếc nhẫn ngọc bích to bằng quả trứng chim câu.
Viên đá quý vốn nên sáng lấp lánh, nhưng giờ đây lại mang một màu xanh thẳm tĩnh lặng dưới ánh nhìn của Ôn Nhiễm. Lệ Triều Uyên lần đầu trong đời cảm thấy tim đập nhanh như thế. Gương mặt anh tuấn vì hồi hộp mà căng chặt, ánh mắt không dám rời khỏi người trước mặt—anh sợ cô từ chối.
Dù hai người đã đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp, nhưng nếu bây giờ cô lắc đầu... Không, Nhiễm Nhiễm sẽ không từ chối. Nhưng... liệu anh có quá vội? Nếu cô hối hận thì sao?
Ngón tay siết chặt chiếc hộp, khớp xương trắng bệch, bên trong là cả một cơn sóng ngầm lo âu không dứt.
Chỉ đến khi Ôn Nhiễm nhẹ nhàng cất tiếng “Em đồng ý”, bầu trời u ám trong lòng anh mới lập tức tan biến, mọi lo sợ chìm sâu như chưa từng tồn tại.
Lệ Triều Uyên khẽ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út trắng như ngọc.
Ôn Nhiễm cảm nhận được tay anh đang run, lòng bàn tay anh ướt mồ hôi khi khẽ chạm vào tay cô.
“Anh hồi hộp lắm à?”
Cô đan tay vào tay anh, mười ngón tay đan chặt. Lệ Triều Uyên lắc đầu, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc cô bị gió biển thổi tung.
Không phải hồi hộp... là sợ hãi.
Anh sợ tất cả chỉ là một giấc mộng. Sợ rằng ngay giây tiếp theo, Ôn Nhiễm sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình.
Giống như một người khất cái bỗng chốc nhặt được trân bảo, lúc nào cũng sợ có ai đó xuất hiện cướp đi. Thậm chí còn sợ rằng, có lẽ tất cả chỉ là ảo giác...
“Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, đúng không?”
Nhìn vào đôi mắt đẹp như đá quý của Ôn Nhiễm, Lệ Triều Uyên không kìm được, khẽ nâng mặt cô lên.
Trên má cô, vết hồng từng khiến người ta xót xa giờ đã tan biến hết dưới lớp thuốc mỡ thượng hạng, để lộ gương mặt khiến anh dù nhìn cả mấy tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy đủ. Mỗi lần nhìn lại, vẫn thấy ngỡ ngàng như lần đầu gặp gỡ.
Anh cúi người, chậm rãi tiến lại gần. Ôn Nhiễm không tránh né.
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp. Gần đến mức anh có thể đếm được lông mi của cô có bao nhiêu sợi, hơi thở họ giao hòa giữa gió biển, như hòa vào làm một.
Thân ảnh cao lớn của người đàn ông chiếm trọn trong mắt Ôn Nhiễm.
Cầu hôn xong, theo lẽ thường người xung quanh phải reo hò “Hôn đi! Hôn đi!”. Nhưng đám bạn được Lệ Triều Uyên gọi đến lại cứ đứng im như mấy khúc gỗ. Không ai nói gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Ôn Nhiễm, bộ dạng như sắp nhỏ dãi đến nơi.
Trông mà phát ngốc thật sự.
Lệ Triều Uyên từng xem không ít màn cầu hôn, môi hơi mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Không biết mở lời ra sao.
Thế là hai người cứ đứng gần nhau trong tư thế ấy suốt hai, ba phút đồng hồ.
Ôn Nhiễm khẽ thở ra, hơi nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Không hôn em à?”
Đùng!
Pháo hoa phía trên đột nhiên nổ bừng rực rỡ ngay trên đỉnh đầu anh, như có thứ gì cũng đồng thời nổ tung trong đầu anh vậy. Tầm mắt anh vô thức trượt xuống môi cô, nơi còn đỏ hồng hơn cả cánh hồng bên cạnh, phấn nộn mê người.
Cuối cùng, Lệ Triều Uyên khẽ cúi xuống, cực kỳ kiềm chế, cực kỳ trân trọng, chậm rãi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
Chỉ khẽ chạm vào rồi buông ra.
Đôi tai đỏ hồng lên âm thầm dưới ánh đêm dịu dàng che giấu.