Dưới làn phấn hồng trên gương mặt Ôn Nhiễm đã nhạt đi nhiều, dung nhan tuyệt sắc vốn bị che giấu nay hiện rõ hoàn toàn.

So với hình ảnh mơ hồ từ máy quay giám sát, vẻ đẹp ấy ngoài đời thực lại còn quyến rũ gấp trăm lần.

Là gương mặt khiến bất kể nam hay nữ, đều sẽ phải vì nhan sắc ấy mà rung động.

Chữ "đẹp" – từ xưa đến nay, vốn chưa từng có một tiêu chuẩn rõ ràng.

Có người ưa vẻ đẹp dịu dàng, có người lại thích sự rực rỡ kiều mỵ... Nhưng cho tới bây giờ, chưa từng có ai khiến mọi người đều yêu thích không chút dị nghị. Dù là những tuyệt sắc như Dương Quý Phi hay Điêu Thuyền trong sử sách cũng vẫn có người khen kẻ chê.

Thế mà người con gái trước mắt này—không một ai có thể không yêu.

“Giám đốc?”

Ôn Nhiễm khẽ vẫy tay trước mắt Lệ Triều Uyên, sau đó liền bị anh nắm chặt.

“Chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ.” – Anh nghiến từng chữ, trong ánh mắt sâu thẳm lóe lên ánh sáng nguy hiểm như dã thú đang nhìn chằm chằm con mồi, chỉ chờ một cái gật đầu của Ôn Nhiễm.

Cô tuy không hiểu sao Lệ Triều Uyên lại thay đổi suy nghĩ nhanh đến vậy, nhưng trước ánh mắt ẩn nhẫn nguy hiểm cùng một tia bất an của anh, Ôn Nhiễm chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng đáp lại và cũng nắm lấy tay anh.

“Được.”

Xã hội hiện đại làm gì cũng nhanh, đặc biệt là chuyện kết hôn. Chỉ cần hai tấm căn cước công dân và người đến nơi là đủ.

Nhân viên phụ trách đóng dấu nhìn khuôn mặt đen sì như đáy nồi của Lệ Triều Uyên, rồi lại quay sang người phụ nữ đứng cạnh anh—gương mặt mang theo ý cười dịu dàng, khí chất tựa như thần nữ mùa xuân khiến vạn vật sinh sôi, ánh sáng nơi cô đi qua như nhuốm sắc tươi mới.

Người nhân viên đặt con dấu xuống lại nhấc lên, lần thứ bảy nhìn Ôn Nhiễm đầy nghi hoặc: “Cô chắc chắn mình không bị ép buộc hay đe dọa gì chứ? Thật sự tình nguyện kết hôn với người đàn ông này sao? Cô đừng sợ, ở đây rất an toàn. Nếu anh ta dám ép cô, tôi lập tức gọi bảo vệ bắt lại...”

Gương mặt Lệ Triều Uyên lại đen thêm vài phần.

“Em tự nguyện lấy anh ấy.”

Giọng nói dịu dàng như gió xuân, ngọt ngào đến mức ai nghe cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc chân thật nơi cô.

Và Lệ Triều Uyên cũng nhờ đó mà dịu lại.

“Không hiểu nhà trai ăn nhầm vận may kiểu gì nữa...” – Nhân viên lẩm bẩm, cuối cùng cũng đóng dấu vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, đưa đến tay hai người vừa hợp pháp trở thành vợ chồng.

“Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”

Câu chúc vừa dứt, nhân viên nọ lại không kìm được mà nghiêng đầu nhìn Ôn Nhiễm, nghiêm túc nói thêm: “Nếu sau này cô muốn ly hôn, cứ đến tìm tôi, tôi nhất định giúp cô...”

Nhưng câu nói còn chưa dứt thì Lệ Triều Uyên và Ôn Nhiễm đã cùng nhau rời đi, bỏ mặc nhân viên ngẩn ngơ mà thầm nghĩ: Hoa tươi thật sự bị cắm vào bãi phân trâu.

Dù sau đó bị cấp trên gọi điện mắng một trận vì bị khách khiếu nại, người nhân viên vẫn kiên trì giữ vững suy nghĩ: Mỹ nhân kia chắc chắn là bị tên đàn ông đó ép buộc! Bằng không sao lại đồng ý lấy hắn?

Ra khỏi Cục Dân Chính, Lệ Triều Uyên không để ý đến lời đàm tiếu gì kia, chủ động mở cửa xe cho Ôn Nhiễm, còn giơ tay chắn mép cửa để cô khỏi đụng đầu.

“Cẩn thận.”

Giọng nói dịu dàng đến lạ thường.

Người tài xế luôn âm thầm theo sau hai người cũng nhanh chóng trở về vị trí, nâng vách ngăn che lên, làm tròn bổn phận tài xế.

Anh ta tuyệt đối không muốn vì nhìn phu nhân thêm vài lần mà hôm sau đã bị tổng tài đuổi việc—chân trái chưa kịp bước lên xe đã bị chặn lại.

Nếu là hồi còn trẻ, có lẽ anh ta sẽ dám liều một lần. Nhưng giờ đây anh đã có vợ, có con, chỉ mong bình yên mà sống qua ngày. Tuy nhiên...

Trong lòng người tài xế vẫn trộm nghĩ: Cô ấy quá đẹp.

Đẹp đến mức không giống người thật. Thế nên khi nhìn thấy người con gái ấy lấy một người đàn ông bình thường, ai cũng sẽ tưởng tượng rằng cô bị ép buộc.

Dù người đàn ông kia giàu có đến mức tài sản đếm không xuể, thậm chí còn được cư dân mạng gọi là “chồng quốc dân”, khí chất chẳng kém gì ảnh đế trong giới giải trí...

Thế nhưng đứng cạnh Ôn Nhiễm, lại chỉ có thể miễn cưỡng gọi là "có mắt mũi rõ ràng".

Dưới vẻ đẹp khiến cả vầng thái dương cũng trở nên ảm đạm kia, không ai có thể xứng với cô cả.

Kể cả Lệ Triều Uyên.

Ôn Nhiễm ngó nhìn ra cửa sổ, nhận ra đây không phải đường về công ty, liền nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta không tới công ty à?”

Lúc nãy chẳng phải còn nói có cuộc họp khẩn sao?

Lệ Triều Uyên xoay người, khẽ vén lọn tóc trên trán Ôn Nhiễm ra sau tai, lòng bàn tay lướt qua làn tóc mềm mại khiến ánh mắt anh dần dần tối lại.

Anh cảm thấy bản thân đúng là mắc bệnh rồi.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Ôn Nhiễm quay sang nhìn người khác, trò chuyện với người khác, thậm chí có tiếp xúc thân thể—giống như hình ảnh anh từng thấy qua camera giám sát.

Là anh không thể kiểm soát nổi suy nghĩ đầy bóng tối ấy.

Muốn nhốt cô trong phòng, để ánh mắt cô chỉ thấy mình anh, giọng nói cũng chỉ để dành cho anh...

Nhưng—cô chắc chắn sẽ giận, đúng không?

Giống như mẹ anh từng giận dữ vậy.

Lệ Triều Uyên không dám tưởng tượng đôi mắt tuyệt đẹp ấy lại có thể nhìn anh bằng sự phẫn nộ, tuyệt vọng, và cả tĩnh lặng như vực sâu.

Anh không muốn giống cha mình—người đã dồn mẹ đến đường cùng, để rồi bà lựa chọn cái chết.

Thế nhưng—

Thế nhưng anh thật sự không thể kiềm chế nổi...

Trong cơn hoảng loạn, anh như trở về khi còn nhỏ, chứng kiến cảnh cha chất vấn mẹ vì sao lại cười với một người đàn ông khác, có phải vẫn còn tình cảm với người ta...

[Anh lấy tư cách gì theo dõi tôi? Tôi là một con người, không phải đồ vật sở hữu của anh!]

[Nếu sớm biết anh là loại người này, tôi đã không bao giờ lấy anh!]

[Đáng sợ quá, sao anh lại thành ra thế này? Anh còn là người tôi từng yêu nữa không?]

[Thả tôi ra! Anh đang giam giữ tôi bất hợp pháp!]

[Các người ai cũng có bệnh! Cả nhà các người đều có bệnh!]

[Anh bảo anh yêu tôi? Ha ha ha... Loại điên như anh thì biết gì về tình yêu? Anh chỉ biết ép buộc! Tôi đời này không thể nào yêu anh! Không bao giờ yêu được loại người như anh!]

Tiếng cười chói tai nhói thẳng vào óc khiến Lệ Triều Uyên đau đầu dữ dội, bản năng khiến anh nắm chặt tay Ôn Nhiễm hơn, may là không đến mức làm cô đau.

Nhưng Ôn Nhiễm dường như không để ý đến sự bất ổn của anh, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu lên vai anh.

“Em chỉ muốn ở bên anh.”

Cô ngừng lại một chút, như vừa sực nhớ hai người đã là vợ chồng hợp pháp, rồi nhỏ giọng gọi: “Chồng à.”

“……”

Mọi khói mù trong đầu anh tan đi. Những ngón tay đang căng chặt cũng dần buông lỏng. Bởi vì Ôn Nhiễm dựa đầu lên vai, thân thể Lệ Triều Uyên cứng đờ lại, cuối cùng chỉ nghẹn ra một tiếng “Ừm”, rồi nghiêng đầu, thành kính đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô.

Anh không giống cha mình.

Anh sẽ giấu đi những suy nghĩ, hành động sai trái.

Sẽ biết cách giữ vững hình tượng trước mặt Ôn Nhiễm, không để tình yêu của họ biến thành địa ngục như cha mẹ ngày trước.

Anh và cô... nhất định sẽ sống hạnh phúc bên nhau đến tận bạc đầu...

Chắc chắn là thế.

Lệ Triều Uyên tin chắc như vậy.

Nhưng sâu trong tim, nỗi bất an vẫn không ngừng thì thầm giễu cợt: Sẽ có một ngày, Ôn Nhiễm sẽ phát hiện bộ mặt thật của anh... rồi rời xa anh mãi mãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play