Ôn Nhiễm chẳng mấy để tâm đến việc có hay không một lễ cưới.
Cho nên khi Lệ Triều Uyên dè dặt giải thích rằng gần đây không có ngày lành, váy cưới đặt làm cũng cần thời gian, rồi cuối cùng ngập ngừng hai giây thừa nhận hiện tại không thể cho cô một hôn lễ long trọng, sợ cô sẽ tổn thương hay hiểu lầm mình không thật lòng… thì ngay lúc ấy, Ôn Nhiễm chỉ nghiêng người, tựa đầu vào ngực anh, vầng trán khẽ cọ vào cằm đối phương.
“Không sao đâu.”
Lời đáp khẽ như gió xuân, khiến hô hấp của Lệ Triều Uyên lập tức nghẹn lại. Anh đang định gọi điện cho luật sư để chuyển nhượng toàn bộ tài sản và cổ phần cho cô, thế mà một câu nói đơn giản ấy đã khiến anh siết chặt vòng tay, như ôm lấy cả thế giới.
Giọng nói Ôn Nhiễm chan chứa dịu dàng, như dải lụa thấm hương, “Chỉ cần được ở bên anh, em đã rất vui rồi.”
“Còn anh thì sao? Anh có vui không?”
Vui chứ.
Làm sao có thể không vui được?
“Anh rất vui,” Lệ Triều Uyên cúp máy, nghiêm túc trả lời, giọng trầm nhưng chứa đầy ánh sáng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play