“Chuyện này sao có thể trách muội được chứ? Phương muội và Tẩm Phương đều là người lương thiện, cũng chính vì vậy mới có thể nương tựa lẫn nhau. Nay muội nguyện ý vì nàng ấy mà mạo hiểm cầu y, nếu nàng ấy biết được, nhất định sẽ không hối hận với những gì mình từng làm.”
Thẩm Ly Châu nhẹ nhàng vuốt tấm lưng gầy guộc của Phương ngự nữ, giọng nói mang theo chút thương cảm.
Nghỉ một chút, nàng hỏi tiếp:
“Hai hôm trước ở Ngự Hoa Viên, muội nói chính là hôm ta gặp muội ở đó đúng không? Lúc ấy, trước khi nhìn thấy muội, ta có trông thấy một cung nữ vẻ mặt hoảng hốt chạy ngang qua rừng trúc tím. Khi ta hỏi nàng là người của cung nào, nàng cứ né tránh ánh mắt, không chịu trả lời. Giờ nghĩ lại, rất có thể lúc ấy nàng đang trốn tránh điều gì đó, xem ra cũng hợp tình hợp lý.”
“À, là cung nữ vô lễ hôm trước suýt nữa đụng phải chủ tử đấy ạ. Hình như nàng ta mặc y phục màu xám tro, khóe miệng còn có nốt ruồi nhạt.” – Văn Dao nghe vậy thì cũng nhớ ra cung nữ gặp trong Ngự Hoa Viên hôm ấy, liền lên tiếng bổ sung.
Phương ngự nữ nghe Văn Dao nói thì vẻ mặt hơi lúng túng, ngập ngừng đáp:
“Chắc là Tẩm Phương rồi... đúng là hôm đó chúng thần thiếp hẹn nhau gặp ở rừng trúc tím trong Ngự Hoa Viên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT