“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã sai người kiểm tra kỹ lại con ngựa mà Dung quý nhân cưỡi, quả thật có điểm bất thường. Nô tài đã dẫn giám chính phụ trách trường ngựa đến đây.” Buổi tối hôm đó, Lưu Kỳ toàn thân vương mùi máu bước nhanh vào điện, khom người bẩm báo với Hoàng thượng, sau lưng còn đi theo một người đàn ông trung niên xách theo một chiếc rương sắt.
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng. Con ngựa kia bị người cố ý nới lỏng móng ngựa, bên trong bị nhét một chiếc đinh sắt được bọc vải. Nhìn từ ngoài vào thì không dễ phát hiện, nhưng khi ngựa phi nước đại, đinh sẽ cọ rách lớp vải bên ngoài rồi đâm thẳng vào móng, khiến ngựa đau đớn dữ dội, tất nhiên sẽ phát cuồng và mất kiểm soát.”
Vương giám chính run rẩy bẩm báo, trong lòng hiểu rõ rằng ngay lần đầu Hoàng thượng ngự giá đi săn mà lại xảy ra chuyện như vậy, bản thân khó tránh khỏi bị xử tội thất trách. Chỉ mong sau khi tận lực phối hợp điều tra thì có thể chuộc tội phần nào. Nếu thật sự tra ra là kẻ nào ở bên dưới ăn cây táo rào cây sung, hắn nhất định phải lột da nó ra.
“Thật là dụng tâm không nhỏ. Là ai làm?” Nguyên Cảnh Niên cười lạnh một tiếng, một trường săn nhỏ như vậy mà cũng có kẻ dám hành động ngông cuồng giữa ban ngày.
Vương giám chính ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, lại đưa mắt cầu cứu về phía Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ trừng mắt nhìn hắn một cái, hạ giọng đáp:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài đã tra hỏi kỹ càng. Mã y hôm qua đều đã kiểm tra từng con ngựa, không phát hiện gì bất thường. Bọn hạ nhân hầu hạ trong trường săn cũng xác nhận không ai từng động tay động chân. Những người khác thì càng không có cơ hội tiếp cận mấy con ngựa này. Nô tài cũng đã khám xét nơi ở của họ, không phát hiện tiền tài bất minh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT