Sắc mặt nữ tử tái nhợt, đôi môi hé mở, thân mình gắng gượng chống đỡ nhưng vẫn không tự chủ được mà khẽ run rẩy. Trên y phục, trên khuôn mặt đều vương vết máu loang lổ, bộ dáng chật vật đến cực điểm. Ngay cả Nguyên Cảnh Niên cũng chưa từng thấy nữ tử như vậy, lời trách mắng đến bên môi lại khó mà thốt ra.
“Còn ngây người làm gì, còn không mau truyền ngự y?” Nghiêng đầu quát khẽ một câu, Nguyên Cảnh Niên sải bước tiến lên, đưa tay ôm ngang lấy nữ tử, xoay người đi thẳng về phía hành cung, không lưu lại lấy một ánh mắt cho kẻ khác.
Chúng phi tần nơi trường săn chỉ biết trơ mắt nhìn hoàng thượng bế Chiêu tài nhân đi xa. Mỗi người một vẻ — có người hốt hoảng, có người ngỡ ngàng, có người ghen tị, cũng có kẻ chỉ lặng im.
“Lập tức đỡ Diệp mỹ nhân và Dung quý nhân dậy, đưa đến chỗ ngự y xem mạch.” Khi chuyện ngựa kinh hãi xảy ra, hoàng hậu đã cưỡi ngựa đi khá xa, đến khi nghe được nơi này xảy ra biến cố, mới vội vã phi ngựa trở về, xuống ngựa điều chỉnh hơi thở, ổn định phân phó.
Cung nhân vội vã tuân lệnh, nâng hai vị phi tần vẫn còn nằm dưới đất lên.
Dung quý nhân khi ngã ngựa có vẻ đã bị thương ở tay và chân, giờ phút này chỉ còn hơi thở yếu ớt, bộ dáng như muốn ngất đi vì đau. Tiểu cung nữ đứng bên cạnh, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu mà đỡ chủ tử.
Hiền phi thấy vậy, bước ra khỏi đám đông, lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, Dung quý nhân xem chừng thương thế không nhẹ, chi bằng cho hai thị vệ khỏe mạnh khiêng nàng về nghỉ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT