Chỉ cần là đầu ngón tay thôi, nhưng với Kỷ Trần thì thế là đủ rồi.
Cậu đưa đầu ngón tay mình chạm vào đầu ngón tay của Viên Y.
“Cho ta linh lực, ngươi có linh lực!”
Viên Y chẳng hiểu vì sao, đối phương chỉ là một thiếu niên trông bình thường đến không thể bình thường hơn, vậy mà lời nói lại có sức ép ghê gớm.
Khiến người ta không thể không tin, không thể không làm theo.
Chớp mắt, Kỷ Trần liền cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồn cuộn không ngừng từ đầu ngón tay truyền qua cổ tay, rồi theo kinh mạch lan khắp toàn thân!
Cảm giác ấy… cuối cùng cũng trở lại, dù chỉ một chút.
Không ngờ người ở buồng bên cạnh, nhìn mặt mũi chẳng có gì nổi bật, linh lực lại mạnh đến vậy.
Nhận được linh lực từ Viên Y, Kỷ Trần lập tức chạy về phía chỗ xa nhất nơi có pháp phong ấn trận, đối diện với vách tường mà dùng ngón tay vẽ vẽ viết viết lên đó.
Cậu đang vẽ trận phản giải.
Viên Y cũng nhận ra mục đích của cậu, kinh ngạc không thôi: “Ngươi… sao lại có thể vẽ phản giải pháp trận? Phải hiểu tường tận nguyên trận pháp, cả họa pháp và linh lực phân bố thì mới làm được cơ mà!”
Kỷ Trần chẳng rảnh giải thích.
Với lại, cũng không thể nói cho hắn biết… cái trận pháp phong ấn Quý Đồng này, là do chính tay cậu dạy ra.
Kỷ Trần vẽ rất nhanh. Tuy trận phản giải khó hơn nguyên trận rất nhiều, gần như là khó gấp mười lần.
Nhưng chuyện đó không làm khó được cậu.
Hơn nữa, bây giờ linh lực cậu cũng đủ xài.
Đợi đến khi trận pháp mới hiện lên trên mặt tường, pháp trận cửa ngục lập tức tối sầm, rồi hóa thành một làn sáng mờ nhạt rồi chậm rãi tan biến tại chỗ.
Viên Y dùng khẩu hình phấn khích nói với Kỷ Trần: “Đi được rồi!”
Dứt lời, hắn đã gấp đến không thể chờ thêm, nhào về phía cửa ngục.
Thấy hắn định thật sự đi cửa chính, Kỷ Trần nhịn không nổi gọi với theo: “…Đi cửa chính, ngươi không sợ bị bắt à?”
“Ờ…?” Viên Y khựng lại.
Kỷ Trần chỉ chỉ vách tường trước mặt.
Ý rất rõ ràng: Đục tường mà ra.
Nhưng Viên Y lại có chút do dự: “Có khi nào động tĩnh lớn quá không…”
“Không sao, đục cái lỗ đủ chui ra là được.”
Nói là làm, Kỷ Trần vừa đục xong lỗ liền trả lại linh lực cho Viên Y.
Không phải cậu ngại ngùng chuyện xài nhờ linh lực người ta, mà là nếu không trả lại thì Viên Y sẽ không còn linh lực mà đục tường ra ngoài.
Chẳng lẽ lại dùng tay không mà đào?
Vậy nên rốt cuộc hai người là đục hai cái lỗ khác nhau.
Kỷ Trần không rảnh chờ Viên Y đục xong rồi chạy cùng, cái chỗ quỷ quái này cậu thật sự một khắc cũng không muốn nấn ná.
Cậu quay sang nói: “Ta đi trước đây Viên huynh, ngươi cứ từ từ đục đi.”
“Ừm, được, thật sự cảm ơn ngươi, Kỷ huynh.”
Trước khi đi, Kỷ Trần còn không quên lượm luôn bầu rượu mà gã cai ngục từng mang tới.
Vượt ngục mà còn nhớ mang theo tài sản, đã thế tài sản lại là do cai ngục đưa…
Kỷ Trần đúng là đệ nhất nhân trong lịch sử rồi.
Cậu chui qua cái lỗ hổng trên vách tường, vì lỗ khá nhỏ nên phải bò ra ngoài.
Không biết đã bò bao lâu, cuối cùng cũng thấy có ánh sáng ngoài cửa động.
Chui ra rồi mới phát hiện… vẫn chưa ra ngoài.
Hình như là một gian thạch thất.
Thạch thất rất lớn, giống như là động đá được cải tạo lại.
Bên trong còn có một phiến cửa đá trên vách tường.
Kỷ Trần một tay xách bầu rượu rót vào miệng, vừa uống vừa chậm rãi đi tới gần cửa đá, tay kia khẽ đẩy một cái rồi cửa đá liền mở ra.
Rượu cũng vừa lúc trôi tới cổ họng.
Nhưng ngay khoảnh khắc thấy cảnh tượng sau cánh cửa, ngụm rượu ấy… cậu nuốt không nổi.
“Phụt ——!”
Phun hết ra ngoài!
Ngay trước mặt Kỷ Trần, đang ngồi nhắm mắt nhập định… chính là Quý Đồng!
Còn là Quý Đồng nửa người trên không mặc quần áo!
Xong.
Vượt ngục xong liền đâm đầu vào ngay kẻ từng nhốt mình.
Nhưng điều kỳ lạ là, rõ ràng chỉ đang ngồi tĩnh tọa thôi, với một người sống sờ sờ như Kỷ Trần xuất hiện bất ngờ, lại còn đẩy cửa phát ra động tĩnh như thế… Quý Đồng lại hoàn toàn không có phản ứng.
Hắn vẫn nhắm chặt mắt, sắc mặt ngưng trọng, ngồi ngay ngắn trên một bệ ngọc tròn cao hơn mặt đất.
Bệ ngọc đó là hoàn dương ngọc.
Chỉ đứng xa thôi Kỷ Trần đã cảm thấy ngọc phát nhiệt.
Thứ này người thường đâu có ngồi nổi.
Cảm giác như đang ngồi trong lò vi sóng, chỉ thiếu điều nó quay nữa thôi.
Ánh mắt Kỷ Trần cuối cùng dừng lại trên vết thương còn lờ mờ hiện rõ nơi ngực Quý Đồng.
—— Một vết thương lớn kéo dài từ xương quai xanh trái đến xương sườn phải.
Vết thương đó… Kỷ Trần còn nhớ rất rõ.
Vì là do chính tay cậu gây ra.
Ký ức lập tức ùa về.
Năm đó, thiếu niên Quý Đồng quỳ gối trước mặt cậu, mưa lớn trút xuống rửa sạch máu trên mặt hắn gần như không còn, vậy mà hắn vẫn nhìn thẳng vào cậu với gương mặt đầy giận dữ.
“Sư tôn, ta giết người để tu luyện, chẳng phải là vì ngươi chưa từng dạy ta kiếm pháp! Ngươi chỉ dạy ta những thứ vô dụng, chưa bao giờ thương ta, bảo vệ ta!”
“Ta không sai! Sai là ngươi, chính ngươi đã ép ta đến bước đường hôm nay… Á… a ——!”
Thiếu niên Quý Đồng đau đớn che ngực, nơi đó vừa bị chém thêm một kiếm mới, cả người ngã vào vũng bùn, phẫn uất phun ra một ngụm máu đen.
“Sư tôn…”
Dưới cơn mưa nặng hạt, tuyệt vọng như hóa thành hình, từng giọt từng giọt lăn qua đôi mắt như đã chết lặng.
Thanh âm của hắn run rẩy, chẳng còn ra hình dáng gì, thế nhưng trong cái rối loạn đó lại ẩn chứa sự quật cường nghẹn ngào không thể che giấu: “Tại sao…”
“Tại sao lại đối xử với ta như vậy chứ…”
“Ta rốt cuộc... đã làm sai điều gì... Để ngươi, để ngươi lại chán ghét ta như thế…”
“Sư tôn… Ta chỉ là muốn ngươi... thương ta thêm một chút thôi…”
“Chỉ một chút thôi… là đủ rồi…”
Đến đây, hồi ức vụt ngắt như bị dao chém ngang.
Bởi vì từ sau khoảnh khắc ấy, Quý Đồng đã hoàn toàn đọa ma.
Nói trắng ra, vết sẹo sâu hoắm ấy trên ngực hắn chính là cọng rơm cuối cùng đã nghiền nát tâm hồn hắn.
Kỷ Trần cúi đầu, ánh mắt mang chút suy tư.
Cậu thực ra có thể quay người rời đi ngay bây giờ.
Có lẽ, như thế còn kịp thoát thân.
Nhưng cơ thể lại chẳng nghe theo chỉ đạo từ đầu óc nữa.
Cứ như vậy, từng bước, từng bước một cậu tiến về phía ngọc đài nơi Quý Đồng đang ngồi.
Nếu Quý Đồng ngồi đó bấy lâu mà vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của cậu, thì có lẽ... hắn đang nhập định, không phải trạng thái tu hành thông thường. Có thể... là đang trị thương.
Thế thì nhìn khối ngọc hoàn dương kia, cũng đã có thể giải thích rõ ràng.
Kỷ Trần ở kiếp trước có linh căn là Thủy linh căn, kiếm khí lại mang thuộc tính băng.
Người trúng phải kiếm khí của cậu, dù có không chết, thì tám phần cũng sẽ dính phải hàn thương khó lành suốt đời.
Lúc chưa phát tác thì còn tạm ổn, nhưng một khi bộc phát, hàn khí nhập thể như rơi vào địa ngục băng giá.
Ngũ tạng lục phủ sẽ bị hàn khí tàn phá thì sống còn khổ hơn chết.
Hoàn dương ngọc, tuy rằng có thể giảm bớt phần nào hàn khí nhưng không trị được tận gốc.
Muốn chữa khỏi chỉ có thể là người gây thương tích ra tay gỡ bỏ.
Kỷ Trần cởi từng lớp áo ngoài, quần áo rơi lả tả trên đất, để lộ thân thể gầy gò mà trần trụi.
Sau đó, cậu bước lên ngọc đài rồi dang tay ra từ phía trước ôm lấy eo Quý Đồng, rồi lại vòng tay qua lưng hắn, tựa như muốn hoàn toàn rúc vào lòng hắn.
Quý Đồng vẫn chưa tỉnh lại, trạng thái kia quá nửa là hắn đã đoạn tuyệt ý thức với thế giới bên ngoài, có lẽ là để tránh chịu đựng cảm giác đau đớn lúc hàn thương phát tác.
Cơ thể hắn, quả thực lạnh như băng.
Thậm chí... đến cả khối hoàn dương ngọc bên dưới cũng bị hắn làm lạnh toát.
Kỷ Trần cũng cảm thấy rét buốt thấu xương, huống gì giờ đây cậu chỉ là một thiếu niên phàm nhân còn không mang tu vi.
Cậu không chịu nổi hàn khí nặng như thế, cũng chẳng thể để bản thân bị đông cứng chết tươi tại đây.
Vì vậy, cậu quyết định phải hành động nhanh gọn.
Mắt khẽ nhắm lại, hít sâu một hơi rồi chẳng hề do dự mà cúi đầu đặt môi mình lên môi Quý Đồng.
Ngay khoảnh khắc ấy, hàng mi Quý Đồng khẽ run lên, tựa như cảm nhận được gì đó.
Nhưng dù thế, hắn vẫn không mở mắt ra.
Kỷ Trần đoán hắn sẽ không tỉnh, nên tiếp tục hôn sâu thêm.
Thứ cậu truyền vào, là một phần nguyên thần của chính mình.
Nguyên thần cũng chính là linh hồn.
Nó không liên quan đến thân thể, chỉ có nguyên thần của cậu mới có thể hóa giải hàn thương cậu từng gây ra.
Mà nhiệt độ cơ thể lại giúp thúc đẩy hàn thương dần khép miệng.
Kỷ Trần hôn thật lâu, cho đến khi cảm nhận được cơ thể hắn không còn băng giá như trước, thậm chí... dần dần ấm lên.
Hàn khí tan biến, hàn chứng cũng hoàn toàn rút lui.
Lúc này, Quý Đồng trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang ngủ mà khe khẽ lẩm bẩm điều gì đó.
Hắn nói rất nhiều, nhưng Kỷ Trần lại không nghe rõ là gì.
Chỉ duy nhất câu cuối cùng, đâm sâu vào tận tâm can cậu:
“Sư tôn… Ta chỉ là muốn ngươi… thương ta thêm một chút…”
*
Vốn là một phạm nhân vừa trốn thoát khỏi địa lao, vậy mà giờ đây Kỷ Trần lại nghênh ngang bước đi trong thành chín lục trung tâm của Ma giới.
Sau khi rót hết phần nguyên thần cho Quý Đồng, thấy hắn vẫn chưa tỉnh lại nên cậu liền vội mặc lại quần áo và rời đi ngay.
Dọc theo đường đá dẫn ra ngoài, Kỷ Trần cũng chẳng xác định được phương hướng rõ ràng, cứ thế đi loạn một hồi... rồi lại vô tình quay về nội thành của chín lục.
Nơi này, kiếp này cậu chưa từng đặt chân đến.
Kiếp trước cũng không.
Lạ nước lạ cái, cậu chẳng biết làm gì ngoài việc... đi dạo.
Đi một lúc thì mỏi chân, rượu mang theo bên mình từ trước cũng đã sớm uống cạn.
Kỷ Trần đứng lại trước một quán rượu ven đường, trong lòng cồn cào như bị mèo cào vì cơn nghiện rượu trỗi dậy lần nữa.
Kỳ thực là chín lục thành của Ma giới cũng không khác mấy so với những thành trấn ngoài dân gian.
Chỉ là dân cư cùng tiểu thương ở đây đều là tu sĩ Ma đạo.
Hơn nữa, tu sĩ Ma đạo cũng không hẳn ai cũng tu luyện bằng cách cướp bóc tài nguyên của người khác. Người ta cũng có kiểu mở cửa hàng buôn bán, dùng tiền đổi lấy tài nguyên đàng hoàng như ai.
Kỷ Trần vừa bước hai chân vào cửa quán rượu, còn chưa kịp tìm quầy thì đã bị một nhóm tu sĩ Ma đạo hung thần ác sát đồng loạt quay đầu nhìn về phía cậu.
Bọn họ ai nấy đều cao lớn lực lưỡng, mặt không có sẹo thì cũng có hình xăm, đầu trọc đầu trọc, môi bấm đinh môi bấm đinh, chuẩn dáng vẻ đại ca xã hội đen.
“U, hiếm lạ ghê, Ma giới lại có một kiếm tu tiên tông bước vào.”
“Còn là một nhóc con, ha ha ha!”
“Dám một mình đến vùng đất này, không sợ bị xé thành mảnh vụn sao?”
“Lại còn không có linh căn…?”
Mọi người sau khi phát hiện Kỷ Trần không có linh căn thì lại càng cười cợt trắng trợn hơn nữa.
Kỷ Trần không thèm để ý đến mấy lời chế nhạo ấy, cứ thế nghênh ngang đi vào, tìm một chỗ trống cạnh cửa sổ không có ai ngồi mà ngồi xuống.
Vừa ngồi yên, đám người kia đã chen chúc kéo tới.
Kỷ Trần nhìn thấy trước mặt mình ngồi một tên, bên cạnh lại vây quanh năm sáu người, biết ngay chỗ cậu chọn vừa nãy khẳng định là chỗ của đại ca tụi nó.
Tên đại ca ấy vóc người vạm vỡ, dù vậy mặt mũi cũng coi như nhìn được.
Ma giới không có cơ cấu tổ chức thống nhất như Tiên giới, không có tông môn hệ thống, càng không có đồng phục nhất thể.
Đám người ở đây đa phần là tán tu, chỉ nghe lệnh một người đó là Ma Tôn.
Những tán tu này sẽ tụ lại thành vô số nhóm nhỏ, giống như các bang hội xã hội đen. Ngoài mấy ông trùm đầu bảng, phía dưới toàn là từng hội đoàn nhỏ, ai mạnh thì người đó làm đại ca.
Tên đại ca trước mặt ưỡn bộ ngực to đùng ra trước Kỷ Trần, mở miệng là một câu khiêu khích:
“Tiểu kiếm tu, thành niên chưa? Có biết uống rượu không? Dám chạy tới đây một mình?”
Kỷ Trần liếc hắn một cái, nghĩ thầm: Gì vậy trời, đây là thế giới tu tiên rồi mà còn lôi mấy trò cấm trẻ vị thành niên uống rượu ra nữa à?
“Nếu không thì, hai ta đọ tửu lượng thử?” Kỷ Trần chẳng sợ gì mà đáp lại một câu.
Đám người chung quanh lại cười ồ lên.
Có cả một tên tiểu đệ ôm bụng cười đến phát run: “Khuê ca, y dám đọ tửu lượng với huynh, ha ha ha đúng là gan cùng trời!”
“Không biết tự lượng sức mình!” Khuê Mộ phun một câu khinh miệt,: “Muốn đọ thì được thôi, nhưng phải đặt cược một chút mới thú vị, đúng không?”
“Cược cái gì?”
“Nếu ngươi thắng, trên người ta có gì, kể cả mấy tên thuộc hạ này có gì đều cho ngươi chọn một món mang đi.”
“Nếu ngươi thua thì… ha ha ha ha…” Khuê Mộ đột nhiên lộ ra nụ cười đầy tà khí: “Ngươi để cả bọn ta… sướng một phen, thế nào?”
Kỷ Trần hiểu rõ, với cái dáng người của cậu thì muốn trốn khỏi số phận bị đàn ông mơ tưởng đúng là hơi khó.
Dù sao cũng là thiếu niên… cho dù mặt không đẹp đến mức như tiên giáng trần, nhưng thân hình mềm mại trắng trẻo sạch sẽ, nhìn sơ thì cũng không khác con gái là mấy.
Cậu không vội đồng ý, mà hỏi lại: “Các ngươi đều thấy ta không có linh căn, nếu đã muốn thân thể ta thì cứ cưỡng ép là được rồi, cần gì vòng vo như vậy?”
“Không giống nhau đâu. Cưỡng ép thì sao bằng tự nguyện? Nếu ngươi thua thì là tự nguyện chịu thua, phải ngoan ngoãn hầu hạ cho huynh đệ tụi ta, thế mới vui.”
Không nhìn ra, tên đại ca này bề ngoài thì có vẻ không rành chuyện đời nhưng hoá ra cũng biết hưởng thụ đấy.
“Được thôi.” Kỷ Trần sảng khoái đồng ý. “Gọi rượu đi, ta chờ không nổi rồi.”
Khuê Mộ bắt đầu gọi tiểu nhị mang rượu lên.
Vừa mới gọi xong, Kỷ Trần đã lên tiếng ngắt lời: “Khoan đã.”
Khuê Mộ tưởng cậu hối hận.
Ai ngờ Kỷ Trần lại nói: “Vụ này ai trả tiền vậy, không lẽ chia đều?”
“Hả?” Khuê Mộ rõ ràng chưa hiểu ra.
“Ý ta là… Ừm, ta không có tiền.”
Kỳ thực vẫn còn một ít, nhưng Kỷ Trần không muốn đụng tới. Đó là số cậu cực khổ để dành làm tiền cưới vợ đấy.
Khuê Mộ ngớ ra một lúc: “Không có tiền mà cũng đòi vào uống rượu, muốn uống chùa à?”
Kỷ Trần đáp tỉnh bơ: “Chủ yếu là, nếu không thi đua thì ta uống một bình cũng chẳng tốn bao nhiêu. Nhưng nếu là đọ tửu lượng, vậy tiền của ta chắc chắn không đủ.”
Khuê Mộ: “....”
Cuối cùng, Khuê Mộ đành bất đắc dĩ quay sang tiểu nhị quán rượu: “Ghi hết lên sổ của ta đi.”