【 Là đam mỹ, không vui thì chạy lẹ đừng lưu luyến 】

【 Chú ý, tiến vào trong, phúc lợi ngập tràn 】

Phiến đá xanh nối liền lối hành hương, phủ một lớp tuyết mới rơi đêm qua.

Từng tốp từng tốp đệ tử kiếm tông lục tục đi ngang qua, đều vội vàng tới Giặt Trần Điện để dự buổi khóa sớm.

Chỉ có một người, không hề vội vã, cầm chổi cúi người quét lớp tuyết đọng trên đường.

Mấy đệ tử đi ngang qua nhìn thấy Kỷ Trần đang vùi đầu quét tuyết, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.

“Sao lại có người trong tông môn tu tiên mà còn phải đi làm tạp vụ vậy? Y không đi học à?”

“Ngươi mới tới đúng không? Không biết y là người duy nhất trong tông môn không có linh căn mà vẫn được vào môn phái à?”

“Không có linh căn thì học hành kiểu gì, lên lớp cũng nghe không hiểu học không nổi, thà đi làm tạp vụ còn kiếm được chút bạc.”

“Thích quét dọn thì xuống núi làm lao công không tốt hơn à, chui vô tông môn tu tiên rồi làm người quét rác, nhìn chướng cả mắt.”

“Nói đúng đó... Cũng không biết y làm sao vô được tông môn nữa. Chắc là tông môn lớn, thêm một người cũng chẳng sao... Dù gì cũng không ai nói chuyện với y mà y cũng chẳng thèm để tâm tới ai.”

“Mau lên, các ngươi còn đứng đó lải nhải gì nữa! Hôm nay chưởng môn trực tiếp giảng dạy, chậm trễ là bị phạt cho coi!”

Người lên tiếng cuối cùng là đồ đệ thân cận của chưởng môn - Phó Sơ Hôm, giọng nói khí thế mười phần.

Đám đệ tử đi ngang qua Kỷ Trần vội vã bước nhanh hơn, rối rít rời đi.

Chờ mọi người đi hết, ánh mắt Kỷ Trần dừng lại trên những dấu chân dơ bẩn đầy đường, cậu chống một tay lên hông, tay kia chống chổi, thở dài não nề.

“Haizz ——”

Quét rác dễ lắm sao?

Vất vả lắm mới quét sạch hết tuyết, mấy người đó đi qua lại giẫm bẩn hết rồi.

Lại phải quét lại từ đầu.

Trước đây cậu chưa từng phải làm mấy việc lặt vặt thế này.

Nhưng hết cách rồi, ai bảo giờ cậu là đối tượng bị cả tông môn ghét bỏ.

Lại còn là cái phế vật không có linh căn.

Không nhận nhiệm vụ, không được phát bổng lộc, chỉ có thể làm việc vặt, coi như một nhân viên vệ sinh bảo vệ môi trường mà miễn cưỡng sống tạm.

So với trước kia làm lão tổ kiếm đạo uy danh vang dội, đúng là khác nhau như trời với đất.

Chuyện này phải kể từ lúc cậu xuyên sách mà nói.

Xuyên sách thì xuyên, cậu chấp nhận được, huống chi còn xuyên thành đại lão số một Tiên giới — lão tổ kiếm đạo.

Nhưng hệ thống lại ép cậu phải thu nhận ba đồ đệ.

Rồi còn bắt cậu theo đúng cốt truyện, đưa ba đồ đệ đó thành chưởng môn kiếm tông, đại tư mệnh hoàng thành và Ma Tôn Ma giới.

Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể quay về thế giới ban đầu.

Kỷ Trần cẩn trọng hoàn thành từng nhiệm vụ, cuối cùng hệ thống lại bảo gặp bug, tạm thời chưa thể sửa được và chưa về được.

Nhưng Kỷ Trần đã chết rồi, thậm chí còn chưa nghe hết câu của hệ thống.

Mà không phải chết giả hay hôn mê gì đâu, là chết thật luôn rồi.

Người chết thì không thể sống lại.

Hệ thống đành mở lại cho cậu một cái acc phụ, để cậu sống lại bằng thân phận khác ở 500 năm sau.

Ai ngờ đâu, acc phụ cái gì chứ, đây rõ ràng là phế acc!

Không linh căn, không gia thế, không tu vi, không tiền.

Muốn gì không có nấy, còn bị mọi người xung quanh ghét bỏ.

Kỷ Trần định tìm hệ thống tính sổ, ai dè hệ thống cũng chết giả luôn…

Thế là cậu chỉ có thể tiếp tục sống trong thế giới này, làm một nam nhân quét rác dưới ánh mặt trời.

Lúc rảnh còn có thể lấy tuyết tạo hình thành logo chơi chơi.

Thôi thì…

Nghĩ tích cực chút, ít nhất còn sống.

Với lại cũng nhàn thiệt.

Mỗi ngày chỉ cần quét quét rác là xong.

Không còn phải lo dạy dỗ đồ đệ, chỉ dạy đồ đệ, bị đồ đệ phản bội gì gì đó nữa.

Cũng không phải làm ra vẻ cao cao tại thượng để thiên hạ ngước nhìn, ép mình diễn mấy trò trái ngược tính cách.

Sống như bây giờ cũng coi như vui vẻ tự tại.

Quét rác kiếm tiền, còn có thể xuống núi mua rượu uống.

Tuy nói người tu tiên không được uống rượu.

Nhưng cậu đâu có sư tôn, cũng không đi học, mấy trưởng lão chưởng sự trong môn phái coi cậu như không khí, chẳng ai quản.

Tốn nửa canh giờ, cuối cùng Kỷ Trần cũng quét xong tuyết, con đường chính giữa sạch bong sáng loáng.

Đang thưởng thức thành quả của mình thì bỗng thấy trên không trung bay tới một lá bùa đang bốc cháy.

Ngọn lửa ở đuôi bùa có màu đen, trên lá bùa viết hai chữ "Truyền Âm" bằng cổ văn.

Xem ra là phù truyền âm.

Nhưng lá bùa ấy không dừng lại trước mặt Kỷ Trần, mà bay qua đầu cậu, hướng về phía Giặt Trần Điện.

Chỗ đó là nơi đệ tử đến học.

Hôm nay là chưởng môn tự mình giảng dạy.

Mà bùa kia thiêu bằng hắc hỏa, là loại truyền âm phù cao cấp nhất, chắc chắn không phải dùng cho đệ tử bình thường.

Khả năng lớn là truyền tới chỗ chưởng môn.

Kỷ Trần cũng không mấy quan tâm.

Dù sao thì cũng chẳng liên quan tới cậu, chuyện lớn bằng trời cũng không tới lượt nhân viên bảo vệ môi trường như cậu lo.

Thế là vác chổi lên vai, bước chân mạnh mẽ không ai quen ai biết, nghênh ngang đi ngược hướng với đám đông.

Tan làm rồi!

Đi uống thôi!

Tông môn mà Kỷ Trần ở tên là Vô Cực Tông.

Là đại tông môn số một Tiên giới.

Mà vị trí tọa lạc chính là đỉnh Trường Nhạc, trung tâm của cả Tiên giới.

Dưới chân núi có mấy thị trấn phồn hoa.

Trong đó lớn nhất là một thị trấn tên Lâm Tiên Trấn, Kỷ Trần thường xuyên xuống đó mua rượu uống.

Chỉ tiếc là tiền cậu chỉ đủ mua rượu.

Chứ không, cậu cũng muốn ghé hoa lâu dạo một vòng rồi ngắm thử xem mấy cô nương xinh đẹp thế nào.

Ai mà ngờ, cậu đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn là mẫu đơn ngàn năm chưa nở, cực phẩm xử nam chính hiệu.

Cậu thích mỹ nữ, nhưng mỹ nữ không thích cậu.

Kiếp trước cậu là Kiếm Tổ đấy, nếu không phải e ngại lệch vai diễn với nguyên tác, cậu đã cưới cả chục cô vợ rồi.

Nuôi ba đồ đệ nam thì được gì? Sao bằng cưới chục cô nương vừa thơm vừa mềm!

Kiếp này tuy xuất thân không ra gì, nhưng nếu chịu khó gom góp từng đồng, sau này hoàn tục xuống núi, biết đâu lại cưới được một người.

Mang theo giấc mộng tươi đẹp như thế, Kỷ Trần bưng bát rượu cười khì khì một tiếng.

“Nghe gì chưa…”

“Nghe gì cơ?”

Đang cười tít mắt, Kỷ Trần bị tiếng thì thào phía sau hấp dẫn chú ý.

“Thì chuyện đó đó, hôm qua một trong Lục Đại Tiên Tông là Lam Nguyệt Môn đã bị ma tu tập kích, tổn thất nặng nề luôn.”

“Sau đó sao?”

“Lam Nguyệt Môn đương nhiên cầu viện Vô Cực Tông trên Trường Nhạc Phong bọn mình rồi… Nhưng mà nếu tiên tông mạnh nhất thiên hạ như Vô Cực Tông ra tay, thì kiểu gì cũng lại là một trận đại chiến giữa tiên và ma.”

“Sao lại đánh nữa chứ, yên bình được hai chục năm rồi. Họ mà đánh lên, người chịu khổ lại chẳng phải là đám dân đen như bọn mình à?”

“Đúng luôn! Chỉ mong chưởng môn Vô Cực Tông có thể cân nhắc kỹ càng, nói chuyện đàng hoàng với Ma giới bên kia, đừng đánh nữa!”

“Chuẩn luôn! Vị chưởng môn đó nghe nói là đệ tử chân truyền duy nhất của Kiếm Tổ, còn được gọi là Kiếm Tiên ấy chứ… Đã là ‘tiên’ thì cũng nên thương dân chút đi chứ.”

“Cái này cũng chẳng thể trách chưởng môn được. Muốn trách thì phải trách cái tên Ma Tôn kia, dung túng đám ma tu làm loạn.”

“Haiz… Chẳng thể trách ai, chỉ trách bọn mình quá yếu, chỉ có thể nằm dài làm cá nằm trên thớt, để mấy vị đại năng kia xâu xé thôi.”

Quý Trần ban đầu còn tưởng chuyện bát quái nhảm nhí gì đó, ai dè là cái loại tin tức vừa chán vừa nhạt.

Tiên ma tranh đấu, xưa nay đã có.

Trước đây đúng là chẳng liên quan gì đến cậu.

Nhưng gần đây, cụ thể là năm trăm năm đổ lại… thì liên quan chặt chẽ luôn rồi.

Bởi vì hai người đồ đệ cậu dạy ra, suốt ngày chỉ biết đánh nhau.

Chưởng môn Vô Cực Tông ấy, chính là đại đồ đệ của cậu.

Còn Ma Tôn của Ma giới… chính là tam đồ đệ của cậu.

Hai người đó, từ lúc bái sư đã đánh nhau rồi.

Đánh tới tận bây giờ.

Mà cậu hiểu rõ tính nết của hai đứa nó, chắc chắn không đời nào chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đâu.

Cơ mà… cú vả mặt đời lại tới nhanh thế này.

Vừa về tới môn phái, Kỷ Trần chưa kịp ngồi nóng mông thì đã bị chưởng sự trưởng lão ném cho một phong thư tiên.

Cậu còn tưởng là thư tỏ tình cơ, trong đầu còn nghĩ chưởng sự trưởng lão tuổi lớn vậy rồi mà còn có đam mê mặn mòi thế này sao…

Ai dè vừa mở ra đọc, trợn tròn mắt!

Trong thư viết rõ ràng là tiên tông đồng ý nghị hòa với Ma giới, điều kiện là phải chọn một kiếm tu đem qua chín lục thành của Ma giới, làm vật phẩm hòa thân.

Mà người được chọn để hòa thân, chính là Kỷ Trần!

Toàn bộ đệ tử và trưởng lão của tông môn cùng nhau bỏ phiếu, kết quả là nhất trí tuyệt đối!!!

Chưa kể cay đắng nhất là cái cuộc bỏ phiếu đó căn bản không cho cậu tham gia!

Kỷ Trần đứng đơ ra vài giây, sau khi phản ứng lại thì vẫn còn cố hỏi chưởng sự trưởng lão: “Xin hỏi… Hòa thân ý là…?”

“Thì thành đạo lữ đó. Chúc mừng ngươi nhé, có cơ hội thành đạo lữ với Ma Tôn luôn.”

Không biết có phải an ủi không.

Kỷ Trần mặt mày méo xệch: “Nhưng mà hắn chưa từng gặp ta, chắc chắn là không thích ta đâu?”

“Cái đó thì chắc chắn.” Chưởng sự trưởng lão nói thẳng không cần nghĩ: “Chắc chỉ là muốn dùng ngươi làm lô đỉnh tu luyện thôi.”

“Cho nên cưới ai cũng thế, miễn là có ích cho việc tu luyện. Chẳng may ngươi chết rồi thì hắn còn có thể tìm người khác thay thế.”

Kỷ Trần cạn lời.

Huống chi, cái người tam đồ đệ đó… chính là người mà cậu không bao giờ muốn gặp lại nhất.

Tốt đẹp là đệ tử của Kiếm Tổ, thế mà cứ khăng khăng tu ma đạo. Đúng là trong lòng luẩn quẩn dữ lắm.

Chỉ có một khả năng là hắn đã bị hành hạ, bị ép buộc sa vào ma đạo.

—— Mà là bị Kỷ Trần ép.

Cậu vẫn chưa từ bỏ hy vọng.

“Nhưng mà ta không có linh căn thì hắn dùng ta làm lô đỉnh thì có ích gì chứ?”

Chưởng sự trưởng lão liếc cậu một cái, vẻ mặt y như muốn đuổi người.

“Dù sao hắn cũng chỉ nói là muốn một người kiếm tu, chứ có nói là phải có linh căn đâu.”

Ý ngoài lời là đồ đã đưa rồi, xài được hay không là chuyện của người ta, không liên quan gì đến bọn này nữa.

Kỷ Trần câm nín.

Mà cũng chẳng phản bác lại được gì.

Vì không muốn để Kỷ Trần chạy trốn nên chưởng sự trưởng lão còn hạ cấm chế lên người cậu.

Có cấm chế, cậu không ra khỏi môn phái được.

Chỉ còn đợi đến ngày mai bị trói gô lại, đưa tới Ma giới chín lục thành.

Kỷ Trần chưa bao giờ là cái kiểu người ngoan ngoãn nghe theo số mệnh.

Cậu chịu làm nhiệm vụ hệ thống chỉ vì muốn quay về thế giới thực mà thôi.

Còn chuyện bị ép đi lấy chồng, lại còn là cưới cái người cậu không muốn gặp nhất đời, cậu sao có thể ngồi yên chờ chết?

Nửa đêm, tranh thủ lúc cả môn phái đều đã ngủ say thì Kỷ Trần lén trốn ra từ khu đệ tử.

Bên ngoài ánh trăng mỏng mảnh, một mảnh tối mờ.

Cậu theo con đường lên núi mà đi, bước thấp bước cao, lảo đảo giữa đêm khuya, gian nan bước về phía trước.

Môn phái thật ra được xây ở giữa sườn núi khá cao.

Nhưng nơi Kỷ Trần muốn tới lại là đỉnh núi.

Cấm chế không cản được cậu, có lẽ vì chỉ cần không rời khỏi Trường Nhạc phong thì không sao cả.

Kỷ Trần phải tốn nguyên một đêm, mới gian nan leo từ giữa núi đến tận đỉnh phong. Lúc này cậu đã thở dốc không ngừng.

Ai bảo hiện tại cậu chỉ là một phàm nhân?

Thể lực chỉ ở mức thiếu niên bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Trên đỉnh núi không khí loãng, lại thêm hôm qua ban đêm còn có tuyết rơi, lạnh đến mức khiến người ta tức giận mà không biết tức ai.

Kỷ Trần ôm lấy hai tay, thân người run rẩy mà bước về phía trung tâm đỉnh núi.

Nơi đó có một tòa tháp cao sừng sững.

Xung quanh tháp dán đầy bùa phong ấn, còn có đệ tử gác canh bên cạnh linh cữu.

Nhưng trong tháp không nhốt ai.

Chỉ phong ấn một thanh kiếm.

—— “Niệm Trần”.

Đó là thanh kiếm mà kiếp trước Kỷ Trần từng dùng.

Từ sau khi cậu chết, kiếm rơi vào tay đại đệ tử, nhưng không ai có thể sử dụng nên đành phải phong lại ở nơi này.

Thanh kiếm này mang thuộc tính linh căn, lại còn nhận chủ.

Chỉ cần linh hồn cậu chạm vào, là nó có thể nhận ra ngay.

Chạm vào kiếm, cậu có thể khôi phục một phần linh lực và tu vi.

Còn có thể khôi phục đến trình độ thân thể kiếp trước hay không, thì cậu cũng không chắc.

Trước kia Kỷ Trần không hề muốn dây dưa gì với quá khứ, thậm chí khi sống lại trong môn phái đại đệ tử và cũng không muốn để lộ thân phận.

Cho nên, cậu vốn không định chạm vào thanh kiếm kia.

Nhưng bây giờ thế cục đã đến bước này, cậu không thể không chọn cách đó để thoát khỏi vận mệnh bị ép gả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play