“Được rồi, khuê ca.”
Hai canh giờ sau.
Quanh cậu toàn là đất đá vung vãi, người nam nhân say bí tỉ nằm ngổn ngang. Vậy mà Kỷ Trần vẫn ngồi ngay ngắn tại chỗ, mặt mày không hề biến sắc mà nhàn nhã nâng chén rượu, nhấm nháp ngụm cuối cùng.
Trên bàn những vò rượu đổ lung tung, bát rượu chất chồng thành đống, tất cả đều đã trống không.
Khuê Mộ là người cuối cùng trong đám gục xuống. Trước khi ngã, hắn còn đấm ngực dậm chân, ai oán thở dài một hơi: “Tâm phục khẩu phục... Tâm phục khẩu phục thật rồi ————”
Đụng trúng thần uống rượu rồi đây mà.
Thật ra, cái thể chất ngàn ly không say của Kỷ Trần cũng không phải bẩm sinh. Trước khi xuyên không, cậu vốn là một thanh niên năm tốt không biết uống rượu.
Nhưng sau khi trở thành một Kiếm Tổ không thể gần nữ sắc, lại phải nuôi đồ đệ, còn phải dốc lòng dạy dỗ đám nhóc đó nên cậu buồn lắm. Thế là ngày nào cũng lấy rượu giải sầu.
Uống mãi, tửu lượng càng ngày càng cao rồi riết sau này thành nghiện luôn.
Kỳ lạ là, sau khi trọng sinh không hiểu sao cơ thể mới này cũng kế thừa luôn thể chất từ đời trước của cậu là ngàn ly không say.
Chắc có lẽ đôi khi thể chất cũng đi theo nguyên thần mà đến.
Nói cách khác, say hay không say, không phải do thân thể quyết định mà là do đầu óc.
Kỷ Trần đặt bát rượu xuống, bước đến chỗ Khuê Mộ đang nằm lăn ra đất, ngồi xổm xuống bắt đầu lục lọi xem có gì đáng giá không.
Lục mãi mà không tìm được món nào lọt mắt.
Chắc là tài sản đáng giá không mang theo người rồi.
“Thôi vậy…”
Ngay lúc Kỷ Trần đang định bỏ cuộc, thì từ trên người Khuê Mộ bỗng rơi xuống một túi vải màu nâu sẫm, rơi ngay sát chân cậu.
Cậu nhặt lên nhìn thử thì thấy là một túi trữ vật.
Cầm lên lắc thử hai cái, thấy khá nặng tay.
Xem ra bên trong có không ít đồ.
Kiếm lời rồi!
Kỷ Trần cất túi vào trong ngực như chuyện đương nhiên, dù gì cũng là thắng cược mà có.
Chiến lợi phẩm lấy xong, dĩ nhiên là rời đi cho lẹ.
Chỉ là, khi cậu vừa vội vã bước đến cửa thì bỗng khựng lại.
Trước cửa có một thân hình cao lớn đang đứng chắn đường cậu.
Người đó khoanh tay, tựa vào khung cửa, nhìn cậu chằm chằm đi tới.
Ánh mắt lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm.
Kỷ Trần nhận ra người này —— Quý Đồng.
Cậu nuốt một ngụm nước bọt.
Hai chân bỗng nhẹ bẫng, đứng cũng không vững.
Nụ cười trên mặt cũng dần đông cứng lại.
Kỷ Trần nhanh chóng đảo mắt nhìn đám người xung quanh vẫn đang uống rượu, phát hiện bọn họ chẳng ai phản ứng gì trước sự xuất hiện của Quý Đồng.
Không quen biết à?
Không đến nỗi đâu.
Quý Đồng hiểu cậu đang nghĩ gì, liền giải thích: “Ta mở kết giới nên chỉ có ngươi thấy được ta.”
Hắn lại dùng từ “ta”, chứ không phải “bản tôn”?
Kỷ Trần run run trong lòng, không biết phải nói gì, đành hỏi: “Ngươi… Vừa rồi thấy hết rồi?”
“Thấy gì cơ?”
“Lúc ta ngồi đó… Uống rượu với người ta.”
Quý Đồng buông tay xuống rồi dừng một chút, ánh mắt trở nên sâu thẳm khó dò: “Ta cũng mới đến.”
Kỷ Trần thở phào một hơi trong lòng.
May quá may quá.
Nếu để hắn thấy bộ dạng cậu uống rượu như vậy, kiểu gì cũng bị nghi ngờ.
Thế gian này người thích uống rượu tuy nhiều, nhưng mà uống được, lại uống đến mức này như cậu thì chắc chỉ có một.
Chỉ là dù thoát được nỗi lo đó, nhưng cậu vẫn không khỏi run người trước khí thế của Quý Đồng.
“Sao phải chạy? Ngục tốt cho ngươi rượu không đủ à?”
“Hay là, ngươi vốn không định giúp bản tôn tìm người?”
Kỷ Trần để ý thấy hắn lại dùng từ “bản tôn”.
Hình như lúc ở tòa tháp trước kia, hắn cũng như thế, lúc thì xưng “ta” lúc lại “bản tôn”.
Có thể là thói quen thay đổi cách xưng hô thôi.
Kỷ Trần không nghĩ nhiều nữa.
Giờ cậu đang phải dồn toàn bộ trí lực vào việc trả lời hai câu hỏi của Quý Đồng.
May mà đầu óc cậu lanh lẹ nên nghĩ ra cách đối phó rất nhanh.
“Ngục tốt cho rượu thì đủ đấy, nhưng không có ai nhậu cùng. Ta bảo gã đổi cho ta phòng hai người nhưng gã nói không liên lạc được với ngươi, sống chết không chịu đổi nên ta mới chạy ra ngoài tìm người uống chung.”
“Hơn nữa ta chỉ đơn thuần ra tìm bạn nhậu thôi, thật sự không phải định chạy trốn. Ngươi thấy ai trốn mà lại dám ngồi uống rượu ngay dưới mí mắt địch nhân chưa?”
“Địch nhân?” Quý Đồng có vẻ rất không hài lòng với hai chữ này.
Kỷ Trần không biết nên gọi thế nào, thử hỏi: “Phu quân…?”
Chứ chẳng lẽ lại giống mấy người khác gọi “Tôn thượng”? Nghe ngượng không chịu nổi.
Quý Đồng nghe hai chữ kia, biểu cảm có chút mất tự nhiên.
Hắn hắng giọng một cái, sau đó cũng không truy cứu, chỉ nói: “Không có lần sau.”
Kỷ Trần cứ tưởng hắn sẽ túm cậu lại cho một trận đòn ra trò, đánh đến mức lần sau không dám bỏ chạy nữa.
Ở Vô Cực Tông làm lao công bao nhiêu năm, Kỷ Trần sớm đã nghe đồn là thiên hạ đều nói Ma Tôn tính tình thất thường, khát máu tàn bạo, ra tay chẳng bao giờ nể tình ai.
Nghe nói cái ngục tĩnh thủy gì đó, sống sờ sờ khắc hình người, phạm một chút lỗi nhỏ thôi cũng bị xử tử ngay.
“…Vậy, có định nhốt ta lại không?”
“Không liên quan.”
“Hả?”
“Ở lại bên bản tôn, là được.”
Giọng nói rất đỗi thản nhiên, người thì đã rời khỏi cửa, đi thẳng về phía ngoài tửu quán.
Kỷ Trần ngẩn người tại chỗ một lúc.
Sau đó lập tức đuổi theo.
Cũng không biết ai là người từng nói to rõ ràng rằng —— bên bản tôn, chưa từng giữ ai ở lại.
*
Hai người thong thả đi dọc đầu đường thành Cửu Lục, không mục tiêu mà chỉ là lang thang. Cả hai đều im lặng, không ai nói lời nào.
Hai bên đường, những người bán rong rao hàng nào là pháp khí giết người, nào là độc dược chí mạng.
Không có món nào là đồ ăn cả.
Kỷ Trần không chỉ đói, mà chân cũng bắt đầu mỏi chủ yếu là vì cậu trước đó đã đi rất lâu rồi.
Cuối cùng thật sự chịu hết nổi, cậu oán trách với Quý Đồng: “Nếu đây là cách ngươi phạt ta vì bỏ trốn, thì chi bằng phiền ngươi nhốt ta lại đi chứ ta đi không nổi nữa rồi.”
Quý Đồng khoanh tay sau lưng, quay đầu liếc cậu một cái với vẻ mặt đầy chê bai:
“Mới đi có chút xíu đã than.”
Kỷ Trần không phục: “Ta chỉ là phàm nhân, ngươi thử tưởng tượng lúc còn là phàm nhân mà một ngày không ăn gì còn phải đi nhiều vậy xem có mệt không.”
“Ngươi sao biết bản tôn từng là phàm nhân?”
“Ơ?” Kỷ Trần lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, vội vã chữa cháy: “Ta đoán mà, chẳng phải người ta vẫn bảo dù là đại năng cũng đều bắt đầu từ phàm nhân, đâu có ai sinh ra đã có linh lực cao cường.”
Quý Đồng không đáp lại mà tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng rõ ràng hắn đã đi chậm lại.
Đi được mấy bước thì hắn trầm giọng rồi từ từ kể:
“Trước kia ta quả thật là một phàm nhân.”
“Chưa từng gặp cha mẹ ruột, mà cha mẹ nuôi thì suốt ngày đánh mắng.”
“Về sau, có một tiên nhân cõng kiếm từ trên trời giáng xuống, cho ta một cuộc đời mới.”
Nói đến đây, Kỷ Trần phát hiện trong mắt Quý Đồng có ánh sáng hiếm thấy.
Giống như trong hồ máu, rọi xuống một tia trăng thanh.
“Tiên nhân đó xoa đầu ta rồi hỏi ta có muốn đi theo y không, còn mua cho ta hồ lô đường và bánh nếp mà ta luôn muốn ăn.”
“Ta tưởng y là cứu rỗi của đời mình nên liền xem y như cả thế giới, lời y là mệnh lệnh, tôn thờ như thần minh.”
“Nhưng, ngày vui ngắn chẳng tày gang.”
“Ta cũng không biết mình đã làm sai gì mà y bắt đầu nặng lời với ta.”
“Y không dạy ta kiếm pháp thì thôi, ta cũng chỉ vì không cam lòng bị thua kém các đệ tử khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta được y khen ngợi, được y yêu thương mà còn ta… thì chẳng có gì cả.”
Ánh trăng trong mắt Quý Đồng giống như bị vực sâu nuốt trọn, vụt tắt.
“Cho nên ta hận… ta thật sự hận y…”
Âm cuối nhẹ bẫng, nhưng bao trùm cả bầu không khí như sóng ngầm dâng lên.
Giọng nói ấy như bị bỏ rơi trong khe núi sâu thẳm, vang vọng giữa không trung mà chẳng ai đáp lại.
Chứa đựng vô vàn đau thương và uất ức.
Kỷ Trần nghe mà lòng cũng trùng xuống.
Nhưng cậu chỉ có thể cố tỏ vẻ như người ngoài, miễn cưỡng cười an ủi:
“Có lẽ… người đó… ừm… cũng có nỗi khổ riêng?”
“Ví dụ như có ai đó ép y phải đối xử với ngươi như vậy, nếu không làm sẽ mất mạng…”
“Hoặc cũng có thể… y nhìn ra ngươi có thiên phú tu ma, mà đi theo y thì sẽ không được trọng dụng nên mới dùng cách đó để đuổi ngươi đi rồi ép ngươi sa vào ma đạo?”
Nói là an ủi, kỳ thật đều là lời thật lòng của Kỷ Trần.
Kỷ Trần cũng chẳng biết Quý Đồng có nghe thấy hay không, hai người lại tiếp tục rơi vào một khoảng im lặng dài đằng đẵng.
Mãi cho đến khi hoàng hôn lặng lẽ buông xuống chân trời, ánh sáng cũng không còn tồn tại nữa.
Vào ban đêm, thành Chín Lục trở nên vắng lặng hơn hẳn.
Không có ánh đèn rực rỡ như những thị trấn phồn hoa khác lại càng chẳng có cảnh chợ đêm náo nhiệt đông vui.
Gió lạnh lùa qua hiu quạnh, toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo và cổ xưa.
Lúc này, Kỷ Trần không chỉ đói và mệt, mà còn thấy rét run.
Cậu định bụng khuyên Quý Đồng quay về, nhưng chưa kịp mở lời thì trong ngực hắn bỗng vang lên âm thanh từ truyền âm ngọc:
“Tôn thượng.”
Kỷ Trần nghe giọng liền nhận ra là Tả Hộ Pháp.
“Hữu hộ pháp chạy thoát rồi. Có cần ta ra tay không?”
Quý Đồng lấy truyền âm ngọc từ trong ngực ra. Viên ngọc này ánh lên màu đỏ sẫm, trông như mã não, lại giống thủy tinh.
Kỷ Trần nhận ra đó là Chứa Thiền Ngọc.
Một loại ngọc thạch hiếm có, vô cùng quý giá, cứng vô cùng cho dù là tu sĩ cấp cao vận toàn bộ linh lực cũng không thể phá vỡ.
Bởi vậy, kẻ có tiền thường dùng nó chế tạo pháp khí cao cấp.
Còn Quý Đồng thì lại chỉ dùng nó để làm thứ pháp khí cấp thấp nhất —— truyền âm ngọc.
Phí của trời thật sự.
“Không cần.” Giọng Quý Đồng lạnh lùng, ý tứ rất rõ ràng.
“Vậy... tôn thượng định…”
Chưa để bên kia nói hết, Quý Đồng đã trực tiếp tắt linh quang của truyền âm ngọc, cắt đứt liên lạc.
Cứ như kiểu ép người ta ngắt máy giữa chừng.
Kỷ Trần tưởng đâu Quý Đồng định tự mình đuổi theo bắt người.
Ai dè, Quý Đồng lại quay sang hỏi cậu:
“Người do ngươi thả, chẳng phải ngươi nên có trách nhiệm đuổi bắt sao?”
Kỷ Trần nhất thời không hiểu hắn đang nói gì.
Nghĩ hồi lâu, cậu mới vỡ lẽ.
Chẳng lẽ... Hữu Hộ Pháp là Viên Y?!
Nhưng Kỷ Trần thật sự không tài nào hiểu nổi, một người vượt ngục còn phải đi bằng cổng chính như Viên Y, làm cách nào lại lên được đến chức Hữu Hộ Pháp?
Cậu tò mò hỏi:
“Hắn ta phạm lỗi gì mà bị xử tử?”
“Cấu kết tiên đạo.”
Ồ, thế thì đúng là đáng chết thật.
Bởi vì với Quý Đồng, hắn hận tiên đạo hận kiếm tu, hận trời hận đất, hận tất cả mọi thứ từng có liên quan đến mình.
Kết quả có kẻ dưới trướng hắn dám cấu kết với tiên đạo thì không giết mới là lạ.
“Nhưng ngươi cũng biết mà, ta không có linh căn, có đuổi cũng không kịp nên càng không bắt nổi hắn.”
“Hắn ta chạy vào Mây Đen Lĩnh.” Quý Đồng nhìn về phía một vùng mây đen nơi chân trời, nói: “Ở đó đấy.”
Kỷ Trần chỉ liếc nhìn đám mây đen một cái mà chân đã mềm nhũn: “Xa quá rồi đó?”
Quý Đồng chẳng buồn để ý vẻ mặt “không muốn đi xíu nào” của cậu, xích đồng lạnh lùng: “Trước sáng mai, nếu ngươi bắt được hắn ta trở về thì sẽ sống. Nếu không bắt được thì hai người các ngươi cùng chết.”
Kỷ Trần: “????”
“Không phải nói rõ là để ta thay ngươi đi tìm người sao?”
Sao lại lật kèo thế này chứ!
Quý Đồng không thèm đáp, thậm chí chẳng buồn liếc cậu lấy một cái, cả người hóa thành một luồng sáng đỏ rồi chớp mắt đã biến mất.
Kỷ Trần: “.....”
Quả nhiên là một tên chủ nhân sáng nắng chiều mưa.
Tính tình gì mà phá như vậy.
Rốt cuộc là ai dạy ra cái kiểu đấy?
---
Ma giới, Mây Đen Lĩnh.
Sương đen dày đặc bao phủ bầu trời đêm, che khuất hết cả sao trời và ánh trăng vốn có.
Gió rít qua những hàng cây, xào xạc lay động, vang vọng giữa bóng đêm tĩnh lặng, toát ra vẻ âm u kỳ dị.
Khi Kỷ Trần cuối cùng cũng đến được Mây Đen Lĩnh, thì đã là nửa đêm.
Cậu mệt tới mức không nhấc nổi chân, chỉ còn biết ngồi tựa vào một thân cây nghỉ ngơi.
Nơi này, ngoài tiếng gió thì chẳng có bất kỳ âm thanh nào khác, yên tĩnh đến rợn người.
Tiếng côn trùng, tiếng chim hót, tiếng nước chảy hay lá rụng, tất cả đều không có.
Càng không thấy tung tích của Viên Y đâu.
Kỷ Trần thật sự chỉ muốn bỏ cuộc.
Từ lúc bị Quý Đồng vác về tới giờ thì cậu chưa ăn gì.
Nếu không phải rượu còn tạm nuôi được cái mạng chó này, thì có khi đã đói chết từ lâu.
Lúc này chân tay chẳng còn chút sức nào, đơn giản là vì cậu đói đến kiệt sức.
Bỗng nhiên Kỷ Trần nhớ ra là chẳng phải cậu thắng được cái túi trữ vật trong vụ cá cược rượu sao?
Biết đâu trong đó lại có đồ ăn!
Cứ như người chết đuối vớ được cọng rơm, Kỷ Trần hớn hở lôi túi ra và mở ngay.
Cậu cho tay vào túi, lôi từng món ra xem —— “Tru Tiên Thảo”, “Kiếm Mạ Vàng”, “Bình Hóa Linh”, “Trận Dắt Cơ”… còn có mười lăm viên linh thạch.
...Ờ thì, không ăn được.
Cũng không có rượu.
Nhưng không phải hoàn toàn vô ích.
Dù Kỷ Trần không có linh lực, linh thạch vẫn có thể giúp cậu tạm thời sinh ra chút ít linh lực.
Cộng thêm đống tiên thảo, đan dược, pháp khí, linh trận này với một phàm nhân bình thường không có linh căn thì đúng là vô dụng thật.
Nhưng với Kỷ Trần thì lại hữu ích cực kỳ.
Chuyện giữ cái mạng chắc không khó.
Cảm giác giống như mở hộp quà xa xỉ từ một buổi lễ trọng đại vậy.
Nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng cũng khôi phục được chút thể lực nên Kỷ Trần đứng dậy rồi tiếp tục tiến sâu vào khu rừng tối đen như mực.
Lúc trước tới đây, cậu cứ lần mò từng bước một.
Còn bây giờ, trong tay cậu có “Trận Dắt Cơ” phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, giúp soi sáng con đường phía trước.