Kỷ Trần bị nam nhân cao lớn đột nhiên áp sát, sợ đến mức theo phản xạ lui về sau một bước, sau đó luống cuống đứng vững lại rồi cố tỏ ra bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt vội vàng kia.
“Ta không biết y đang ở đâu, nhưng ta có thể giúp ngươi tìm được y.”
“Giúp kiểu gì?” Giọng Quý Đồng dịu đi đôi chút, không còn kích động như trước.
“Trước hết, ngươi phải cho ta thời gian.”
“Tiếp theo, tuy ta không có linh căn, nhưng bẩm sinh có dị năng, chỉ cần từng tiếp xúc người đó một lần thì nghe mùi khí vị trên người họ, là có thể lần theo khí vị để tìm ra người đó.”
Dị năng dĩ nhiên là bịa.
Nếu thật sự có, thì giống loài của cậu chắc cũng thay đổi rồi.
Thấy Quý Đồng có vẻ không tin, Kỷ Trần tiếp tục chém gió: “Chứ không thì ngươi nghĩ sao ta không có linh căn mà vẫn vô được Vô Cực Tông nơi thiên hạ đệ nhất tông môn? Chẳng lẽ quỳ ngoài cổng ba ngày ba đêm, khóc lóc cầu người ta cho vào chắc?”
Thật ra nguyên chủ làm sao vào được môn phái, Kỷ Trần cũng không biết rõ.
Lúc cậu trọng sinh tỉnh lại thì thân thể này đã là một tạp dịch trong phái rồi.
“Nếu không tin thì ngươi thử xem ta đi?”
Kỷ Trần giờ đã bất chấp tất cả.
Nếu Quý Đồng thật sự muốn thử, thì lời nói dối này chắc chắn sẽ lộ tẩy trong một nốt nhạc.
Nhưng điều bất ngờ là, Quý Đồng không hề làm gì để kiểm chứng.
Hắn quay người đi, bước qua vũng máu phía trước, rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng hắn lại đi cả mấy chục bước mới quay lại.
Sau khi lên bờ, hắn tiện tay vung một luồng linh lực về phía sau rồi kéo luôn Kỷ Trần ra khỏi huyết trì.
Bị một lực kéo mạnh túm lên bờ, thân thể Kỷ Trần bị quăng xuống đất cái rầm, đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt.
Giờ phút này cậu vẫn trần như nhộng.
Nam nhân trước mặt cứ thế nhìn chằm chằm vào thân thể trần trụi của cậu, ánh mắt lại hoàn toàn không có chút dục vọng nào.
Kỷ Trần cũng tự hiểu bản thân chẳng có điểm nào đáng để người ta thèm thuồng.
Dù gì thì cậu cũng là nam.
Huống hồ, cũng chẳng phải dạng đẹp trai gì cho cam.
Chỉ có cái thân hình là hơi nhỏ con một chút, có lẽ vì vậy mới có thể lọt vào mắt ai đó... có thể thôi.
Nhưng cậu biết rõ Quý Đồng, hắn nhìn như buông thả, thực ra lại rất... cấm dục.
Hơn nữa, ba đệ tử của cậu cũng là kiểu cấm dục quái nhân.
Không tìm nữ nhân thì thôi mà đến nam nhân cũng chẳng thèm.
Ngày nào cũng chỉ quanh quẩn bên cái sư tôn này.
Cậu cũng chẳng hiểu nổi có ý gì.
Nhưng mà, nếu không phải kiểu một lòng tu đạo, quên hết hồng trần thì cũng chẳng thành đại lão được.
Vậy nên ba đồ đệ kia đều là đại lão.
Bị nhìn chằm chằm một hồi, tuy Kỷ Trần không cảm thấy ánh mắt đối phương có chút dục vọng nào, nhưng vẫn thấy không được tự nhiên.
Cậu thật sự không biết Quý Đồng rốt cuộc đang nhìn cái gì.
Ánh mắt kia không hề có độ ấm, giống như một con dao sắc bén, muốn đâm xuyên vào thân thể cậu.
Hồi lâu sau, Quý Đồng mới thu hồi ánh mắt rồi lạnh nhạt nói: “Cho ngươi một tháng.”
Kỷ Trần còn tưởng hắn sẽ nói “Ba ngày” cơ.
Một tháng? Quá dư dả luôn ấy chứ!
“Nhưng mà, trước đó bản tôn muốn giữ ngươi lại nửa tháng.”
“Sao cơ?”
“Bên ngoài ai cũng biết ngươi gả cho bản tôn. Nếu bản tôn lập tức thả ngươi ra ngoài, để ngươi chạy khắp nơi tìm đàn ông... thì bản tôn còn mặt mũi gì?”
Ngẫm lại thì Kỷ Trần cũng thấy đúng.
Chuyện này mà lan ra, chẳng phải rõ mười mươi là hắn thấy cậu không xài được.
Mà truyền tới tai mấy kẻ chuyên buôn chuyện ở dân gian thì... không biết còn thêm mắm dặm muối kiểu gì nữa.
Nhưng cậu vẫn thấy hơi khó hiểu: “Vậy giữ ta ở bên cạnh ngươi là được, sao phải giam lại?”
“Bên cạnh bản tôn, không giữ người.”
Kỷ Trần: “...”
Cái quỷ gì vậy trời.
Không giữ người thì còn bận tâm danh tiếng làm gì? Lo người ta nghĩ ngươi bất lực làm chi?
Nếu đã không định giữ người thì cắt phăng một nhát, bảo với thiên hạ ngươi là thái giám luôn không phải khỏe à?
*
Ma giới, Tĩnh Thủy ngục giam.
Địa lao u ám chật chội, nơi nơi nồng nặc mùi tanh tưởi thối rữa.
So với huyết trì còn khó ngửi hơn cả mùi máu tươi.
Chỗ nào cũng có thể thấy những thi thể đang phân hủy nằm rải rác sau hàng rào sắt và pháp trận phong ấn.
Thậm chí còn có cả sâu độc thú độc bò ra gặm nhấm những xác chết ấy.
Đáng sợ hơn cả, mấy cái xác kia... có cái lại trông rất giống dáng vẻ kiếp trước của Kỷ Trần.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Trần xuống địa lao, lại còn là địa lao của Ma giới.
Không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng thê thảm như vậy.
Tên cai ngục đi phía trước dẫn đường, đưa một mình Kỷ Trần đến sâu trong địa lao, chỉ vào một ô giam trống phía trước, nói: “Vào đi.”
Kỷ Trần cũng ngoan ngoãn đi vào.
Có điều lúc đi, cậu vẫn không quên quay sang nói với tên cai ngục: “Cho ta vài vò rượu đi. Ta là người hòa thân với tôn thượng của các ngươi đó. Dù hắn không thích ta thì thân phận cũng không thay đổi, ta là phi tử của Ma Tôn các ngươi mà.”
Vốn dĩ mấy lời này Kỷ Trần tuyệt đối không thể nào nói ra miệng.
Cậu còn biết xấu hổ mà.
Nhưng một tháng không được uống rượu, đối với cậu còn khó chịu hơn cả việc mất mặt.
Tên cai ngục trông có vẻ hơi đần, có lẽ chưa từng gặp ai vào đây mà còn dám đòi hỏi điều gì.
Mấy người vào đây, chỉ mong còn sống đã là tốt rồi.
Nhưng tên đó nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Kỷ Trần nói cũng không phải không có lý.
Hắn không dám tự tiện quyết định, bèn lấy ra khối ngọc truyền âm đeo bên hông, rót linh lực vào, làm sáng lên ngọc thạch rồi nói:
“Tả hộ pháp đại nhân, ngài có đó không?”
Không đến một chớp mắt sau, bên trong khối ngọc truyền đến một giọng nói:
“Có, chuyện gì?”
“Ta thân phận thấp kém, không thể truyền âm trực tiếp với tôn thượng. Ngài giúp ta hỏi thử... cái tên kiếm tu được hòa thân với tôn thượng ấy, nói muốn mấy vò rượu liệu có thể cho y không ạ? Ta không dám tự tiện quyết định, lỡ mà bị tôn thượng…”
Lời còn chưa nói hết, đối phương đã hiểu rõ ý hắn.
“Ừ, chờ ta chút.”
Sau đó bên trong khối ngọc liền không còn động tĩnh.
Qua chừng một nén nhang, âm thanh lại vang lên lần nữa: “Tôn thượng nói, có thể cho.”
“Tốt quá, ta hiểu rồi. Cảm ơn tả hộ pháp đại nhân.”
Tên cai ngục cất ngọc truyền âm vào thắt lưng, thái độ đối với Kỷ Trần bỗng chốc cung kính hẳn lên: “Ngài chờ chút, tiểu nhân đi lấy rượu ngay.”
Quả nhiên ở Ma giới, có người chống lưng là khác biệt hẳn.
Có điều Kỷ Trần cũng không thật sự trông cậy vào việc Quý Đồng sẽ mãi che chở cho mình.
Bên này Kỷ Trần vừa ngồi xuống một góc tường, bên kia tên cai ngục đã chạy đi rồi chạy về, không chỉ mang theo mấy vò rượu, còn bày ra một cái bàn nhỏ, lấy thêm mấy cái chén uống rượu.
Kỷ Trần nhìn mấy cái chén nhỏ tí xíu ấy, chau mày: “Không có cái chén nào tử tế hơn à?”
Chén nhỏ thế kia, nuôi nòng nọc chắc cũng không đủ.
Tên cai ngục đặt đồ xuống rồi lại vội vàng chạy đi, đi lấy chén khác cho cậu.
Kỷ Trần thì chẳng đợi nổi tên kia quay lại, đã bưng lên một vò rượu rồi ngửa cổ rót vào miệng.
Ừng ực ừng ực.
Dòng rượu trong vắt chảy theo khóe miệng xuống cằm, rồi đọng lại nơi hõm cổ và xương quai xanh.
Khi tên cai ngục quay lại, nhìn thấy Kỷ Trần đã nhanh chóng uống xong một vò, sững sờ trợn mắt há mồm.
Kỷ Trần uống xong, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chỉ là hơi... lâng lâng.
Cậu phất tay với tên cai ngục, tỏ ra phóng khoáng: “Lại đây, lại đây... Vào mà uống với ta.”
Tên cai ngục không dám trái lệnh, chỉ đành cắn răng theo uống rượu cùng cậu.
Có lẽ cả đời hắn cũng không ngờ mình lại có ngày bị tù nhân ép uống rượu chung.
Kỷ Trần càng uống càng thấy vui, dù sao cũng là rượu miễn phí, chẳng tốn đồng nào lại uống bao nhiêu cũng không ai cản, còn gì đã hơn.
Chỉ tiếc là người uống cùng không phải mấy cô nương xinh đẹp.
Uống một hồi, cậu vô thức gục lên bàn nhỏ ngủ thiếp đi.
Không rõ đã ngủ bao lâu, một giọng nói vang lên khiến cậu choàng tỉnh.
“Này, tiểu huynh đệ.”
“Dậy đi, tiểu huynh đệ…”
Kỷ Trần từ trên bàn nhỏ bật dậy, đụng phải một vò rượu trống bên cạnh, phát ra tiếng va chạm lách cách.
Tên cai ngục đã biến mất, xung quanh ngoài ánh sáng lờ mờ u ám thì chẳng còn gì khác.
Vậy thì, lúc nãy là ai đang nói chuyện?
“Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự là phi tử của Ma Tôn à? Nãy giờ ta nghe ngươi nói đó.”
Lúc này Kỷ Trần mới để ý, âm thanh phát ra từ phía bên kia bức tường.
Cậu quay đầu nhìn về phía có tiếng động thì phát hiện đó là một nam nhân tóc búi cao, trông rất chỉnh tề.
Ánh sáng mờ quá, khoảng cách lại xa, không thấy rõ mặt mũi ra sao, chỉ cảm giác là nhìn có vẻ trẻ thôi chứ thật ra cũng không còn nhỏ.
Người kia lại lên tiếng: “Ngươi có phải rất lợi hại không, bằng không làm sao lại thành Ma Tôn phi?”
Kỷ Trần co một chân lên, một tay chống đỡ, lười biếng tựa về sau, giọng buồn buồn đáp: “Ngại quá nha, làm ngươi thất vọng rồi, ta là phế vật.”
“Phế?”
“Ta không có linh căn, Ma Tôn dĩ nhiên thấy ta chướng mắt nên liền ném vào đây.”
“Vậy sao hắn còn cưới ngươi?”
“Cưới gì mà cưới, lúc nãy ta chỉ nói vớ vẩn để kiếm cớ uống rượu thôi mà.”
“À vậy…” Giọng người kia hơi có chút thất vọng.
“Vậy vị đại ca này, huynh bị nhốt ở đây là vì lý do gì?”
Kỷ Trần không phải kiểu thích tám chuyện.
Nhưng mà bị nhốt ở đây rồi, lại không ra được, không nói chuyện chẳng lẽ ngồi chơi xơi nước?
“Ta à… Ha ha ha ha…” Người kia bật ra một tràng cười khổ.
Cười xong, cũng không mấy tình nguyện kể ra nguyên nhân: “Làm sai một chuyện ngu ngốc, mà chắc sắp bị xử tử luôn rồi.”
“Làm sai nghiêm trọng lắm sao?”
“Cũng không lớn gì. Nhưng mà, lúc ngươi vào đây chắc cũng thấy rồi đó, toàn là xác thối… Vì người bị đưa vào đây hoặc là bị xử tử, hoặc là nhốt cho đến chết mà dù chết rồi cũng chẳng ai quản.”
Kỷ Trần nhất thời không biết nên đáp lời ra sao.
“Còn ngươi ấy… Bị nhốt mà còn được uống rượu, chứng tỏ tôn thượng cũng không đến nỗi tệ với ngươi, biết đâu mấy ngày nữa lại thả ngươi ra thì sao.”
Lời này nghe cũng có lý, nói hay thì cũng chỉ bị nhốt nửa tháng thôi.
Kỷ Trần lại hỏi: “Thế ngươi không tính vượt ngục à, chẳng lẽ định ngồi chờ chết sao?”
“Vượt ngục?”
“Không thể nào.” Người kia chém đinh chặt sắt: “Cái phòng giam này nhìn thì không khóa, nhưng cửa có phong ấn trận pháp lại là dùng linh lực của tôn thượng, ngoài hắn ra thì ai cũng giải không nổi.”
Chỗ này đúng là không khóa cửa thật.
Nhưng mỗi cánh cửa đều có một trận pháp hình tròn màu đỏ niêm phong trên đó.
Chỉ là, ý của Kỷ Trần đâu phải phá trận pháp đó.
“Ta nói là, mấy bức tường quanh đây đều bằng đá, lại không có phong ấn chẳng lẽ không đập vỡ ra mà trốn được sao?”
“Vô dụng, trận pháp phong tỏa không chỉ là cái cửa, mà là bao trùm cả không gian, đập không vỡ đâu.”
Nhưng Kỷ Trần vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Tuy trận pháp bao phủ toàn bộ không gian, nhưng ngoài khu vực quanh cửa ra, mấy chỗ khác linh lực yếu hơn nhiều.”
“Ta biết, nhưng mà cho dù có chọn được chỗ linh lực yếu, muốn phá được cũng phải dùng linh lực vẽ một trận phản giải mới được.”
Câu này nói đúng ngay điểm chết.
Kỷ Trần bỗng có một ý tưởng kéo dài mạng sống.
Sống lâu cả đời chẳng lẽ lại thua sống lâu thêm vài tháng sao?
Kỷ Trần không nói nữa, bắt đầu tựa tường nhắm mắt, ngưng thần suy nghĩ.
Mà bên kia, đối phương cũng biết ý, thấy Kỷ Trần không còn hứng tám chuyện nữa nên liền im lặng, không làm phiền thêm.
Không biết đã bao lâu, ngục tốt lúc trước dẫn Kỷ Trần đến đây lại xuất hiện.
Hắn đến để đưa rượu cho Kỷ Trần.
Nhưng cũng không mở cửa phòng giam, mà trực tiếp đưa bầu rượu qua khe hở của song sắt.
“Này.” Kỷ Trần gọi một tiếng.
Ngục tốt kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngài còn có gì căn dặn?”
“Ta muốn chuyển sang phòng bên kia, cho người đó uống rượu cùng ta, được không?”
“Cái này…” Ngục tốt hơi khó xử: “Ta chỉ là tiểu ngục tốt, không có quyền quyết định.”
“Vậy ngươi đi hỏi tôn thượng của các ngươi đi.”
Ngục tốt không dám đắc tội với Kỷ Trần nên đành phải gật đầu, thông qua tả hộ pháp đi xin phép.
Nhưng lần này tả hộ pháp hồi đáp rằng: “Tôn thượng đang bế quan nên ta cũng không liên lạc được.”
Ngục tốt bất đắc dĩ nói với Kỷ Trần: “Lần này thật sự không trách ta, dù ta có muốn đổi phòng giam cho ngài thì cũng không phá nổi trận pháp mà tôn thượng thiết lập.”
Kỷ Trần chỉ đành để ngục tốt lui xuống.
Đợi ngục tốt đi xa, Kỷ Trần mới nhẹ giọng gọi sang phòng bên: “Đại ca, ngươi tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi. Ngươi đừng cứ gọi ta là đại ca mãi, ta tên Viên Y.”
“À được, ta là Kỷ Trần.”
Giới thiệu xong xuôi, Kỷ Trần liền đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi có thể đưa tay từ khe hở cạnh tường qua bên ta được không?”
Viên Y khó hiểu: “Làm gì vậy?”
“Đương nhiên là…” Kỷ Trần thần thần bí bí áp sát lại khe hàng rào, sẵn sàng chờ tay Viên Y thò qua: “Cứu hai ta ra khỏi cái chỗ quỷ quái này.”
Nghe xong câu đó, Viên Y lập tức tỉnh táo hẳn mà áp sát lại phía khe tường.
Không nói hai lời, hắn thử đưa tay qua bên Kỷ Trần, nhưng chưa kịp chạm đến song sắt thì đã bị một luồng huyết quang nhói buốt đánh bật lại, đau đến rụt tay về.
Kỷ Trần ở bên cạnh cổ vũ: “Đừng bỏ cuộc nha, Viên huynh.”
Viên Y cũng đành cố nhịn đau thử lần hai.
Kết quả vẫn là thất bại.
Kỷ Trần còn vẽ bánh cho hắn: “Chỉ cần ngươi đưa được tay qua đây thì ta có cách giúp cả hai thoát ra khỏi nơi quái quỷ này, chẳng lẽ ngươi muốn chết thật sao?”
Viên Y tin cái bánh đó.
Hắn cắn răng, lần thứ ba đưa tay qua khe.
Lần này, mặc kệ huyết quang có đau cỡ nào thì hắn cũng nghiến răng chịu đựng, dù đau đến r*n rỉ, mồ hôi nhễ nhại.
Nhưng nỗ lực toàn lực đó, cuối cùng cũng chỉ đổi lại được một đầu ngón tay duỗi sang phía Kỷ Trần.