Thế nên người ta có hận cậu đến thấu xương thì cũng chẳng có gì oan ức.

Nghĩ đến đây, Kỷ Trần bất giác đổ mồ hôi.

May là Tam ca còn tưởng cậu chưa chết, nên mới không nhận ra cậu bây giờ.

Chứ mà để hắn nhận ra thật, thì không bị băm tám khúc cũng sẽ nếm đủ mười cực hình tàn khốc thời Mãn Thanh.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, như muốn nuốt chửng cả thế gian.

Tuyết Vô Khê điều tức xong vết thương trong người, cố gắng đứng dậy. Nhưng vẫn phải dùng một tay ôm ngực, nơi máu đang chảy từ khóe miệng.

“Quý Đồng, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Nói đi.”

“Thật ra, mỗi lần ngươi bị sư tôn đánh bị thương, cháo ‘Bích ngó sen hồi huyết’ mà Kiếm Hầu mang đến cho ngươi, đều là sư tôn tự tay nấu đó.”

“Y không cho chúng ta nói với ngươi, còn dặn Kiếm Hầu bảo là y xuống núi mua, ăn không hết nên mang lên cho ngươi.”

Quý Đồng nghe xong cũng chẳng biểu hiện gì.

“Đừng tưởng chỉ cần kể một chuyện sến súa là ta sẽ vui, rồi bỏ qua cho y, còn tha luôn đám tiên tu đạo mạo các ngươi.”

“Ngươi không tin thì thôi.”

Tuyết Vô Khê nhẹ nhàng phủi tuyết đọng trên vai, liếc nhìn bầu trời sắp hửng sáng, rồi xoay người rời đi.

Mái tóc bạc sau lưng hòa vào màu tuyết trắng.

Nhìn bóng Tuyết Vô Khê xa dần, Kỷ Trần nằm gục dưới tuyết trong lòng gào thét điên cuồng: Ê! Đừng có đi mà!

Nhưng bi kịch chưa dừng ở đó. Tuyết Vô Khê đi rồi còn tiện tay quăng lại một câu:

“Ngươi thấy người đứng trước mặt ngươi đây, là đệ tử trong tông môn ta được định làm người hoà thân với ngươi đấy.”

Giọng nói và bóng dáng hắn dần biến mất trong cơn gió tuyết sắp tàn đêm.

Kỷ Trần: “.....”

Rất nhanh sau đó, thân thể gầy gò của Kỷ Trần bị một bàn tay to tướng túm lấy cổ áo, nhấc bổng khỏi nền tuyết.

Y như đại bàng túm gà con.

Quý Đồng to lớn hơn cậu quá trời.

Cậu cao lắm cũng chỉ được 1m7.

Còn Quý Đồng? Nhìn sao cũng phải 1m9.

Chênh nhau 20 phân, lại thêm cái dáng người kia thì đúng kiểu mở hai cánh cửa là thấy trời đất, cậu lấy gì so?

Hai chân không chạm đất, Kỷ Trần mới gắng gượng ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực kia.

“Ngươi tên gì?” Người mở miệng trước là Quý Đồng.

“Kỷ Trần.”

Kỷ Trần kiếp này dùng chính tên thật của mình, khác với đời trước. Đời trước cậu là nhân vật trong sách tên Kiếm Tổ.

“Ngươi không có linh căn.”

Nghe tới đây, mắt Kỷ Trần sáng rỡ, vội la lên: “Đúng đúng đúng! Ngươi mau đổi người khác đi, ta—”

“Vậy càng tốt.” Quý Đồng thẳng thừng cắt lời cậu.

Sau đó chẳng nói chẳng rằng vác cậu lên vai như bao gạo, lập tức hóa thành một vệt sáng đỏ biến mất tại chỗ.

---

Hoàng thành, Tư Bạch Mai Cư.

Một khu lâm viên mang phong thái hoàng gia.

Từng cơn gió thần thổi qua hành lang dài, làm những tấm rèm trắng rủ xuống phập phồng nhẹ nhàng.

Trong đình viện, nơi mùi hoa phảng phất trong gió tuyết, là khung cảnh bạch mai trắng tinh khôi nở rộ.

Khung cảnh giao hòa giữa hoa và kiến trúc, nổi bật giữa hành lang dài nơi một nam nhân áo xanh đang ngồi.

Nam nhân ngồi nghiêm trang, từng cử động đều toát lên vẻ nhã nhặn và khí chất cao quý.

Phong độ hơn người.

Đối diện hắn là một người khác, hai người đang chơi cờ.

Trời vừa sáng mà đã có nhã hứng chơi cờ thế này, chắc chắn là người rảnh rỗi.

Nam Cung Tinh cầm cờ đen, hạ xuống bàn cờ vốn đã định sẵn kết cục rồi tự tin nói: “Ngươi lại thua rồi.”

Nam nhân đối diện thậm chí không thèm nhìn, lập tức ôm quyền nói nịnh: “Đại tư mệnh tài năng hơn người, đến Thánh Thượng cũng thua nên thuộc hạ dĩ nhiên không thể địch nổi đại nhân, ha ha.”

Nam Cung Tinh liếc nhìn đối phương, mặt mỉm cười nhạt: “Là không thắng nổi, hay là không dám thắng?”

“Chuyện này…” Người kia cúi gằm đầu: “Dĩ nhiên là không thắng nổi a! Thuộc hạ ngu dốt thật sự không thắng nổi!”

Nam Cung Tinh khẽ cười, gom hết cờ trên bàn ném vào sọt, rồi bình thản đứng dậy.

Một cánh mai trắng bị gió cuốn vào hành lang, đúng lúc bay tới trước mặt y.

Nam Cung Tinh đứng dưới mái hiên, giơ tay đón lấy cánh hoa, ánh mắt u tĩnh, chăm chú nhìn.

Trong bàn tay thon dài, nhụy hoa nhỏ bé dần dần ấm lên nhờ nhiệt độ lòng bàn tay.

Người đứng bên đợi một lúc lâu, mới dám cúi mình hỏi nhỏ: “Ơm… Đại tư mệnh nếu không có việc gì nữa thì thuộc hạ xin cáo lui trước.”

“Ừ, lui đi.”

Chỉ là Nam Cung Tinh vừa dứt lời, thì có người bước vào từ đường nhỏ trong đình viện.

Người đến là Thiếu tư mệnh Trình Uyên.

Người cũ thấy cả hai đại nhân vật đều có mặt, biết ngay có chuyện lớn nên liền quay đầu chạy mất hút.

Đợi người nọ đi khuất, Trình Uyên mới hành lễ với Nam Cung Tinh, nói: “Đêm qua, người của chúng ta cài vào Vô Cực Tông báo về. Nói cảm nhận được ‘Niệm Trần’ có dị động.”

“Ồ?”

Nam Cung Tinh nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì quá rõ rệt, chỉ tiếp tục ngắm đóa bạch mai trong lòng bàn tay rồi khẽ nói:

“Sau đó thì sao? Hai người kia chạy đến nơi rồi làm gì?”

“Đúng vậy. Chưởng môn và Ma Tôn cùng xuất hiện, sau đó còn đánh nhau nữa.”

“Ha hả…” Nam Cung Tinh nhìn đóa bạch mai trong tay, bất đắc dĩ cười khẽ, “Hai người đó, gặp mặt là đánh, quen thuộc thật đấy.”

“Có điều lần này chưởng môn hình như không đánh lại, còn bị Ma Tôn đánh bị thương.”

Câu này cuối cùng cũng khiến Nam Cung Tinh chú ý, hắn ngẩng đầu mà nhíu mày lại:

“Không đánh lại? Không thể nào.”

Về đại sư huynh của mình, Nam Cung Tinh hiểu rất rõ thực lực của người kia.

Thiên hạ gần như không ai sánh được về tu kiếm thiên phú, sớm đã kế thừa y bát của sư tôn, từng được xưng là “Kiếm tiên”, chỉ thiếu một bước nữa là có thể phi thăng thành tiên.

Còn về tiểu sư đệ thì tuy khởi đầu chậm hơn, nhưng từ khi nhập ma đạo thì tu vi tăng vùn vụt, sau khi trở thành Ma Tôn thì càng tung hoành vô địch.

Thực lực của hai người đó, vốn dĩ phải ngang ngửa mới đúng.

Nam Cung Tinh cũng không nghĩ thêm, chỉ nói: “Rồi sau đó thì sao? Nói tiếp đi.”

“Sau khi đánh xong, tất nhiên là tan rã không vui vẻ gì. Có điều, Ma Tôn lại vác theo một đệ tử kiếm tu của một tông môn về Ma giới.”

“Đệ tử kiếm tu nào?”

“Là cái người không có linh căn kia, còn cố chấp chen vào đại môn phái lúc trước đấy.”

“Ta nhớ là lúc đó hình như y quỳ ngoài môn phái ba ngày ba đêm sắp chết rồi, chưởng môn thấy đáng thương nên mới cho ở lại.”

“Nhưng mà ở lại rồi thì cũng bị đồng môn ghét bỏ không ít lần, sống cũng chẳng khá khẩm gì.”

“Giờ thì nghe nói hai giới nghị hòa, Ma Tôn một hai đòi cưới một kiếm tu để hòa thân, thế là y kỳ ba đó bị tông môn bỏ phiếu chọn thẳng nên bị Ma Tôn vác đi luôn rồi.”

“Gì cơ? Có chuyện này thật á?” Nam Cung Tinh nghe xong mà suýt bật cười.

Hắn không phải cười tên đệ tử kia vụng về, mà là thấy tiểu sư đệ của mình đột nhiên lại đòi... hòa thân, thật sự là kỳ quặc.

Dù sao ngoài người đó trong lòng hắn ta thì xưa nay chẳng hề để ai vào mắt.

“Thật đó.” Trình Uyên thấy hắn có vẻ không tin, liền thề sống thề chết khẳng định: “Dân gian đồn khắp nơi rồi, người khen kẻ chê, nhưng phần lớn đều thấy cưới được Ma Tôn là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt…”

Với hiểu biết của Nam Cung Tinh về vị tiểu sư đệ kia, tuyệt đối không thể là chuyện tốt.

Cái người bị bắt đi hòa thân ấy, có thể sống thêm được ngày nào, đều là dựa vào bốn chữ lớn “mệnh không nên tuyệt”.

---

Đục ngầu, tanh nồng, bức bối.

Ba cảm giác này ập tới khiến Kỷ Trần bị đánh bật khỏi cơn hôn mê.

Cậu thậm chí còn không biết mình đã ngủ từ lúc nào.

Vừa mở mắt đã thấy thì má ơi! Cậu đang trần như nhộng, lềnh bềnh như xác rượu trong một cái hồ nước đỏ lòm.

Cái nước này tầng tầng lớp lớp toàn là mùi tanh, khiến cậu buồn nôn.

Nghĩ cũng biết, kiểu gì cũng là máu loãng.

Kỷ Trần đang lơ lửng liền cố gắng đạp chân xuống đáy ao, vừa chạm đất liền đứng dậy, máu loãng vừa khéo ngập đến ngực cậu.

“Tỉnh rồi à.”

Sau lưng vang lên giọng nói lạnh lùng, đột ngột.

Không cần quay lại, Kỷ Trần cũng biết ai đang nói. Cậu quá quen cái giọng này rồi.

Kỷ Trần không đáp, chỉ lặng lẽ đứng ở trung tâm huyết trì, nhìn mặt nước đỏ lòm phía trước, nơi phản chiếu khuôn mặt một thiếu niên cực kỳ bình thường.

Cũng nhờ cái mặt không ai để ý này, nên mới không có ai nghi ngờ là trong thân thể thiếu niên đó là linh hồn của Kiếm Tổ.

“Ngươi đúng là không biết sợ chết, vượt cả dự đoán của bản tôn luôn đó.”

Quý Đồng từ trước đến nay chưa từng gặp ai lì đến thế, phàm nhân không có linh căn lại càng không. Đám tu sĩ ra dáng chút xíu cũng chẳng dám có thái độ này trước mặt hắn.

Hắn từ sau lưng Kỷ Trần vòng ra phía trước, đứng trên bờ ao mà cúi nhìn thiếu niên trần như nhộng trong nước.

Kỷ Trần ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.

Đó là một gương mặt góc cạnh rõ ràng như dao tạc, đôi mắt sâu thẳm, đuôi mắt hẹp dài, sống mũi cao và thẳng tắp.

Cả gương mặt như thể khắc ra từ lưỡi đao, tràn đầy khí chất sắc bén và áp đảo.

Ấy thế mà, dung mạo ấy lại đẹp đến hiếm có.

Nhất là màu mắt đặc biệt kia, cùng với đường ấn ký đỏ dài giữa trán.

Bên tai phải đeo một hoa tai tinh xảo, lại càng tăng thêm vài phần tà khí.

Kỷ Trần vẫn luôn cảm thấy Quý Đồng lớn lên rất soái, là kiểu rất có khí chất nam nhân thành thục.

Chỉ là so với đại đệ tử Tuyết Vô Khê thì cậu vẫn thích diện mạo của Tuyết Vô Khê hơn.

Bởi vì Tuyết Vô Khê là đại mỹ nhân, thậm chí đẹp đến mức mơ hồ giới tính, sống mái mạc biện.

Cái này làm cho người thích mỹ nữ như cậu, sao có thể từ chối nổi chứ?

Trước khi bị Quý Đồng mang đi, Kỷ Trần vẫn có hơi hoảng, muốn chạy trốn, muốn tránh xa hắn.

Nhưng giờ thì đã thế này rồi, trốn thì chắc chắn trốn không thoát, chi bằng bình tĩnh tiếp nhận tình cảnh rồi nghĩ cách đối phó.

"Đương nhiên là sợ chết." Kỷ Trần bình thản nói: “Chỉ là chẳng phải ngươi muốn kết đạo lữ với ta sao? Đã có quan hệ này, ngươi chắc là sẽ không giết ta đâu.”

“Ai nói muốn kết đạo lữ với ngươi?”

Quý Đồng hơi nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy khinh miệt nhìn Kỷ Trần: “Chỉ là cái cờ hiệu thôi.”

"À? Không phải để làm lô đỉnh tu luyện sao?" Kỷ Trần hoảng hốt hỏi.

“Làm lô đỉnh tu luyện, thì nhất định phải thành thân? Huống hồ, tư chất như ngươi, làm lô đỉnh còn chẳng xứng, là phế đỉnh.”

Kỷ Trần bị nói đến á khẩu đến không biết đáp lại thế nào.

Quý Đồng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bỏ đi tư thế từ trên cao nhìn xuống, nói tiếp: “Bất quá, ngươi thì cũng có chút công dụng khác.”

Nói rồi, ngón tay với khớp xương rõ ràng đã chọc sâu vào huyết trì ba phần, nhẹ nhàng vén lên, máu loãng theo đầu ngón tay hắn chảy xuống, rơi xuống mặt nước, vang lên từng tiếng xôn xao.

Trong mắt hắn, huyết quang tràn lan.

“Tỷ như… luyện chế huyết thi để bổ trợ bản tôn tu luyện.”

Kỷ Trần trong lòng chấn động.

Huyết thi, nghe tên là biết liên quan đến thi thể.

Đây là một loại phương pháp tu luyện cực kỳ tàn nhẫn trong ma đạo.

Người bị luyện chế thành huyết thi phải ngâm trong huyết trì suốt tám mươi mốt ngày đêm, chờ cho đến khi lớp da bên ngoài bị máu loãng làm mục nát hoàn toàn, sau đó sẽ rót vào cơ thể đủ loại độc tố, khiến máu của cậu thẩm thấu vào huyết trì, dần dần biến thành xác khô.

Quá trình đó thống khổ thế nào sao có thể tưởng tượng được.

Mà người bị luyện chế càng yếu càng tốt, chỉ có như vậy thì nỗi sợ hãi và thống khổ của hắn mới đủ mãnh liệt.

Bởi vì người tu luyện không cần kết quả cuối cùng là một khối xác khô.

Mà là muốn hấp thu trong quá trình luyện chế, nỗi sợ và nỗi đau của người kia và cùng với máu loãng chảy ra từ cơ thể cậu.

Pháp môn tu luyện này còn được gọi là "Huyết ngục đại pháp", trong ma đạo cũng được xem là một trong những cấm thuật, bởi vì thật sự quá mức tàn nhẫn.

Kỷ Trần cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, làm như không có gì hỏi: “Tu Huyết ngục đại pháp, tìm người phàm là có thể rồi. Cần gì phải phiền phức như vậy, lấy danh nghĩa hòa thân thì nhất định phải tìm kiếm một kiếm tu của tông môn?”

Huống hồ, người thường hiệu quả chịu đựng còn kém xa tu sĩ nữa mà.

“Bởi vì, bản tôn hận kiếm tu!”

Quý Đồng lại lần nữa cắm tay vào trong huyết trì, lần này cắm sâu hơn, thậm chí còn bắn lên một tầng bọt nước.

“Bắt đầu từ ngươi, bản tôn muốn mỗi tháng đều từ tông môn đó, lấy một người kiếm tu để luyện chế huyết thi! Bọn họ không chịu cho nên bản tôn liền cướp, liền giết! Cho đến khi bọn họ chịu khuất phục mới thôi!”

Kỷ Trần lại càng không nói nổi lời nào.

Không cần đoán cũng biết, trong lòng Quý Đồng nhất định có oán hận sâu nặng với kiếm tu.

Chỉ là không ngờ hắn có thể hận đến mức này, đến mức điên cuồng, ghét ai ghét cả họ hàng nhà người ta.

Nhưng nói đến cùng, khiến kẻ điên cuồng trước mặt này phát điên, đầu sỏ gây nên, chẳng phải chính là cậu sao?

Tâm Quý Trần chìm xuống, như chính cậu đang chìm trong nước, không thể nổi lên được.

Nhưng cậu không thể cứ thế mà bỏ cuộc.

Nghĩ một lát, Kỷ Trần rốt cuộc linh quang lóe lên, có một ý tưởng kéo dài mạng sống.

Cậu bỗng nhiên nói với Quý Đồng: “Thật ra, ta lừa ngươi.”

“Lúc ở trong tháp, ta gặp rồi.”

“Người đó đội ngọc quan bạc, cao tám thước, mặc trường y tay bó màu xanh biển, bên hông đeo một bầu rượu xanh lam làm từ trúc tháng, sắc mặt ung dung, không mừng không giận, lại mang theo thánh uy.”

Biểu cảm của Quý Đồng sững lại trong chớp mắt.

Thấy Quý Đồng có phản ứng, Kỷ Trần tiếp tục nói: “Ta nghe từ đoạn đối thoại giữa ngươi và chưởng môn, dường như ngươi vẫn luôn tìm người đó nhưng không tìm được.”

“Ta thấy rồi, y muốn lấy đi Niệm Trần mà Niệm Trần cũng có phản ứng với y nên y...”

"Y ở đâu!" Quý Đồng kích động nhảy vào huyết trì, chỉ một bước đã tới gần Kỷ Trần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play