Kỷ Trần hướng thân tháp bên kia tiến sát.

Đệ tử túc trực cạnh linh cữu từ xa liền thấy có người tự nhiên bước đến, lập tức quát lớn: “Ai đó!”

Trên mặt Kỷ Trần treo nụ cười nhàn nhạt, bước nhanh hai bước tiến lại gần: “Ta là đệ tử tông môn, Kỷ Trần.”

“Kỷ Trần?”

Cậu lập tức biết ngay đối phương không biết mình là ai.

Đệ tử túc trực cạnh linh cữu rất ít rời khỏi tháp, chắc lúc tuyển chọn thì hắn không có mặt.

“Ta là đệ tử mới thu của chưởng môn. Vì chưởng môn phát hiện kết giới gần tháp có dị động, sợ rằng có ma tu nhòm ngó thanh ‘Niệm Trần’, nên phái ta đến điều tra.”

Câu nói dối này của Kỷ Trần trôi chảy không chút chột dạ, khiến đệ tử túc trực kia trong chốc lát cũng không phát hiện ra sơ hở.

“Đã vậy thì ngươi vào xem đi.”

Kỷ Trần nói tiếp: “Phải vào trong tháp xem mới rõ.”

Đệ tử kia không nghi ngờ gì, liền giải trừ phong ấn rồi mở kết giới cho cậu vào.

Kỷ Trần không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến thế.

Cậu mặt không đổi sắc, đi theo đệ tử kia vào trong tháp, hai người cùng nhau leo từng tầng một.

Tháp tổng cộng ba mươi sáu tầng.

Kỷ Trần vừa leo được mười mấy tầng đã thở không ra hơi.

Thể lực của cậu vốn đã cạn sạch sau khi leo núi, giờ còn bắt cậu leo tháp nữa thì đúng là ép người quá đáng.

Đệ tử túc trực kia đã lên trước một đoạn, quay đầu lại không thấy Kỷ Trần đâu, không khỏi đi xuống tìm, vừa thấy cậu liền nghi ngờ: “Đạo hữu, thể lực của ngươi cũng kém quá rồi đấy. Ngươi thật sự là đệ tử của chưởng môn?”

Kỷ Trần còn đang cố gắng cưỡng ép bản thân vận động cực hạn, thở hổn hển đến độ chẳng còn hơi đâu mà trả lời.

Cuối cùng, sau trăm cay nghìn đắng thì cậu cũng leo lên được tới đỉnh tháp.

Phòng ở đỉnh tháp rất tối, không có cửa sổ, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt.

Dưới ánh sáng mờ mờ ấy, Kỷ Trần miễn cưỡng có thể nhìn thấy không gian nơi đây không lớn lắm, nhưng cực kỳ trống trải.

Trong không khí tràn ngập linh khí quen thuộc.

Là một loại cảm giác không thể miêu tả, như thể gặp lại bạn cũ lâu năm, vừa thân thiết vừa xúc động.

Cuối phòng, có đặt một chiếc bàn đàn hương tinh xảo.

Toàn bộ gian phòng, ngoài chiếc bàn đó ra thì không còn vật gì khác.

Mà trên bàn, chỉ đơn giản đặt một giá kiếm, phía trên là một thanh kiếm được thờ phụng.

Thân kiếm dài và hẹp, vỏ kiếm bằng bạc, chuôi kiếm khắc hoa văn tinh xảo.

Trên chuôi còn điêu khắc hình dây bạc, là một thanh thượng phẩm bảo kiếm.

Chỉ tiếc rằng nó đã mất đi ánh sáng năm xưa.

Không còn linh quang bao phủ, thoạt nhìn không khác gì một thanh kiếm bình thường.

Kỷ Trần nghĩ đến việc thanh kiếm này được cậu tìm thấy tận đáy một khối san hô sâu thẳm ở Bắc Minh Cực Bắc, dùng hàn bạch minh thạch chế tạo, rồi dùng linh lực bản thân nung luyện chân hỏa suốt tám năm mới đúc thành, không khỏi xúc động khôn nguôi.

Tiếc thay, một thanh bảo kiếm tốt như vậy mà lại bị phong ấn suốt bao nhiêu năm.

Kỷ Trần còn chưa kịp đến gần, thanh kiếm đã tự rung lên bần bật.

Đệ tử túc trực kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra vậy?!”

Ánh mắt Kỷ Trần trở nên dịu dàng, cậu tiến về phía thanh kiếm đang rung động dữ dội kia, khẽ mở môi: “Ta đến đón ngươi đây.”

Chỉ trong chớp mắt, một luồng linh quang màu trắng chói lóa như núi lửa phun trào, bất ngờ tuôn ra từ thân kiếm!

Linh quang nóng bỏng như thiêu đốt, mang theo khí thế không thể ngăn cản, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ gian phòng tối tăm.

Thậm chí còn xuyên thấu cả đỉnh tháp, lao thẳng lên trời, khiến phong vân biến sắc.

Động tĩnh này không nhỏ chút nào.

Đệ tử túc trực lập tức phản ứng, quay đầu nhìn Kỷ Trần, giận dữ hét: “Ngươi nói dối!”

“Chưởng môn đã nói rõ, ngài ấy chỉ thu một đệ tử duy nhất!”

*

Tại Vô Cực Tông, điện Giặt Trần.

Nam tử tóc bạc đang khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, lông mi bạc khẽ rung.

Khuôn mặt tinh xảo như ngọc đón lấy ánh nến trong điện, khiến ánh sáng ấm áp cũng hóa lạnh lẽo.

Hắn mặc y phục không tầm thường, áo tuyết trắng tay áo rộng, bên ngoài khoác lụa mỏng, cổ tay áo có tua màu bạc lam, trên người là vân hoa đan xen trăng lạnh.

Ban ngày nơi đây là nơi đệ tử học tập, ban đêm lại trở thành chỗ chưởng môn Tuyết Vô Khê thanh tu.

Khi hắn đang nhắm mắt chuyên tâm tu luyện, bỗng nhiên cảm nhận được dị động dữ dội từ đỉnh núi.

Ngay sau đó lập tức trợn mắt, đồng tử màu bạc cuộn trào như bão tuyết.

“Sư tôn?”

*

Cùng lúc đó ở Ma giới, tại thành thứ chín.

Trong huyết trì suối lạnh, một nam nhân trần trụi to lớn bước ra khỏi nước.

Trên cơ bụng và cánh tay hắn là những đường cong cơ bắp mạnh mẽ, khi được bao phủ bởi huyết châu óng ánh, lại càng thêm mê hoặc lòng người.

Đôi mắt đỏ tươi như máu, còn chói mắt hơn cả huyết trì phía sau.

Nhưng nổi bật nhất chính là vết sẹo dữ tợn sâu như khe rãnh giữa ngực hắn.

Một hạ nhân thấy tôn thượng ra tắm, vội vàng quỳ xuống giúp hắn mặc y phục.

Quý Đồng xoay người, búi tóc buộc gọn đơn giản trên đỉnh đầu, phần tóc còn lại dài buông xuống tận eo.

Phía sau, y phục dài được các hạ nhân kéo giúp, trải đầy mặt đất.

Vạt áo thêu chỉ bạc từng lớp, trông như bầu trời đêm phủ đầy sao.

Bỗng nhiên, Quý Đồng hơi cau mày.

Hắn cảm nhận được dị động từ Trường Nhạc phong, hơn nữa lại là đỉnh núi.

Là “Niệm Trần”?

Người đó… đã trở lại!!

Ngay sau đó, cả người hắn hóa thành ánh sáng đỏ nhạt rồi biến mất tại chỗ.

Kỷ Trần trước giờ chưa từng gặp ai mà phản ứng như cái cung bật mạnh như tên túc trực bên linh cữu này.

Cổ họng ——

Đệ tử túc trực bên linh cữu rút kiếm khỏi vỏ, kiếm khí tỏa ra bức người, chỉ thẳng về phía Kỷ Trần: “Ngươi rốt cuộc là ai!?”

“Nói ra thì cũng là người trong tông môn. Có điều, đúng là ta không phải đệ tử của chưởng môn.”

“Vậy ngươi gạt ta làm gì?”

“Chẳng qua là muốn được nhìn thoáng qua thanh kiếm “Niệm Trần” vang danh thiên hạ thôi.”

Đệ tử túc trực lần này có vẻ cảnh giác hơn, hoàn toàn không tin lời cậu: “Vẫn còn không nói thật, tin hay không ta chém ngươi một kiếm?”

Kỷ Trần thở dài bất đắc dĩ, hai tay giơ cao như đầu hàng: “Nói thật đấy, ta ngay cả linh căn cũng không có, là một con gà yếu xìu, mơ ước gì tới “Niệm Trần” chứ?”

Đệ tử kia nửa tin nửa ngờ, vẫn nắm chặt kiếm, mũi kiếm chỉ cách yết hầu Kỹ Trần một tấc.

“Ngươi nếu vẫn không tin, cứ đâm ta một kiếm thử xem, xem ta có chết được không?”

Kỷ Trần vốn chỉ định nói đùa cho vui.

Ai ngờ đệ tử túc trực lại thật thà quá mức, thật sự chuẩn bị đâm tới!

Ngay lúc mũi kiếm gần như chạm đến, đột nhiên có hai luồng linh quang mang màu sắc khác nhau từ bên ngoài đánh bật thanh kiếm bay ra xa!

Một đạo là ánh sáng ngân lam lạnh lẽo, một đạo là ánh sáng đỏ rực rỡ như lửa.

Không chỉ kiếm bị đánh bay, mà dưới sự va chạm của hai luồng linh lực này khiến thanh kiếm còn bị nghiền nát thành bụi và bay lơ lửng giữa không trung rồi tan biến.

Hai luồng linh quang đến từ hai hướng hoàn toàn đối lập bên ngoài tòa tháp.

Đệ tử kia mặt tái mét, run rẩy lùi lại một bước, chỉ tay vào Kỷ Trần mà không biết nói gì.

Kỷ Trần thì vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, chờ chủ nhân của hai luồng linh quang xuất hiện.

Cậu đoán được rồi, “Niệm Trần” đột ngột phát ra linh quang như vậy thì chắc chắn sẽ dẫn người tới.

Không ngờ, gần như ngay lập tức đã có hai người đến.

Hai bóng người cao gầy đồng thời xuyên qua tường tháp, thoắt cái đã đứng trước mặt Kỷ Trần.

Nhưng cả hai chẳng ai thèm nhìn cậu lấy một cái, ánh mắt chỉ tập trung vào “Niệm Trần” đang phát sáng nhẹ.

Tuyết Vô Khê lạnh giọng mở lời trước: “Niệm Trần sao lại vô cớ dị động?”

Kỷ Trần thầm nghĩ: Sư tôn của ngươi đang đứng đây, nó không động mới là lạ đó?

Quý Đồng mắt đỏ như máu hơi nheo lại:

“Người đâu! Mau lôi kẻ đó ra đây!”

Kỷ Trần: … Hai người này thật sự không nhận ra cậu?

Ừm, không nhận ra là tốt nhất.

Để phối hợp với màn kịch này, Kỷ Trần chủ động lên tiếng dẫn dắt: “Bọn ta vừa bước vào đây thì thanh kiếm này liền phát sáng. Chỉ là bị ánh sáng hấp dẫn nên mới vào xem thử.”

Thậm chí để làm cho lời mình thêm chân thực, cậu còn liếc mắt ra hiệu cho đệ tử túc trực bên linh cữu.

Ý là: mau tìm lý do mà nói đi, không thì hai ta đứng đây giải thích kiểu gì?

Đệ tử kia gần như bị dọa đến ngây người.

Lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được linh áp mạnh mẽ đến vậy.

Chưởng môn của hắn còn đỡ, mà nam nhân đi cùng người đó cũng không kém chút nào.

Đầu óc đã như chết lặng, hắn lập cập gật đầu nói theo: “Phải… phải đó… Kiếm phát sáng… nên bọn ta mới vào xem…”

Hai người kia rõ ràng không hề tin lời đệ tử này.

Quý Đồng thu ánh mắt lại, đôi mắt đỏ dừng lại trên người Kỷ Trần.

Nhưng cũng chỉ liếc một cái, rồi vung tay áo quay đầu bỏ đi.

“Đứng lại.”

Quý Đồng chưa dừng bước thì sau lưng đã vang lên một giọng nói lạnh lẽo: “Vô Cực Tông không phải nơi muốn đến thì đến, muốn đi là đi.”

Chưa dứt lời, Tuyết Vô Khê đã kết ấn ra chiêu!

Một chùm linh quang màu lam lạnh lẽo tức thì hóa thành vô số mũi băng sắc bén, lao thẳng vào lưng Quý Đồng.

Ngay lúc gần như sắp đâm thủng người hắn, Quỷ Đồng đột ngột nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh.

Băng va thẳng vào tường tháp, nổ ầm một tiếng, tạo ra một lỗ thủng lớn trên vách đá.

Quý Đồng rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại trong mắt hiện lên chút khinh miệt.

“Sao? Muốn đánh?”

Âm giọng khinh thường mà mang theo vài phần giễu cợt.

Tuyết Vô Khê chẳng nói chẳng rằng, triệu hồi bội kiếm của mình “Sương Hoa”, sau lưng hiện ra một trận kiếm lớn, tiếp tục bắn ra vô số phi kiếm màu xanh băng.

Chiêu này là do Kỷ Trần sáng tạo —— kiếm trận cao cấp “Truy Tinh Trần”, có hiệu quả truy tung, né là không thể né được.

Cho nên lần này Quý Đồng không né.

Đôi mắt hắn căng thẳng, nhẹ vung tay áo, một luồng tà khí đen đặc từ lòng bàn tay trào ra rồi như một con hắc long sống động, há mồm múa vuốt lao vào đám phi kiếm đang ập tới.

Tà khí và phi kiếm va chạm trong tích tắc, phi kiếm rung lên dữ dội, phát ra những tiếng kêu chói tai…

Sau một lúc, phi kiếm như thể bị hắc động nuốt chửng trong chớp mắt tan biến vào hư vô, chỉ để lại một khoảng lặng và không gian trống rỗng.

Quý Đồng ánh mắt chợt lóe rồi ra tay đánh trả ngay tức khắc.

Chiêu nào chiêu nấy đều tàn độc, không hề nương tay.

Tuyết Vô Khê tất nhiên cũng rút kiếm ứng chiến từng chiêu.

Hai người vậy mà đánh nhau thật rồi.

Hơn nữa còn khó phân thắng bại.

Cậu, Kỷ Trần – cũng chẳng có hứng xem kịch, dù sao cảnh tượng kiểu này cậu đã thấy không biết bao nhiêu lần.

Thừa lúc hai người không để ý, cậu lặng lẽ tiếp cận "Niệm Trần".

Cậu vẫn chưa quên mục đích đêm nay đến đây.

Ngay lúc đầu ngón tay sắp chạm đến chuôi kiếm, sau lưng bỗng có cảm giác có thứ gì đó bay về phía mình.

Theo phản xạ, cậu muốn né.

Nhưng cơ thể không theo kịp đầu óc, cậu vẫn bị thứ đó đập bay.

Mà thật ra... không phải là "thứ đó", mà là... người.

Người đập vào cậu lại chính là thân thể của Tuyết Vô Khê.

Cả hai chẳng khác gì ngựa hoang đứt cương, đập nát bức tường tháp rồi từ đỉnh tháp bay thẳng ra ngoài, sau đó mới rầm một cái ngã xuống đất, còn lăn đi một đoạn.

Kiếm "Sương Hoa" trong tay Tuyết Vô Khê cũng bị văng ra, rơi xuống đất cùng một tiếng "cổ họng lang" (tiếng kiếm rơi thảm thiết).

Cậu thì không sao, vẫn còn đứng dậy được là bởi vì Tuyết Vô Khê đã dùng linh lực bảo hộ.

Nhưng Tuyết Vô Khê thì ho khan hai ngụm máu đen, che lấy ngực bị Quý Đồng đánh trúng, giữa hàng mày đầy vẻ đau đớn.

Ngay trước ngực còn in rõ một dấu chưởng máu của tiên minh.

“Ngươi sao rồi?” Cậu vội lại gần, theo bản năng lo lắng cho đại đệ tử của mình.

Theo lý mà nói, Tuyết Vô Khê không nên bị đánh thảm như thế này.

“Không sao.” Tuyết Vô Khê vừa dứt lời thì liền ho tiếp một ngụm máu nữa.

Máu nóng rực rơi xuống, hòa tan cả tuyết đọng từ đêm qua trên mặt đất.

Chảy ra một vũng lớn, loang thành máu tươi.

Quý Đồng từ đỉnh tháp bay xuống, đáp thẳng trước mặt hai người.

Tóc dài bay lượn, áo bào phần phật, hai tay khoanh lại, đứng trên cao nhìn xuống.

“Tuyết chưởng môn, đừng quên ngươi từng hứa là đưa một kiếm tu dưới trướng ngươi tới tay bản tôn.”

Tuyết Vô Khê phun hết máu bầm trong ngực ra ngoài, mới chậm rãi đáp: “Ý nghĩa là gì?”

“Bản tôn muốn, thì cần gì lý do? Không bằng học theo tên cặn bã kia, giả chết 500 năm cho đến khi bản tôn làm Ma Tôn thì rốt cuộc cũng không dám lò mặt nữa!”

Cậu nghe ra rồi, hắn đang mắng mình là đồ cặn bã.

Còn nữa, cậu là chết thật chứ có phải giả chết đâu.

Tuyết Vô Khê ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng tuyết: “Cho nên, mấy trăm năm qua  ngươi đi khắp nơi tìm người giống y, rồi thấy một đứa giết một đứa, cũng vì vậy?”

“Y không đáng chết chắc?”  Quý Đồng cắn răng, từng chữ đều mang hận ý: “Y đối xử với ta thế nào, ngươi là đại sư huynh chẳng lẽ không nhìn ra?”

“Cùng là đệ tử, dựa vào đâu các ngươi được học kiếm pháp của y, được y khích lệ, thương yêu, được ăn cơm y tự tay nấu, còn ta… ta chỉ nhận được sự lạnh nhạt, thờ ơ hay thậm chí chửi rủa và đòn roi?”

“Nếu y ghét ta như vậy, lúc đầu nhận ta làm gì? Khiến ta tưởng rằng... ta đã gặp được...”

Câu cuối cùng của Quý Đồng chìm vào bóng đêm vô tận.

Đột nhiên im bặt.

Không khí chợt trở nên lặng như tờ, cứ như cả thế giới rơi vào vực sâu không lối thoát.

Trầm mặc kéo dài một hồi, mãi đến khi tuyết lại rơi từ trên trời xuống.

Tuyết rơi lả tả, linh linh tinh tinh.

Tựa như đã qua mấy đời.

Thật ra cậu cũng không phải người sắt đá vô tình.

Cậu biết rõ, kiếp trước mình đối xử với Quý Đồng... đúng là chẳng ra cái gì giống sư tôn cả.

Đừng nói là giống sư tôn, đến giống một con người tử tế cũng không giống.

Nhưng mà, ai bảo cái hệ thống chết tiệt đó cứ ép cậu làm nhiệm vụ nên cậu cũng hết cách rồi chứ bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play