Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn, Cố Nhất Phong dẫn người đến điểm gặp mặt với nhà họ Phó như đã định.
Xe dừng lại, tài xế mở cửa, hắn bước xuống trước.
Đi được vài bước, hắn phát hiện phía sau không có ai. Cái tên ngốc kia, vẫn như mọi khi chậm một nhịp.
Cố Nhất Phong vốn đã không kiên nhẫn, nay lại càng cau có. Hắn quay đầu quát:
“Mày có thể đi nhanh hơn chút không?!”
Vừa xoay người lại, liền trông thấy gương mặt của Thư Bạch Thu.
Ánh nắng sớm rọi lên khuôn mặt thiếu niên, tôn lên từng nét xinh đẹp đến ngẩn người.
Cố Nhất Phong sững ra một giây.
Thư Bạch Thu đúng là… quá đẹp.
Dù gầy gò, yếu ớt đến mức khiến người ta sinh lòng thương xót, nhưng cái khí chất ấy, mỏng manh, trong trẻo, như thể phát sáng dưới nắng sớm, vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
Hôm nay là ngày cuối cùng Thư Bạch Thu đi theo hắn.
Một ý nghĩ thoáng lướt qua đầu Cố Nhất Phong.
Ngay sau đó, hắn nhận ra thiếu niên kia hôm nay trông vẫn gầy mỏng, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng không hề có vẻ sợ hãi hay hoảng loạn như hôm qua.
Rõ ràng hôm qua bị dọa thảm như vậy, nhưng cậu ta vẫn chẳng có lấy một chút dấu hiệu mất tinh thần.
Cố Nhất Phong bỗng nghi ngờ: chẳng lẽ tên ngốc này căn bản không hiểu hôm nay là ngày gì?
Hắn cố ý thử:
“Phó gia muốn xung hỉ cho người bệnh. Mày qua đó lập tức phải kết hôn với Phó Tư Ngạn.”
Cố Nhất Phong khoanh tay, liếc nhìn Thư Bạch Thu:
“Này, mày có biết kết hôn nghĩa là gì không?”
Thư Bạch Thu đã lững thững bước đến gần.
Cậu vẫn chậm chạp như mọi khi, không phản ứng gì với câu hỏi ấy.
Cố Nhất Phong cũng chẳng lấy làm lạ. Hắn nghĩ cậu không nghe hiểu.
Nhưng đúng lúc hắn giơ tay xua một con ruồi, thiếu niên kia lại khẽ nghiêng đầu, cụp mắt như bị giật mình.
Và rồi… cậu mở miệng.
“Kết hôn là hai người yêu nhau ở bên nhau. Cùng sống… hạnh phúc, ngọt ngào.”
Giọng nói khàn nhẹ, hơi ngập ngừng, nhưng từng từ một lại rất rõ ràng, từng âm tiết đều phát ra đúng chuẩn.
Cố Nhất Phong khựng lại.
“Hạnh phúc, ngọt ngào”? Yêu nhau?
Hắn nhớ, cha mẹ Thư Bạch Thu từng rất tình cảm. Có lẽ vì thế, dù bị gọi là “đứa ngốc”, cậu vẫn giữ niềm tin trong sáng rằng “kết hôn” là chuyện đẹp đẽ.
Như thể cậu hoàn toàn không biết mình sắp rơi vào tình huống gì.
Ánh mắt hắn vô tình liếc xuống tay cậu.
Hôm nay, Thư Bạch Thu mặc chiếc áo khác, tay áo ngắn hơn, nửa cánh tay lộ ra ngoài, gầy gò đến mức thấy cả khớp xương.
Trên đó vẫn còn mấy vết đỏ, là dấu tích để lại từ hôm qua, khi bị ép chạm vào phôi thạch.
Cố Nhất Phong hơi khựng thở.
Hôm qua… hắn đã đánh cậu đến mức đó sao?
Hắn định nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Thiếu niên vẫn đứng đó, lặng lẽ.
Không hỏi, không nói, không giận dữ, cũng chẳng mong đợi.
Cái sự lặng lẽ ấy… không giống như điềm tĩnh, mà như thể được bọc kín trong một cái kén, cách biệt khỏi cả thế giới.
Cố Nhất Phong đã sớm phát hiện, tên ngốc này rất khó để bị lay động.
Bình thường cậu ta không phản ứng gì, chỉ khi bị đánh, bị dồn đến mức không chịu nổi, mới run lên.
Chỉ khi đó, mới có biểu hiện sợ hãi thật sự.
“Sếp? …Sếp?”
Trợ lý bên cạnh gọi nhỏ. Cố Nhất Phong hoàn hồn.
Ngay sau đó, hắn bắt đầu thấy bực bội.
Tại sao lại phải vì một thằng ngốc mà mềm lòng?!
Hắn đang định quát lên thì…
Một giọng nam trầm khàn vang lên phía trước:
“Ông chủ Cố?”
Một người đàn ông to lớn bước tới, bên cạnh là một phụ nữ dịu dàng thanh tú.
Là Phó Sơn Ưng và vợ hắn - Hứa Vân Y.
Sau khi chào hỏi sơ qua, ánh mắt Phó Sơn Ưng lập tức dừng lại trên người Thư Bạch Thu.
“Cậu ta là đứa ngốc kia, Thư Bạch Thu?” Ông ta quan sát thiếu niên từ đầu đến chân. “Khi phát bệnh có gây nguy hiểm không?”
Bị soi mói trắng trợn như thế, Thư Bạch Thu vẫn không nói gì.
Cố Nhất Phong nghe mà ngứa tai, cau mày đáp:
“Phát bệnh cái gì mà phát bệnh. Cậu ta chỉ phản ứng chậm, đầu óc mơ hồ, không phải điên.”
Phó Sơn Ưng vẫn giữ khoảng cách, hỏi tiếp:
“Có bệnh truyền nhiễm không?”
“Đương nhiên là không!” Cố Nhất Phong gần như nổ tung.
Hứa Vân Y khẽ cười, nhẹ giọng xen vào:
“Cố tiên sinh đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ hỏi theo lệ thôi.”
---
Buổi nói chuyện không kéo dài lâu.
Hợp đồng đã bàn từ trước, Phó Sơn Ưng trả tiền mặt, hai bên nhanh chóng ký giấy tờ.
Sau đó, họ cùng đến văn phòng công chứng gần đó, hoàn tất việc xoá bỏ quan hệ nhận nuôi giữa Cố Nhất Phong và Thư Bạch Thu.
Từ giờ phút này, Thư Bạch Thu chính thức bị giao cho Phó gia.
Chờ đại thiếu gia Phó Tư Ngạn trở về, sẽ tiến hành hôn sự.
Toàn bộ quá trình, Thư Bạch Thu không có phản ứng gì rõ rệt. Cậu chỉ im lặng, lặng lẽ đứng đó.
Cố Nhất Phong nhìn cảnh ấy, bỗng nhớ đến lần đầu hắn gặp Thư Bạch Thu.
Cũng là một ngày nắng nhẹ, gió xuân mơn man như hôm nay.
Cậu thiếu niên hôm đó, gầy yếu, ngoan ngoãn, khiến hắn từng có một khoảnh khắc nghĩ rằng có lẽ mình có thể chăm sóc cho người này.
Nhưng cuối cùng… hắn lại chán nản vì lỗ vốn quá nhiều, chỉ còn lại nôn nóng và thất vọng.
Ra khỏi văn phòng công chứng, cầm trên tay tờ giấy giải trừ nhận nuôi, Cố Nhất Phong đột nhiên dừng bước.
Hắn ngoái đầu.
Thư Bạch Thu đi tụt lại phía sau, lặng lẽ lẫn vào đoàn người Phó gia.
Ánh nắng phác họa thân hình cậu mỏng manh đến lạ. Càng nhìn, càng thấy cậu đơn độc, lẻ loi như chiếc lá rơi chậm giữa chiều xuân.
Nhưng cậu không quay đầu lại.
---