“Mày chọn mấy thứ quỷ gì thế hả?! Toàn là phế thạch rác rưởi!”

Cùng tiếng gầm giận dữ, một thiếu niên gầy gò, mảnh khảnh bị xô mạnh vào bức tường lạnh lẽo trong đại sảnh lát đá cứng.

Ngay sau đó là tiếng vang chói tai…

“Phanh!!”

Vài khối phôi ngọc đã cắt bị ném mạnh xuống, trượt lăn tới bên chân Thư Bạch Thu, mảnh vụn văng tung tóe, xẹt qua mé chân cậu.

Do bị đẩy bất ngờ, phần lưng Thư Bạch Thu đập thẳng vào cạnh cửa sổ bằng sắt, va chạm nặng nề, cơn đau như xé toạc lập tức ập đến không chút giảm xóc.

Cậu cúi đầu, sống lưng khẽ run lên, không hề phát ra âm thanh nào.

Nhưng người đàn ông trước mặt chẳng những không dừng tay, mà còn càng giận dữ hơn.

“80 vạn! Lão tử đổ cả đống tiền như thế chỉ để cho thằng ngốc như mày làm tiêu tán à?!”

Cố Nhất Phong càng nói càng kích động, gương mặt tuấn tú trẻ tuổi giờ đây tràn ngập sự dữ tợn và bạo ngược.

Hắn không thèm hạ giọng, vừa hét vừa ném phôi ngọc, âm thanh vang vọng khắp đại sảnh, lập tức khiến không ít người ngoái lại nhìn.

Bích Ngọc Viên hôm nay đang tổ chức một sự kiện giao dịch phôi ngọc, khách ra vào đông nghịt, khu trưng bày ngoài trời người còn chen không lọt. Mới đây còn có một khối phôi ngọc lớn giá trăm vạn vừa được mở ra,  sự kiện lần này thu hút không ít dân trong nghề lẫn các nhà sưu tập.

Bởi vậy, cảnh tượng ồn ào bên trong đại sảnh lập tức trở thành tiêu điểm. Khách khứa đều đổ dồn ánh mắt lại, rì rầm bàn tán.

Tuy chưa rõ đầu đuôi chuyện gì, nhưng nghe vài câu của Cố Nhất Phong, họ cũng lờ mờ đoán ra:

“80 vạn? Chậc, lại là kiểu một dao chặt sạch cả quần.”

“Làm nghề này lời lỗ là chuyện thường, ai lại đi náo loạn giữa chốn đông người?”

“Thua không nổi thì đừng có chơi, còn giận cá chém thớt lên người ta…”

Trợ lý phía sau Cố Nhất Phong cũng biết không nên ầm ĩ giữa chốn đông người, nhưng họ lại càng rõ tính nết vị đại thiếu gia này: nổi điên lên thì chẳng ai dám cản.

Người đang hứng chịu toàn bộ cơn thịnh nộ của hắn chính là Thư Bạch Thu.

Thư Bạch Thu, thiếu niên có gương mặt đẹp đến kinh diễm, là kiểu cho dù đứng giữa đám đông cũng khiến người khác liếc mắt một cái là chẳng thể quên.

Nhưng giờ đây, cậu khom lưng, khuôn mặt tái nhợt rũ thấp, lưng đau đến mức không thể đứng thẳng. Mái tóc mềm hơi dài phủ xuống trán, lông mi ướt khẽ run, im lặng đến nghẹt thở.

Cậu gầy đến mức gần như trong suốt, chiếc hoodie lông mịn mặc trên người cũng rộng tới mức trông vô cùng trống trải và lạc lõng. 

Bên cạnh cậu còn có hai tên vệ sĩ cao to đứng kè sát, nhưng không phải để bảo vệ, mà là để giám sát, đảm bảo rằng cậu không làm trái lệnh Cố Nhất Phong.

Một thiếu niên nhỏ nhắn bị bao vây bởi ba bốn người đàn ông lực lưỡng, trông chẳng khác gì một chú chim non gầy gò bị lạc giữa chốn phồn hoa náo nhiệt.

Những người xung quanh bắt đầu cảm thấy thương cảm:

“Dù có thua lỗ cũng không thể ra tay với trẻ con như vậy chứ?”

“Nhìn tay cậu bé kìa, đỏ hết cả rồi, không biết có bị thương không…”

“Đống đá kia nhìn là biết phế thạch, người ta còn chưa vào nghề mà bị mắng tơi tả thế này…”

Cậu mặc chiếc hoodie sáng màu, phối quần jeans bạc màu, cả người sạch sẽ đơn giản, đối lập hoàn toàn với khách khứa ăn vận sang trọng trong sảnh lớn. Đặt cậu vào đây, trông cứ như học sinh cấp ba đi lạc vào giới thượng lưu.

Càng như vậy, hành động của Cố Nhất Phong càng trở nên cường thế, hung hãn đến vô lý.

“Ở đây toàn hàng ngon, mày chọn kiểu gì mà chọn không xong?! Nuôi mày để ăn hại chắc?!”

Trong cơn kích động, hắn giơ tay lên cao. Thư Bạch Thu co rúm lại, theo bản năng nghiêng đầu, cụp mắt xuống.

Thế nhưng chẳng hiểu là do phản ứng quá chậm, hay tay đã có vết thương cũ, cậu không hề giơ tay lên che mặt.

Trước cơn giận sắp giáng xuống, cậu không hề kháng cự.

Đúng lúc đó, điện thoại của Cố Nhất Phong vang lên.

Hắn kìm nén lửa giận, vuốt trán, mấy chiếc khuyên bạc bên tai trái lấp loáng ánh lạnh.

Nhìn thoáng qua màn hình, thấy tin nhắn mới đến, hắn chau mày rồi quăng cho hai tên vệ sĩ một câu lạnh tanh:

“Dẫn nó đi.”

Nói xong, không buồn quan tâm đến những ánh mắt xung quanh hay nhân viên đang chạy tới, hắn lạnh mặt bỏ đi.

Rời khỏi đại sảnh Bích Ngọc Viên, Cố Nhất Phong trực tiếp lên xe.

Vừa khởi động máy, hắn hờ hững lên tiếng với thiếu niên đang bị nhét vào hàng ghế sau:

“Tao nói rồi, hôm nay là cơ hội cuối cùng của mày.”

Thư Bạch Thu vẫn im lặng. Dù lưng còn đau đến mức không thể ngồi thẳng, tay giấu trong ống tay áo, cậu vẫn không phát ra tiếng nào.

Một lúc sau, cậu mới hơi nghiêng đầu nhìn về phía tiếng nói, ánh mắt mơ hồ, lông mi ướt nhẹ run như thể… chẳng nghe hiểu gì cả.

Cố Nhất Phong lạnh giọng:

“Giả ngu cũng vô ích.”

Ngay trước mặt Thư Bạch Thu, hắn bấm gọi điện:

“Alo? Sếp Phó à, tôi vừa xem tin nhắn. Chuyện lúc trước cùng ngài bàn đó, tôi đồng ý. Bên ngài lúc nào rảnh?”

Trước kia còn chần chừ, nhưng hôm nay sau khi lỗ tới hàng trăm ngàn, hắn lập tức đưa ra quyết định.

“Tốt, vậy mai tôi đưa nó tới.”

Cúp máy, hắn cười lạnh, giọng nói càng thêm phần băng giá:

“Được rồi, đứa ngốc, nếu mày đã ngu đến mức không phân biệt nổi ngọc phế, thì ngày mai chuẩn bị đi làm vợ tên bất lực nhà họ Phó đi.”

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play