Từ Bích Ngọc Viên trở về, Thư Bạch Thu vừa xuống xe liền bị áp giải trở lại căn phòng nhỏ trong viện.

Ngoài cửa vẫn có một vệ sĩ cao to canh gác.

Từ sau khi tin đồn về huyết thống Thư gia lan ra, Thư Bạch Thu gần như không còn tự do.

Cậu bị người ta nhận nuôi rồi lại bị chuyển giao hết lần này đến lần khác. Mỗi người nhận nuôi đều coi cậu như món hàng quý, giữ chặt không buông, canh chừng nghiêm ngặt.

Rốt cuộc, “khả năng cảm ứng phôi ngọc từ nguyên thạch” là lời đồn quá hấp dẫn.

Nhưng Thư Bạch Thu đã quá mệt mỏi, những điều người ta đồn thổi ấy chưa từng trở thành sự thật. Đến tay Cố Nhất Phong, hắn tức đến phát điên, chỉ muốn nhanh chóng tống khứ cậu đi, song vẫn chưa dám lơi lỏng kiểm soát.

Khí hậu Minh Thành ôn hoà, quanh năm như xuân. Nhưng chẳng nơi nào hoàn hảo tuyệt đối.

Phòng giam Thư Bạch Thu lại là góc tối ẩm ướt và lạnh lẽo.

Phòng nhỏ, chỉ có một chiếc giường gỗ và chiếc bàn cũ. Không có lấy một khung cửa sổ, ánh sáng gần như không thể len vào. Vách tường loang lổ mốc meo, mùi ẩm ướt phảng phất trong không khí.

Một con nhện đen to tướng bò vội qua dưới chân giường, cặp chân dài lông lá khiến người ta rùng mình.

Còn thiếu niên ngồi bên mép giường, vẫn lặng lẽ như thể đã quá quen với cuộc sống trong căn phòng này.

Cậu chỉ cúi đầu, nhìn đôi tay đỏ bầm của mình.

Nhìn một lúc, cậu nhẹ nhàng co ngón tay lại, giấu sâu bàn tay mảnh khảnh vào tay áo dài của chiếc hoodie.

Khi còn đứng nép bên tường Bích Ngọc Viên, dù không hề làm gì, nhiều người vẫn chú ý đến đôi tay của cậu.

Đôi tay trắng đến trong suốt ấy sưng đỏ từng mảng, có chỗ rớm máu, có chỗ bong tróc. Đó là hậu quả của việc bị ép chạm vào phôi thạch, một phần do dị ứng, một phần do ma sát tổn thương.

Cố Nhất Phong, một kẻ phú nhị đại không biết đến hai chữ “khiêm tốn”, đã từng đè tay Thư Bạch Thu lên phôi ngọc ngay giữa chốn đông người, khiến tay cậu đỏ rực ngay trước mắt bao người.

Giờ đây, vết sưng vẫn chưa lành, nhưng Thư Bạch Thu chẳng có phản ứng gì rõ rệt.

Bên ngoài căn phòng nhỏ tĩnh lặng là thiên viện ồn ào tiếng người. Có vẻ như vẫn đang bận rộn.

Mãi cho đến khi trời tối sẫm, cũng không ai đến quan tâm tới cậu.

Trăng lên đầu ngọn cây, cuối cùng mới có một trợ lý của Cố Nhất Phong đi vào thiên viện.

“Không có chuyện gì chứ?” Trợ lý hỏi vệ sĩ gác cửa.

“Không. Vẫn như cũ, một mình trong phòng.”

“Tiểu Mễ tới chưa?” Người phụ trách mang cơm hỏi.

“Chưa. Lúc nãy bị ông chủ gọi đi đâu rồi.”

Trợ lý chau mày, nhìn vào căn phòng.

Đèn bên trong đúng giờ sáng lên. Qua khung kính nhỏ trên cửa, có thể thấy rõ mọi thứ.

Thư Bạch Thu ngồi yên bên mép giường, dưới ánh đèn, gương mặt nghiêng của cậu trắng đến lóa mắt như một con búp bê sứ quý giá.

Xinh đẹp, ngoan ngoãn. Nhưng… không hề có sinh khí.

Trợ lý khẽ thở dài rồi quay người rời đi.

Mười mấy phút sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.

“Cộc cộc.”

Trợ lý đẩy cửa bước vào.

Thư Bạch Thu không phản ứng gì, giống như luôn tiếp nhận tin tức từ thế giới bên ngoài chậm hơn người thường một nhịp.

Mãi đến khi đối phương bước gần, cậu mới lờ mờ nhận ra, chậm rãi đứng dậy.

Cậu không có quyền được tuỳ tiện từ chối bất cứ ai.

Trợ lý cầm theo hai chiếc bánh bao và một ly cháo, thấy ánh mắt Thư Bạch Thu rơi ngay vào đồ ăn trong tay mình.

Sáng nay Cố Nhất Phong vội đi, không cho Thư Bạch Thu ăn gì. Trở về thì nổi giận đùng đùng, trực tiếp nhốt cậu vào phòng.

Tính ra, cả ngày hôm nay cậu chưa có gì vào bụng.

Xác nhận không có ai để ý, trợ lý liền đưa phần ăn cho cậu:

“Ăn chút gì đi.”

Thư Bạch Thu thoáng sững người, ngước mắt lên nhìn.

Trợ lý phải lặp lại: 

“Là cho cậu ăn đấy.”

Cậu mới rụt rè vươn tay nhận lấy.

Ánh đèn phản chiếu, trợ lý lại thấy rõ bàn tay ấy sưng đỏ từng mảng.

Lại một lần nữa bị dị ứng vì bị ép chạm vào vật liệu đá, đây không phải lần đầu.

Ban đầu, Cố Nhất Phong còn sai người bôi thuốc. Sau thì chán ngán, mặc kệ, cảm thấy không chết được thì không cần bận tâm.

Nhưng dị ứng thì vẫn là dị ứng, khó chịu không nói thành lời. Phòng lại ẩm ướt, chỉ khiến tình trạng càng tệ thêm.

Trên cổ tay cậu còn có vết tím bầm, đó là do Cố Nhất Phong kéo cậu đi ban sáng.

Trợ lý đặt đồ ăn lên bàn thấp, không để cậu phải dùng tay đau mà cầm.

“Tiểu Cố tổng hôm nay tâm trạng không tốt… không cố ý nhằm vào cậu đâu.”

Nói xong câu đó, trợ lý cũng chẳng mong được đáp lại.

Không ngờ, sau một lúc im lặng, thiếu niên khẽ lên tiếng:

“… Cảm ơn.”

Giọng cậu khàn nhẹ, có chút ngập ngừng.

Nhưng giọng nói rất mềm. Là một lời cảm ơn thực lòng.

Trợ lý thoáng sửng sốt.

Bị bạc đãi lâu như vậy, vậy mà cậu vẫn biết nói cảm ơn…

Chẳng biết nên cười hay nên thở dài.

Anh ta đặt bánh bao nóng hơn về phía trước: “Ăn nhanh đi, lót dạ chút đã.”

Sợ bị Cố Nhất Phong bắt gặp, trợ lý cũng không dám ở lại lâu, vội vã rời đi.

Chỉ còn lại Thư Bạch Thu một mình.

Cậu đứng cạnh bàn thấp, dùng tay áo cẩn thận bọc bánh bao, nhẹ nhàng nâng lên.

Chưa kịp ăn, thiên viện đã ầm ĩ trở lại.

Cửa phòng bị đẩy ra thật mạnh.

Cố Nhất Phong giận dữ xông vào.

Hắn vừa mới ném sạch một khoản đầu tư lớn, lại bị người nhà gọi điện chửi cho té tát, lửa giận bốc lên đỉnh đầu.

Vừa thấy Thư Bạch Thu, lửa giận lại càng bùng phát.

Hắn giật lấy bánh bao trên tay cậu, ném xuống đất, giày giẫm lên.

“Ăn cái gì mà ăn?! Hại ông đây lỗ sạch vốn, mày còn có tâm trạng hưởng thụ?!”

Chưa hả giận, hắn lại giơ tay đẩy mạnh Thư Bạch Thu.

Cậu bị xô đến lảo đảo, chân giẫm hụt, suýt nữa ngã nhào. Cố gắng gượng người vào chiếc bàn thấp bên cạnh, cậu mới miễn cưỡng đứng vững.

“Đóng gói đồ đạc của nó, mai đem tới Phó gia!” Cố Nhất Phong gầm lên.

Vài người nhanh chóng tiến vào thu dọn.

Cũng chẳng có gì nhiều, vài bộ quần áo là hết. Chẳng mấy chốc, mọi thứ bị nhét hết vào một ba lô.

Cố Nhất Phong bỏ đi trong cơn giận, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Trống rỗng, lạnh lẽo.

“Ục…” Tiếng bụng cậu kêu vang trong im lặng.

Nhưng Thư Bạch Thu không nhìn chiếc bánh bao bẹp dí dưới đất. Ánh mắt cậu nhìn về một hướng khác.

Nơi đó, vài mảnh vụn nhỏ rơi tán loạn.

Một bức tượng nhỏ - Bạch Hổ - do chính tay cậu nặn.

Nó vốn được cất kỹ trong lớp quần áo. Nhưng khi bọn họ lục lọi phòng, nó rơi ra, vỡ thành từng mảnh, bị giày giẫm nát.

Thư Bạch Thu lặng lẽ bước tới.

Cổ chân run lên, cả đùi phải cũng run theo. Nhưng cậu vẫn cúi xuống.

Cậu rụt tay vào tay áo, lót một lớp vải thật dày, chậm rãi nhặt từng mảnh.

Một mảnh vừa nhấc lên, đã tan thành bụi phấn.

Không còn cứu vãn được nữa.

Sau lưng, tiếng người canh gác vang lên:

“Khoá kỹ cửa! Sáng mai phải giao người cho Phó gia!”

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play