Nhà họ Phó là một biệt thự ba tầng có sân cỏ rộng lớn, kiến trúc trang nhã, toát lên vẻ giàu có và quyền thế.

Vừa bước vào cửa, Hứa Vân Y dịu giọng hỏi chồng:

“Vừa rồi em quên mất, không biết cậu ta ngốc tới mức nào, có hiểu được người khác nói gì không?”

Phó Sơn Ưng chẳng buồn để tâm, chỉ hờ hững đáp:

“Chỉ cần không phát bệnh làm loạn là được.”

Bọn họ vốn không có ý định đối xử với Thư Bạch Thu như một người bình thường. Trong mắt họ, cậu chỉ là một "phương tiện".

Ông lại gọi trợ lý:

“Dẫn nó tới phòng của đại thiếu gia, cho cậu ta rửa ráy, dọn dẹp sạch sẽ.”

Cả quá trình, những lời bàn tán thương tổn và ghét bỏ ấy đều được nói công khai, ngay trước mặt Thư Bạch Thu.

Cậu không hề co rút người, cũng không tỏ vẻ khổ sở.

Ngược lại, bờ vai gầy yếu kia thậm chí còn hơi thả lỏng, như thể tạm thời an toàn, ít nhất... sẽ không bị đánh.

Bị người ta vứt bỏ rồi giao qua tay hết lần này đến lần khác, Thư Bạch Thu đã quen. Nhưng mỗi lần như vậy, đối với cậu, vẫn là một lần bắt đầu lại từ đầu.

---

Phòng ngủ phía Bắc tầng một, một nơi hoàn toàn xa lạ, trở thành “nơi ở mới” của cậu.

Cậu không ngó nghiêng, cũng không tò mò.

Cả ánh mắt quan sát cũng tiết chế đến mức cực đoan, như thể sợ người khác để ý.

So với đại sảnh lộng lẫy, căn phòng này khá đơn sơ. Có vẻ đã lâu không có ai sử dụng, chỉ mới được dọn dẹp qua loa, vẫn còn mùi nước lau phòng thoảng trong không khí.

Nhưng nếu so với căn phòng ẩm mốc, lạnh lẽo ở thiên viện trước đó… thì đây đã là thiên đường.

Thư Bạch Thu đi tắm rửa. Còn bên ngoài, trong phòng khách, vợ chồng Phó gia đang trò chuyện.

“Anh xác nhận lại chuyến bay chưa? Tư Ngạn hôm nay sẽ đến Minh Thành thật chứ?” Hứa Vân Y hỏi.

“Ừ, sáng nay nó phải tới rồi.”

Nhắc đến con cả, Phó Sơn Ưng lập tức nhăn mày, giọng cũng không mấy hài lòng:

“Rời nhà từng ấy năm, thúc giục bao nhiêu lần mới chịu về!”

“Dù sao cũng học ở Bắc Mỹ, xa như vậy…” Hứa Vân Y dịu dàng giải thích. “Vả lại học ngành y, chắc chắn rất bận rộn.”

“Bận cái gì? Gia nghiệp thì không chịu kế thừa, lại chạy đi học y!” Phó Sơn Ưng cau có. “Mấy chục năm nay trong nhà không ai làm nghề đó, lại chẳng hề bàn bạc với ai trước!”

Phó Tư Ngạn là con trai lớn, con của người vợ trước. Năm mười tám tuổi, hắn từng gặp tai nạn nghiêm trọng dẫn đến chấn thương não, suýt nữa mất mạng.

Ai cũng tưởng hắn không thể tỉnh lại.

Nhưng kỳ tích đã xảy ra.

Ngay sau khi tỉnh lại, thay vì đi theo ngành tài chính và văn hóa truyền thống như Phó gia đã sắp đặt, hắn lại… tự ý đăng ký du học ngành y, không ai ngăn cản được.

6 năm qua, hắn chưa từng trở lại Phó gia.

“Người trẻ tuổi, đôi khi có suy nghĩ riêng.” Hứa Vân Y khuyên nhủ. “Dù sao lần này Tư Ngạn trở về, cũng coi như mang về chút tin vui cho ba.”

Lão gia nhà họ Phó đang bệnh nặng, đám cưới lần này chính là để xung hỉ.

Phó Sơn Ưng cuối cùng cũng nguôi giận:

“Giờ người đã giao đến rồi, chờ nó về, sẽ bàn chuyện kết hôn.”

Ngay lúc ấy, Phó Minh - con thứ - từ trên lầu đi xuống.

“Tiểu Minh, hôm nay anh con trở về, hai đứa phải sống hòa thuận nhé.” Hứa Vân Y nói.

Phó Minh vừa thức dậy, mặt còn mang vẻ khó chịu, nghe xong thì nhíu mày:

“Không rảnh.”

Ai muốn sống hòa thuận với một kẻ vô dụng chứ?

Phó Minh và Phó Tư Ngạn không phải anh em ruột, là cùng cha khác mẹ.

Sau khi mẹ ruột Phó Tư Ngạn mất, Phó Sơn Ưng cưới Hứa Vân Y, mang theo Phó Minh - khi ấy nhỏ hơn Tư Ngạn hai tuổi - vào nhà.

Nhưng lúc Phó Minh về ở Phó gia, Phó Tư Ngạn đã ra nước ngoài.

6 năm trời, người anh kia chưa từng trở về. Ngay cả chuyện cha mình tái hôn, anh ta cũng chẳng phản ứng.

Một kẻ chọn trốn tránh suốt 6 năm như vậy, Phó Minh chưa từng để vào mắt.

Hắn vừa lướt điện thoại vừa đi xuống:

“Con sắp phải ra ngoài.”

“Lại tụ tập với lũ bạn ăn chơi à?” Phó Sơn Ưng cau mày.

“Tiểu Minh, đợi chút hãy đi.” Hứa Vân Y khuyên con trai. “Mẹ còn muốn hỏi Thư Bạch Thu vài chuyện về Thư gia nữa.”

“Cần gì mà hỏi? Chẳng phải là một đứa ngốc sao?” Phó Minh chán ghét nói.

“Đừng gọi người ta như vậy.” Hứa Vân Y nhẹ giọng nhắc. “Dù gì cũng là người sắp cưới anh con.”

Bà nói nhẹ nhàng, nhưng thực ra là để trấn an.

Vốn dĩ, việc kết hôn này định để Phó Minh gánh vác. Nhưng hắn ghét bỏ đến mức kiên quyết từ chối. Thế là mọi chuyện đổ lên đầu Phó Tư Ngạn - người đã đi xa suốt nhiều năm.

Bây giờ, cục diện đã định, dù có ngốc thì cũng là người của Phó Tư Ngạn, chẳng liên quan gì tới Phó Minh nữa.

Chỉ tiếc, Phó Minh chẳng hiểu được lời nhắc nhở ngầm của mẹ mình.

Hắn còn lầm bầm:

“Cái đó thì liên quan gì tới con? Con không thèm nghe đứa ngốc nói chuyện.”

Trong đầu hắn thậm chí còn nảy ra một suy nghĩ cay nghiệt: Kẻ bất lực kia và tên ngốc đó thật đúng là trời sinh một cặp.

Phó Sơn Ưng gõ ngón tay xuống bàn:

“Không liên quan? Sắp tới nhà mình mở lại mảng ngọc thạch, Thư gia là dòng tộc điêu khắc truyền thống nổi tiếng cả trăm năm.”

Hứa Vân Y tiếp lời:

“Thư gia dù phá sản, nhưng năm xưa rực rỡ lắm. Có khi trong tay họ vẫn còn giữ vài khối nguyên liệu quý.”

Mà người thừa kế duy nhất của Thư gia, chẳng phải là thằng bé ngốc đó sao?

Phó Minh càng không kiên nhẫn.

Ngay khi không khí trở nên căng thẳng, cánh cửa phòng phía Bắc mở ra.

Một thiếu niên lạ mặt bước ra khỏi phòng.

Tóc cậu đã được sấy khô, màu nâu nhạt ánh kim nhạt, mềm mại đến mức chỉ muốn đưa tay sờ thử.

So với lúc trước, làn da cậu ửng hồng lên vì nước nóng, sắc mặt cũng không còn tái nhợt. Khuôn mặt xinh đẹp như búp bê sứ giờ đây lộ ra sức sống mong manh.

Phó Minh sửng sốt:

“…Người này là…?”

Tới khi hắn nhận ra đây chính là "đứa ngốc" kia, ánh mắt hắn tràn ngập kinh ngạc.

Không ngờ cậu lại đẹp đến thế.

Không hề giống hình ảnh "ngốc nghếch đáng ghét" mà hắn từng tưởng tượng.

Ngay cả chiếc điện thoại hắn vừa cầm để định chụp ảnh check-in, giờ hắn cũng mất hứng thú.

“Chỉ là… hơi gầy quá.” Phó Minh thầm nghĩ.

Trông cậu như thiếu dinh dưỡng lâu ngày, gầy đến mức… có phần chướng mắt.

Thư Bạch Thu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú kia, bàn tay đang buông thõng lập tức khẽ động.

Cậu lặng lẽ đưa hai tay ra sau lưng, tránh khỏi tầm mắt người khác.

---

Cùng ngày đó.

Thành phố Thân.

Trong một thư phòng rộng lớn và tràn ngập ánh sáng, một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, đang ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.

Chiếc kính gọng mảnh ánh lên những tia sáng nhẹ từ màn hình, nơi đang phát một đoạn video cực kỳ rõ nét. Khung cảnh là một phòng thí nghiệm hiện đại, rộng rãi sáng sủa, từng nhóm nghiên cứu viên khoác blouse trắng bận rộn tại các trạm làm việc.

Góc gần hơn, vài người phụ trách không đeo bảng tên đang ngồi quanh bàn họp. Người dẫn đầu đang đứng bên bảng trắng, trình bày tiến độ nghiên cứu mới nhất.

Trước màn hình, Phó Tư Ngạn đeo tai nghe Bluetooth, mười ngón tay đan vào nhau, đường nét nghiêng mặt cứng rắn mà lạnh nhạt, ánh mắt chuyên chú, trầm tĩnh.

Nhìn hắn lúc này, giống như đang xem một buổi giảng dạy học thuật đắt giá chỉ dành cho thành viên cấp cao, không hề giống một người đang bị gọi về để “gấp rút kết hôn”.

“Ong.” Một tiếng rung nhẹ vang lên, điện thoại trên bàn sáng màn hình.

Người gọi đến: Phó Sơn Ưng.

Phó Tư Ngạn chẳng buồn liếc, đưa tay gạt thẳng.

Một lát sau, lại gọi.

Hắn vẫn tắt.

Nhưng đối phương dường như nhất quyết phải nói chuyện, cuộc gọi lần ba lại đến.

Lúc này, hắn mới nhìn màn hình một cái. Khuôn mặt đẹp trai dưới ánh sáng dịu nhẹ trông vừa bình tĩnh vừa xa cách, chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.

Đúng lúc đó, video giảng giải trên máy tính cũng vừa ngừng lại.

Không gian tĩnh lặng.

Phó Tư Ngạn cuối cùng mở miệng, nhưng không phải trả lời điện thoại mà là nói bằng tiếng Anh qua tai nghe:

 “Tiếp tục tối ưu hoá. Dẫn thêm một nhóm amin vào vị trí số 6 của vòng benzen, sau đó đo lại khả năng ức chế hoạt tính hóa chất G.”

Phía đầu bên kia lập tức có người đáp:

“Got it.”

Thì ra không phải một đoạn ghi hình giảng dạy, mà là buổi họp video học thuật trực tiếp.

Hội nghị kết thúc, nhóm nghiên cứu lại tản ra làm việc.

Phó Tư Ngạn lúc này mới tắt màn hình, sau đó cầm lấy điện thoại đang rung bên cạnh.

Trong máy, giọng Phó Sơn Ưng đầy áp lực:

“Sao giờ này còn chưa về nhà?”

Phó Tư Ngạn không áp tai nghe, cứ để loa ngoài vang lên.

Hắn lật mở một bản báo cáo, tay cầm bút máy mạ vàng đen, vừa đọc vừa thản nhiên hỏi:

“Có việc gì?”

“Không có việc gì là sao?!” Giọng nói bên kia gần như tức giận. “Không phải mày nói sáng nay đến thành phố Minh sao? Còn sắp đến ngày giỗ mẹ mày, mày không tranh thủ về sớm, tính đi tảo mộ kiểu gì?”

Giọng người cha nghiêm khắc, mang theo ép buộc rõ ràng, nhưng người nghe thì chẳng mảy may bận tâm.

“Cuối tháng này mới là ngày giỗ.” Phó Tư Ngạn nhấp một ngụm cà phê, giọng lạnh nhạt xen chút mỉa mai: “Gấp như vậy đã bắt tôi về, là định cưỡng ép tôi kết hôn?”

Đầu dây bên kia lập tức im lặng.

Hiển nhiên, không ai ngờ rằng… hắn đã biết chuyện.

“Đừng làm phiền tôi.” Phó Tư Ngạn đặt cốc xuống, giọng nhàn nhạt. “Tôi không đồng ý chuyện này.”

Giọng nữ mềm nhẹ truyền tới, là Hứa Vân Y can thiệp:

“Tư Ngạn, con cũng biết ông nội con bệnh nặng, giờ chỉ trông mong tổ chức hôn sự này để xung hỉ. Hơn nữa, đây cũng là vì tốt cho con. Mẹ con lúc còn sống, nguyện vọng lớn nhất chính là thấy con ổn định. Nếu con kết hôn, những thứ bà để lại cũng có thể an tâm giao cho con…”

Chỉ một câu mở đầu đã lôi ngay di sản của mẹ ruột hắn ra làm “điều kiện”.

Nhưng Phó Tư Ngạn không phản ứng, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.

Giữa giờ trưa, nắng chan hòa phủ lên mặt sông lấp lánh. Đối diện là hàng loạt cao ốc ven bờ sầm uất, một khung cảnh phồn hoa mỹ lệ.

Phòng hắn đang ở là suite tổng thống của khách sạn 6 sao duy nhất tại thành phố Thân. Từ đây nhìn ra, tầm nhìn có thể bao trọn cả cảnh sông, mỗi mét vuông đều là tấc vàng.

Một nơi xa hoa thế này, không phải thanh niên 24 tuổi nào cũng có tư cách đặt chân vào.

“Vì tốt cho tôi?” Phó Tư Ngạn bật cười, nụ cười lạnh nhạt mà mỉa mai: “Cho nên mới tìm một kẻ ngốc để gả cho tôi?”

“Con… con nghe ai nói bậy vậy?!” Giọng Phó Sơn Ưng bỗng nổi giận. “Là thằng nào ăn nói hồ đồ?!”

Phó Tư Ngạn dứt khoát trả lời:

“Hứa Phi.”

Đối phương như nghẹn lại.

Hứa Phi là em trai của Hứa Vân Y.

Hứa Phi tính tình phóng đãng, hay lợi dụng danh nghĩa cậu ruột để khoe khoang gây chuyện. Mấy tin đồn trong nhà, chỉ cần hắn mở miệng, sớm muộn gì cũng tới tai người cần nghe.

Hứa Vân Y cố cười gượng để giữ thể diện:

“Ai nha, con đừng nghe lời thằng nhỏ đó. Cậu ấy hiền mà, cũng dễ nhìn…”

Nhưng Phó Tư Ngạn chẳng thèm nghe nữa.

Hắn vốn không định về thành phố Minh. Chuyến này, hắn từ Boston bay thẳng đến thành phố Thân, hoàn toàn không có kế hoạch gặp mặt gia đình trực tiếp.

Chỉ là, ngay khi định cúp máy, Hứa Vân Y bỗng bật video call.

Camera lập tức xoay chuyển quay tới Thư Bạch Thu, người đang ngồi cách đó vài bước.

“Con xem, nhìn cũng không tệ phải không? Mặt mũi rất sáng sủa…”

Thật ra bà cũng không chắc chắn. Chuyện hôn nhân này vốn nên chờ Phó Tư Ngạn trở về bàn bạc, giờ lại để hắn phát hiện trước… chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.

Nhưng, trái với dự đoán, đầu dây bên kia… không vang lên câu “Tôi từ chối.”

Một lúc sau, Phó Tư Ngạn hỏi:

“Cậu ta tên gì?”

“Thư Bạch Thu.”

Nghe đến tên, thiếu niên ngồi bên kia hơi giật mình. Cậu khẽ quay đầu lại, đôi mắt ngơ ngác lộ rõ vẻ không hiểu chuyện, vẻ mặt như vừa lạc vào một nơi xa lạ mà bị gọi tên bất ngờ.

Khuôn mặt kia… mảnh mai, xinh đẹp một cách yếu đuối.

Không hề giống “kẻ ngốc” khiến người ta ghét bỏ, trái lại lại giống một đứa trẻ nhỏ bị lạc đường, lạc lâu đến mức… chẳng còn nhớ nhà ở đâu.

Trong khoảnh khắc ấy, tay cầm bút của Phó Tư Ngạn khựng lại giữa không trung.

“Cạch.” Chiếc bút máy nắp vàng bị hắn nhẹ nhàng đóng lại.

Chỉ một giây sau, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt truyền qua điện thoại:

“Biết rồi.”

Cuộc gọi kết thúc. Không thêm một câu nào nữa

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play