“…… Hệ thống, sao ngươi không nói gì?”
Hệ thống đột nhiên mai danh ẩn tích, bốn phía dâng lên một tầng tĩnh lặng quỷ dị.
Tuyết Úc khẽ nhíu mày, vài giây sau, khuôn mặt nhỏ bỗng chốc trắng bệch. Cậu như chậm nửa nhịp mới nhớ ra điều gì, xoay người lại, đè xuống trái tim đang loạn nhịp, mở cánh cửa ra.
Trước cửa là một nam nhân, sắc mặt khó đoán. Hắn rất cao, gần như đụng đến khung cửa, bờ vai rộng tựa núi, mang lại mười phần cảm giác an toàn. Nhưng trong một số thời điểm, cảm giác an toàn này lại có thể khiến người ta run sợ.
Tuyết Úc ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của Vân Khang – người có thể chỉ bằng một tay mà ném bay cậu đi – khó khăn đè nén ý định đóng sập cửa lại. Gương mặt trắng bệch như tuyết ngẩng lên, dừng lại ở nơi vừa tầm mắt nam nhân, nuốt khan hai lần, rồi lấy lòng mà khẽ giọng nói: “…… Bệ hạ, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Hai chữ “Bệ hạ” kia tựa như rất khó mở miệng, ngoài lần trước gọi với giọng điệu châm chọc, những lúc khác cậu đều không chịu gọi.
Vậy mà bây giờ, cậu lại chịu gọi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT