Mùa đông lạnh buổi tối đến đăc biệt sớm, sương tuyết tụ lại trên thềm đá, kéo dài đến cuối đường.

Chạng vạng 6 giờ.

Sân vận động truyền đến chút xôn xao.

Kết thúc một ngày huấn luyện, mọi người mệt mỏi nhặt áo khoác chuẩn bị đi ăn cơm tối. Đúng lúc này, cánh cửa lớn nặng nề bị đẩy ra, tuyết mịn lặng lẽ bay vào, đậu trên mái tóc đen và làn da trắng của thiếu niên đứng ở cửa.

Đó là một thiếu niên cực kì xinh đẹp

Cậu mặc một thân áo lông vũ trơn màu, khăn quàng cổ quấn quanh chiếc cằm trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, môi mang màu đỏ thẫm thuần khiết. Mặt mày cậu phảng phất nét ốm yếu, giống như một món đồ sứ xinh đẹp dễ vỡ.

Thoạt nhìn cậu không hề hợp với mấy tên con trai cao lớn trong phòng, vì thế vừa tiến vào, cậu đã thu hút không ít ánh nhìn.

Có giọng nói yếu ớt của một nam sinh vang lên: “Đó là ai vậy?”

Một người khác buông trái bóng rổ trong tay ra, đè thấp giọng đáp: “Là Bùi tiểu thiếu gia đấy, chắc lại tới tìm Tạ Thanh Vân”

Nam sinh vừa hỏi lập tức ngậm miệng, hiển nhiên cũng nghe qua người này.

Bùi gia quyền thế ngập trời, ai nhắc đến đều phải nể 3 phần, về phần vị tiểu thiếu gia của Bùi gia, cũng không ai dám đắc tội. Đáng tiếc tiểu thiếu gia này lớn lên đặc biệt xinh đẹp, nhưng tính tình bị nuôi đến kiêu căng ương ngạnh, khó có thể bộc lộ sở thích đặc biệt của mình.

Hầu như không ai không biết Tạ Thanh Vân bị Bùi tiểu thiếu gia quấn lấy đòi bao dưỡng

Nam sinh trộm liếc Tạ Thanh Vân đang đứng xa xa, trước kia hắn đều cùng người khác sau lưng mắng vị tiểu thiếu gia này, nhưng hôm nay được nhìn thấy người thật, không biết vì sao hắn thấy Tạ Thanh Vân cũng không lỗ lắm.

Chỉ là sắc mặt thiếu niên không tốt lắm, tư thế này giống như tìm Tạ Thanh Vân gây phiền toái.

Tạ Thanh Vân cũng thấy được Bùi Tuyết Úc, hắn khẽ nhíu mày, năm ngón tay buông thõng bên người nhanh chóng cuộn lại, cảm xúc trong mắt quay cuồng, có ẩn nhẫn, có phiền chán.

Hắn thực sự chán ghét việc Tuyết Úc cứ đến tìm hắn trước mặt mọi người.

Có lẽ là vì lạnh, từ lúc bước vào tới giờ cậu đã ho ba bốn tiếng, sương lạnh phớt qua khuôn mặt cậu, khiến đôi má ửng hồng, biểu cảm cậu không tốt lắm, giọng nói lạnh nhạt cất lên: “Tạ Thanh Vân, anh cố ý đúng không?”

Lông mày Tạ Thanh Vân nhíu chặt hơn: “…Cái gì?”

Tuyết Úc ngưỡng mặt nhìn hắn, mặt không biểu cảm: “Tôi nói là, anh cố tình đúng không?”

Tạ Thanh Vân không kiên nhẫn mím môi, vừa muốn mở miệng phản bác, đột nhiên khựng lại.

Thiếu niên trước mắt ngước đôi mắt xinh đẹp cố gắng trừng hắn, lông mi mềm mại dính vào nhau, trong mắt long lanh ánh nước, tựa hồ muốn khóc nhưng lại kìm nén.

Cậu ta ủy khuất?

Ủy khuất cái gì chứ?

Trong đầu xẹt qua mảnh ký ức, Tạ Thanh Vân mơ mơ hồ hồ nhớ lại, hình như sáng nay Bùi Tuyết Úc có đến tìm hắn, bảo rằng tan học cậu ta sẽ ở cổng trường đợi, nhưng lúc đấy hắn có buổi huấn luyện quan trọng nên vội vàng đáp ứng rồi quăng chuyện đó ra sau đầu.

Cho nên vị tiểu thiếu gia này chờ mãi mà không thấy hắn đến nên tức giận à?

Tạ Thanh Vân môi giật giật, muốn giải thích. Có thể tưởng tượng được Tuyết Úc kêu hắn ra ngoài đơn giản là muốn hất hàm sai khiến, xử sự như một vị kim chủ, hắn bực bội không muốn giải thích nữa, chỉ hơi rũ mắt: “Tôi quên mất”

Nói xong hắn lẳng lặng chờ Bùi Tuyết Úc tức giận quấy phá.

Trước đây không phải hắn chưa chọc cho Tuyết Úc tức giận đến xù lông, khi đó, không phụ sự mong đợi của mọi người, cậu nháo đến long trời lở đất, cho nên mối quan hệ giữa họ vẫn luôn không tốt.

Trước đó quả thật Tuyết Úc muốn mở miệng mắng hắn, nhưng hiện tại cậu chỉ tức giận đến đuôi mắt có chút ửng đỏ, liếm môi dưới nói: “Hiện tại đi cũng chưa muộn, nhưng tôi không muốn có lần tiếp theo, cái tôi đang làm là nuôi tình nhân, không phải là cung phụng tổ tông”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play