Sầm Quy Huyên nhíu chặt đuôi mày, nhớ tới không lâu trước đây Quý Điền – cũng chính là vị ngự y kia – đã bước vào Dưỡng Tâm Điện. Môi mỏng khẽ nhấc: “Bệ hạ gọi ngự y đến hẳn là để kê thuốc cho ngươi.”
Tuyết Úc không phủ nhận: “Đúng là kê thuốc.”
Nói xong, cậu cũng không tiếp tục châm ngòi như vừa rồi nữa. Không khí lặng im đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở khẽ khàng.
Sầm Quy Huyên cúi đầu nhìn đầu gối dập nát loang lổ máu thịt của mình, môi khẽ giật, trong thoáng chốc lại muốn mở miệng hỏi Tuyết Úc: Cậu và Vân Khang ở trong điện lâu như thế, rốt cuộc đã làm những gì? Ban ngày giải dược bằng cách nào?
Nhưng hắn đã quyết tâm ít dây dưa với Tuyết Úc, nên không cần thiết phải hỏi thêm những điều này nữa.
Đêm xuống, khí lạnh càng thêm buốt. Tuyết Úc quấn mấy lớp áo vẫn thấy rét, hàng mi khẽ run, sống mũi ửng đỏ, còn muốn ho khan.
Toàn bộ sự chú ý của Sầm Quy Huyên đều đặt trên người cậu, không nhận ra cửa tẩm điện phía trước đã mở ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play