Tay nghề Tạ Thanh Vân không tồi, món cá làm ra tươi ngon hấp dẫn, cơm cũng dẻo thơm. Tuyết Úc vốn không ăn nhiều, khuôn mặt nhỏ vùi vào miệng bát, vậy mà cũng nhai kỹ nuốt chậm được nửa bát.
Tạm thời xem như hợp khẩu vị cậu.
Xem như đã giúp cậu ăn no nên hôm nay tha không gây chuyện nữa.
Ăn xong, Tuyết Úc và Tạ Thanh Vân không còn giao tiếp gì. Tuyết Úc nghỉ ngơi một lát trong phòng, trò chuyện vài câu với hệ thống rồi thấy mệt, bèn vào phòng tắm tắm rửa.
…
Phòng bếp và phòng tắm thông nhau. Tạ Thanh Vân thấy trong phòng tắm có người thì lui lại, định ra vòi nước rửa tay.
Nước lạnh chảy qua kẽ ngón tay, trong đầu Tạ Thanh Vân vô thức lướt qua chuyện vừa xảy ra trước đó không lâu.
Buổi tối hôm ấy, sau khi Tuyết Úc bỏ đi, hắn cũng từ chỗ suối nước nóng rẽ qua gara ngầm. Ban đầu chỉ là để tránh dòng người, nhưng lại thấy cảnh Tuyết Úc bị bế lên xe một cách thô bạo.
Biển số xe đó, hắn biết – là xe nhà họ Bùi.
Nhưng vậy thì càng thấy kỳ lạ. Người nhà họ Bùi vì sao lại đối xử với Tuyết Úc như vậy? Tuyết Úc lên xe đó, đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng tại sao lại trở về bình an như không có gì?
Chưa nghĩ được bao lâu, Tạ Thanh Vân đột nhiên dừng lại.
Thôi, nghĩ những thứ này làm gì.
Chuyện của Bùi Tuyết Úc thì liên quan gì đến hắn.
Hắn cúi thấp mắt, xua đi những suy nghĩ trong đầu, tập trung rửa tay. Đúng lúc này, từ phòng tắm bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt.
“...Tạ Thanh Vân?”
Giọng nói nhẹ nhàng, run run, đến hơi thở cũng cố thu lại.
Tạ Thanh Vân tưởng mình nghe lầm, mãi đến khi người bên trong vội vã gọi thêm một tiếng với giọng run rẩy, hắn mới chắc chắn là Tuyết Úc đang nói chuyện.
Tay còn dính nước được rút ra khỏi vòi, Tạ Thanh Vân mím môi dưới. Dù trong đầu không muốn nghĩ gì, hắn vẫn bước đến trước cửa phòng tắm, gõ gõ cửa, “Gì vậy?”
Qua lớp hơi nước lượn lờ, giọng Tuyết Úc vang lên có chút mơ hồ, mang theo chút thẹn thùng không ngờ tới: “Tôi quên lấy quần áo, anh giúp tôi lấy với.”
Quần áo của mình mà không biết lấy à...
Tạ Thanh Vân khẽ nhếch mép cười lạnh, mặt vẫn không biểu cảm hỏi: “Ở đâu?”
“Ở trong phòng tôi. Hình như tôi để trên giường, nếu không thấy thì anh cứ tùy tiện lấy một bộ trong tủ quần áo cũng được.”
Tạ Thanh Vân xoay người đi, nửa phút sau quay lại.
“Mở cửa.”
Cánh cửa hơi hé ra một chút, rồi mở ra một khe nhỏ.
Tuyết Úc lò dò thò ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cố gắng giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng biểu cảm xấu hổ như cô gái nhỏ cùng giọng nói run rẩy đã hoàn toàn bán đứng cậu.
Tạ Thanh Vân hơi hạ mí mắt.
Trước khi mở cửa, hắn không có ý định nhìn lén hay gì. Nhưng khi đối diện khuôn mặt đỏ bừng của Tuyết Úc, vóc dáng cao lớn của hắn lại khiến hắn có thể nhìn rõ mọi thứ qua khe cửa, không sót chút nào.
Vai trắng nõn, vòng eo quá nhỏ...
Tuyết Úc chắc chắn không muốn để hắn thấy, vì hắn còn nhìn thấy mấy động tác nhỏ cố gắng tránh né.
Nhưng không biết vì lý do gì, hắn lại không rời mắt.
Ánh mắt hắn từ đôi môi hồng ướt của Tuyết Úc dời xuống mắt cá chân nhỏ nhắn, hai chân trắng mịn như tuyết run rẩy đứng tại chỗ, đầu gối hơi ửng hồng, khiến người ta có cảm giác chỉ cần đụng nhẹ là có thể đẩy ngã.
Không biết vì sao, Tạ Thanh Vân bỗng nhớ đến những lần bạn bè học thể dục đùa cợt trước kỳ thi.
Bọn họ thường tụ lại xem phim “đen” với nhân vật là những giáo viên nữ xinh đẹp yếu đuối, rồi cười khúc khích với nhau.
Hắn chưa từng xem, cũng không biết những nhân vật ấy trông như thế nào, nhưng nếu là Tuyết Úc lúc này... chắc chắn sẽ khiến người khác phát điên.
Dù hắn là kẻ lạnh lùng, khó gần, cũng phải thừa nhận – người này, đúng là rất đẹp.
Tạ Thanh Vân mặt không biểu cảm, nhưng lòng bàn tay to lớn đã ướt đẫm mồ hôi, không biết là vì hơi nóng trong phòng tắm hay do quần áo của Tuyết Úc có mùi hương gì đó dính vào khiến người ta không yên.
Tuyết Úc đã hơi đơ ra.
Cậu xấu hổ cắn môi, chớp chớp lông mi, đôi mắt ươn ướt nhìn quần áo trong tay Tạ Thanh Vân.
Ngoài áo ngủ, còn có cả...
Khó mà diễn tả cảm giác khi đồ lót bị người khác cầm trong tay. Biểu cảm của Tuyết Úc trống rỗng, đến lông mi cũng ngừng rung động, nhìn qua thật đáng thương.
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Tạ Thanh Vân dâng lên một cảm giác lạ lẫm, khó hiểu – như vui sướng, nhưng không hẳn là thế, không thể nói rõ. Cảm xúc này khiến hắn thấy bực bội một cách kỳ lạ. Hắn đưa đồ qua khe cửa, giọng trầm xuống: “Còn muốn không?”
Lời thúc giục ấy khiến Tuyết Úc ngại chết đi được, mặt đỏ bừng, đầu óc quay cuồng, cậu khẽ khép lại khe cửa một chút để chắn ánh mắt Tạ Thanh Vân.
Một cánh tay trắng nõn như đậu hũ vươn ra từ khe cửa hẹp đến mức không rõ có vừa được cánh tay Tạ Thanh Vân không.
Lấy đồ xong, liền nhanh chóng thu tay về.
Yết hầu Tạ Thanh Vân chuyển động vài cái, chất vải ma sát từ bên trong cửa phát ra âm thanh nhẹ, trơn như nước bôi trơn cổ họng hắn. Môi hắn nhấp đến trắng bệch, ngón tay siết chặt, nổi đầy gân xanh.
Hắn chỉ dừng lại hai giây rồi rời khỏi phòng bếp.
Nghe thấy tiếng bước chân rời xa bên ngoài, Tuyết Úc mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bĩu môi, lúng túng mặc quần vào.
Hệ thống vừa xuất hiện đã nói với giọng kỳ lạ:
[Ký chủ, phản ứng của cậu vừa rồi không đúng.]
Tuyết Úc vẫn còn đỏ mặt:
“Sao lại không đúng?”
[Cậu ngại ngùng quá mức còn nguyên chủ thì ước gì để Tạ Thanh Vân nhìn thấy mình trần truồng luôn.]
“…”
Sao lại phát cho cậu cái hệ thống cuồng loạn thế này chứ?
Tuyết Úc im lặng không nói gì, quyết định phớt lờ hệ thống. Cậu mặc đồ xong, mang theo hơi nước trên người, từ phòng tắm bước ra.