Tạ Thanh Vân và Phó Dương đều đã trở về phòng mình, phòng khách tối om, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Ba phòng của bọn họ nằm song song nhau, rất dễ đi nhầm, nhưng muốn bật đèn thì phải đi vòng qua chỗ khác, Tuyết Úc lười không muốn phiền phức.
Người bình thường thì chắc chắn sẽ khóa cửa phòng, cho dù có mở nhầm cũng không vào được.
Nghĩ vậy, Tuyết Úc đi tới trước cửa phòng, tay sờ soạng đụng phải tay nắm lạnh băng, không suy nghĩ nhiều liền xoay nó.
Gần như ngay khoảnh khắc mở cửa, Tuyết Úc lập tức nhận ra mình đã vào nhầm phòng.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ được bật, Phó Dương lười biếng nằm trên giường mềm, đôi chân dài buông thõng xuống mép giường. Đôi mắt sắc lạnh hơi híp lại, cơ bắp rõ ràng ẩn dưới làn da nâu sẫm, những ngón tay thon dài đặt trên trán như điêu khắc bằng ngọc.
Ngay giây tiếp theo, y mở bừng mắt, như một con dã thú bị xâm phạm lãnh địa, ánh mắt hung dữ đảo qua.
Y từng cảnh cáo, bất kỳ ai cũng không được phép bước vào không gian riêng tư của mình —
Ánh mắt sắc bén khi thấy người đứng ở cửa thì khựng lại đôi chút.
Bùi Tuyết Úc chỉ mặc một chiếc áo ngủ mềm mịn.
Chiếc dây thun ở eo bị chủ nhân buộc hờ hững, chỉ cần kéo nhẹ là có thể nhìn thấy bên trong là hồng hay trắng. Lông mi dày ướt nước, đôi mắt long lanh sạch sẽ, làn da trắng mịn như nhãn lồng vừa bóc.
Một giọt nước chậm rãi lăn từ tóc xuống, rơi trên đôi môi đỏ mọng căng tròn, càng làm vẻ ngoài trở nên mềm mại và mời gọi hơn...
Nhưng Phó Dương biết, dù môi kia trông có mềm đến đâu, khi mở miệng thì chỉ toàn lời lẽ chua ngoa và thủ đoạn mềm mỏng, một chữ y cũng chẳng muốn nghe.
Y chống tay ngồi dậy, nhìn chằm chằm Bùi Tuyết Úc, bình tĩnh hỏi: “Có việc gì?”
Tuy sống chung một mái nhà, y và Bùi Tuyết Úc gần như người xa lạ, cũng chưa nói với nhau mấy câu. Nhưng dựa vào sự hiểu biết về Tuyết Úc, y biết người này tìm mình thì chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Giữa đêm khuya, vừa tắm xong đã cố tình mở cửa phòng y...
Chỉ khiến y nghĩ Tuyết Úc đang cố làm nũng với Tạ Thanh Vân, định diễn một màn “hồng hạnh vượt tường”, nhưng lại không tìm được người phù hợp, cuối cùng mới nghĩ tới y.
Phó Dương lặng lẽ nhìn người đang đứng trước cửa.
Người mà y cho là không có ý tốt kia mím môi đầy ảo não, hơi nước khiến đôi môi càng thêm đỏ mọng, đột nhiên mở miệng: “Sao anh không khóa cửa hả? Làm tôi đi nhầm.”
Tuyết Úc không kiếm cớ, cậu thể hiện rõ sự hối lỗi và khó chịu của mình.
Không chỉ vậy, Phó Dương còn nhận ra vẻ mặt cậu có chút u ám.
U ám?
Sắc mặt Phó Dương lạnh đi, khoé miệng nhếch lên, lặp lại ba chữ: “Đi nhầm?”
Đôi mắt long lanh sạch sẽ của Tuyết Úc chớp chớp, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Phó Dương đứng dậy, y vốn đã cao, giờ đứng trước Tuyết Úc càng tạo cảm giác áp đảo, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn nuốt trọn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia.
Y hỏi một câu tưởng như không liên quan: “Cậu tới đây bao lâu rồi?”
Thật ra, dựa theo tính cách nhân vật của Tuyết Úc, cậu không nên ngoan ngoãn trả lời như học sinh tiểu học như vậy.
Nhưng cậu không muốn tự chuốc phiền, liền thuận miệng đáp: “Hai tháng.”
“Ừ, hai tháng rồi mà còn có thể đi nhầm.”
Tuyết Úc nghe ra hàm ý trong lời nói, ngẩng đầu nhìn cằm sắc lạnh của y: “Anh nghi ngờ tôi cố ý?”
Phó Dương nhếch môi, nói lửng lơ: “Không thì sao?”
Phó Dương là một tinh anh thương trường, từng trải và quyết đoán, thủ đoạn cứng rắn, không ai dám khinh thường. Dù sau này gặp biến cố, cũng chưa từng lâm vào cảnh khốn cùng.
Khi anh dùng khí thế để nói chuyện với người khác, đa số họ đều bị lép vế.
Nhưng Tuyết Úc chỉ lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tự tin là tốt, nhưng anh nghĩ nhiều rồi. Anh có bóp cổ uy hiếp tôi, tôi còn chẳng muốn vào.”
Phó Dương: “……”
Y và Tuyết Úc nhìn nhau một lúc lâu, bỗng nhíu mày, như đã đoán ra điều gì, “Cũng đúng, cậu thích cái loại mặt lạnh như quan tài ấy, phòng hắn ở ngay sát vách, cần tôi bật đèn dẫn đường cho không?”
Môi của Tuyết Úc rất đỏ như được phủ lớp son, cậu bặm môi rõ ràng là không vui.
Không muốn nói thêm, cậu quay người bỏ đi.
Ánh mắt Phó Dương tối lại, dường như cười khẽ: “Khá ghê, còn giận dữ nữa...”
Ánh đèn bàn hắt ra mờ nhạt, chiếu lên đôi chân trắng trẻo, mềm mại của Tuyết Úc, mảnh khảnh nhưng không yếu đuối, trắng đến chói mắt, như thể đi vài bước nữa sẽ tan biến.
Phó Dương lại nhớ tới cảnh trong bếp trước đó, góc áo của Tuyết Úc bị kéo lên, lộ ra vòng eo mảnh khảnh, cạnh rãnh eo còn có một nốt ruồi.
Rất đẹp.
Nhưng mà...
Trước đó không lâu, chỗ đó rõ ràng không có gì cả.
Ngày đầu Tuyết Úc chuyển tới, vì thấy nóng mà không đóng cửa khi thay đồ, lúc đó anh từ bếp đi ra, vô tình nhìn thấy.
Là ký ức sai lệch, hay là...?
---
Tuyết Úc có đồng hồ sinh học rất chuẩn, khác hẳn những người trẻ tuổi hiện nay, đúng 10 giờ là buồn ngủ, phải lên giường.
Cậu vén chiếc chăn đắt tiền trông xa xỉ, nằm xuống, nghiêng mặt nhắm mắt.
Có thể là do đệm quá mềm, hoặc do tinh dầu trong gối, cậu ngủ nhanh hơn mọi khi.
Mùa đông là mùa tuyệt vời, Tuyết Úc nghĩ mình có thể ngủ thẳng đến trưa hôm sau. Nhưng lần này không những không ngủ tới trưa, mà còn bị đánh thức khi trời chưa sáng.
Vì có tiếng gõ cửa vang lên, không lớn nhưng khó chịu như tiếng khoan tường, âm thanh xuyên thẳng vào tai Tuyết Úc. Cậu kéo chăn trùm đầu, giả vờ không nghe thấy.