Tuyết Úc bị nhìn chằm chằm đến mức có phần xấu hổ bực bội, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Tạ Thanh Vân hơi rũ mắt, khẽ đáp:
“Trên tay có vết xước, chắc là bị quẹt vào đâu đó. Để tôi băng lại cho cậu… Còn sau này muốn ăn gì thì cứ nói với tôi là được.”
Tạ Thanh Vân không hiểu nổi, cái cậu thiếu gia mà ngày thường làm chuyện gì cũng như thể sẽ mất mạng, hôm nay lại không sai khiến anh, còn tự mình động tay động chân.
Chẳng lẽ gần đây sống quá nhàn rỗi, cậu ta lại nghĩ ra cách mới để sỉ nhục mình?
Cố ý bị thương rồi lấy cớ mắng mình sao?
Tuyết Úc chẳng hề biết Tạ Thanh Vân đang nghĩ gì, nhân lúc ấy liền giơ nắm tay, đấm một cú vào ngực anh:
“Không muốn nói chuyện với anh đấy. Ai cho anh ôm tôi? Người toàn mùi mồ hôi, còn không mau buông tay!”
Cú đấm đó nhẹ hều như bông, với Tạ Thanh Vân chẳng đau chẳng ngứa, chỉ khiến anh hơi mím môi dưới.
Lúc này, hệ thống nhảy ra:
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành điểm cốt truyện số một.]
Tạm ngưng một chút, hệ thống tiếp tục:
[Chỉ số chán ghét của nhân vật thụ tăng thêm 10. Chỉ số chán ghét của nhân vật công giảm 5.]
Tuyết Úc: “?”
Lỗ tai mình có vấn đề à? Sao lại giảm 5?
Tuyết Úc ngơ ngác, mặt hơi đỏ vì bị giữ chặt trong lòng ngực người đàn ông cao lớn. Cậu theo bản năng nhìn ra phòng khách phía Phó Dương.
Phó Dương không giống như trong nguyên tác, không nhìn chằm chằm vào nhân vật thụ như đáng ra phải làm, chỉ hơi cau mặt nhìn Tuyết Úc.
Theo ánh nhìn đó, Tuyết Úc cúi đầu nhìn xuống, thấy góc áo mình bị nhào nặn, một đoạn eo đang bị cánh tay rắn chắc của Tạ Thanh Vân siết chặt.
Tuyết Úc: “……”
Nam chính công này… hình như có chút sở thích kỳ lạ thì phải?
Tuyết Úc khẽ cắn môi dưới, cảm thấy hơi phiền.
Phiền vì tự nhiên bị trừ mất 5 điểm giá trị chán ghét. Phiền vì tên kia cứ ôm chặt không buông tay.
Cậu nắm lấy cánh tay của Tạ Thanh Vân, định gỡ bàn tay đang đặt sau eo mình ra, nhưng vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt Tạ Thanh Vân đang quan sát mình như thể suy đoán điều gì.
Tuyết Úc hoảng sợ, vội vàng gọi hệ thống trong đầu:
“Hệ thống, hắn nhìn tui kiểu gì kỳ vậy? Tui bị lộ rồi sao?!”
[Đừng hoảng, để tui xem.]
Hệ thống nhanh chóng kiểm tra logic hành vi của nguyên chủ, sau đó nói:
[Tệ rồi bảo bảo à, cậu không nên ở chỗ này.]
Một câu như sấm đánh ngang tai.
Nguyên chủ là tiểu thiếu gia thật sự, từ nhỏ được nuông chiều, chuyện gì cũng có người phục vụ tận răng, đến nước uống cũng phải có người bưng tới tận miệng. Dù đang cãi nhau với cha mẹ, cũng sẽ sai khiến Tạ Thanh Vân, tuyệt đối không tự mình làm gì cả.
Còn nơi như bếp núc, nguyên chủ sao có thể bước chân vào?
Trán Tuyết Úc bắt đầu đổ mồ hôi – bất cẩn rồi.
Trong truyện gốc, Tạ Thanh Vân là người nhạy cảm, đa nghi. Một việc nhỏ không đáng gì cũng có thể bị hắn bắt được sơ hở. Về sau hắn chính là nhờ điểm này để vươn lên, đá nguyên chủ xuống dưới chân.
Tim đập thình thịch, Tuyết Úc lập tức kéo lại vẻ cao ngạo khinh người, tránh ánh mắt sắc như dao của Tạ Thanh Vân rồi lạnh lùng trách móc: “Tôi đói muốn chết, anh không có mắt nhìn à, còn bắt tôi tự đi lấy. Tôi bị thương cũng là lỗi của anh.”
Tạ Thanh Vân: “……”
Để thể hiện sự bất mãn, cậu còn mạnh tay hất cánh tay Tạ Thanh Vân ra. Vừa được tự do, Tuyết Úc lập tức ra lệnh: “Đi nấu cơm cho tôi.”
Tạ Thanh Vân liếc nhìn cậu mấy lần rồi quay sang nhìn tủ bếp. Ưu thế thể hình của một sinh viên thể thao lúc này phát huy triệt để — gói mì mà Tuyết Úc phải kiễng chân mới với được, anh chỉ cần giơ tay đã lấy xuống dễ dàng.
Tuyết Úc thấy hắn xoay người, bèn nói: “Khoan đã, anh biết tôi muốn ăn gì sao?”
Tạ Thanh Vân dừng bước, quay lại giơ gói mì lên như muốn nói: chẳng phải cậu muốn ăn cái này sao?
Tuyết Úc nhướng đuôi mắt, vẻ yêu thích khi nãy biến mất, chỉ còn lại sự lạnh nhạt:
“Tôi không muốn ăn mì, tôi muốn ăn tôm.”
Lông mày Tạ Thanh Vân cau chặt lại. Hắn trời sinh lạnh lùng, chỉ trước mặt Bùi Tuyết Úc mới nhiều lần thất thố. Hắn siết chặt cánh tay, thấp giọng đáp:
“Trong nhà không có tôm, không làm được.”
“Tôi muốn ăn.”
“Giờ ra ngoài mua cũng chưa chắc có, chợ đóng cửa cả rồi. Tối nay ăn mì trước, mai sau khi tan học tôi sẽ—”
“Tôi muốn ăn.”
Mạch máu trên mu bàn tay Tạ Thanh Vân nổi lên, hắn nhịn vài giây, rồi điềm tĩnh nói:
“Được, tôi ra ngoài mua.”
Hắn khoác lại áo, bỏ gói mì vào tủ bếp.
Khóe môi hắn không cảm xúc, góc mặt trong ánh đèn u ám trở nên căng cứng. Tuyết Úc biết đó là dấu hiệu hắn đang rất tức giận, dù bề ngoài không thể hiện gì.
Tuyết Úc mím đôi môi đỏ, liếc mắt nhìn theo bóng Tạ Thanh Vân:
“À, nhớ mua thêm bánh dẻo, tôi còn muốn ăn thịt nướng, thịt phải tươi, không để qua đêm. À, hình như không còn gia vị, tiện mua thêm. Nhớ mua mấy cái bánh mì nữa…”
Tạ Thanh Vân liếc mắt lạnh lẽo, ánh mắt xuyên qua hàng mi rủ, dán chặt lên người Tuyết Úc:
“Cậu ăn nổi từng đó thứ sao?”
Tuyết Úc ngẩng đầu: “Không được lớn tiếng với tôi.”
Tạ Thanh Vân nghiến răng nhịn xuống, rồi khẽ thở ra, giọng đã dịu lại: “Sợ tiệm đóng cửa, có gì muốn thêm thì nhắn cho tôi.”
Tuyết Úc lười biếng “ừm ừm” hai tiếng.
Cậu thấy rõ vẻ mặt lạnh nhạt lúc Tạ Thanh Vân rời đi, tâm trạng rất tốt.
Cứ ghét đi, dù sao cậu cũng là vai phụ pháo hôi giúp đỡ tình yêu của hai nam chính mà. Có hơi ác độc thì đã sao?
Ngoài trời tối đen, gió tuyết thổi những cành cây trụi lá rung bần bật. May mà vẫn có một tiệm còn mở, Tạ Thanh Vân mua hết đồ Tuyết Úc muốn rồi quay về chung cư, lập tức vào bếp nấu.
Hắn chẳng mong Tuyết Úc sẽ phụ giúp, tự tay làm hết cơm rồi mang ra. Thiếu gia chỉ chờ ngồi vào bàn ăn, thậm chí còn ngửi thấy mùi mà đi tới.