Phó Dương vừa vào phòng bếp đã thấy gương mặt thất thần của Tuyết Úc
Trên mặt y không có biểu tình gì, đi đến bên kia lấy ly, đang muốn đi ra phòng bếp thì Tuyết Úc đột nhiên động một chút. Phó Dương hơi nhướng mày, theo bản năng nhìn Tuyết Úc.
Chiếc quần dài ban nãy ra ngoài bị tuyết làm ướt ống, cậu không nhịn nỗi khó chịu nên khi về nhà liền cởi quần ném vào phòng tắm, hiện tại trên người chỉ còn chiếc quần đùi dài tới gối.
Quần hơi rộng, để lộ hai bên đùi trắng như tuyết, chẳng giống chân con trai chút nào. Nếu quăng cậu vào đám người, nói chân cậu là chân của con gái chắc cũng không ai ý kiến, lại còn đặc biệt chọc trúng điểm yêu thích của bọn đàn ông.
Phó Dương bực bội nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ sao mình lại có cái suy nghĩ này thì Tuyết Úc đã cầm ấm nước nhìn về phía y.
“Anh muốn nước hả?”
Phó Dương giật mình, kiệm lời như vàng nói: “Không”
Nói nhiều hơn hai chữ thì anh sẽ chết hay gì?
Tuyết Úc đã đói đến nỗi lá gan cũng to ra, tâm trạng cũng có chút không tốt, lén lút trừng mắt nhìn Phó Dương.
Mà biểu tình nhỏ này vừa vặn bị Phó Dương bắt được, chân mày y lại bắt đầu nhăn lại.
Dung mạo y có vài điểm hơi dữ, hơn nữa tay chân cơ nào ra cơ đó, lúc nhíu mày càng đặc biệt dữ hơn, giống như chỉ cần một tay là có thể bóp chết Tuyết Úc.
Tuyết Úc trong lòng lúng ta lúng túng, âm thầm mắng sao cái tên này lớn lên đáng sợ quá vậy
Cậu liếm môi, ngoan ngoãn không dám nhìn nữa, vô thức thở nhẹ đi, đề phòng như một con mèo nhỏ đi qua Phó Dương.
Lông mày y một khắc cũng không động đậy, khi Tuyết Úc đi ngang qua, vẻ mặt có chút kì lạ.
Tuyết Úc tất nhiên không thấy được, cậu quay lại phòng khách, đặt cốc nước ấm trên bàn, rồi vào phòng thay quần.
Vừa mới bước ra, cửa chính “cạch” một tiếng mở ra, Tạ Thanh Vân đã trở về.
Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, môi tái nhợt, trên vai còn rơi vài bông tuyết, nhưng do thân nhiệt cao của một sinh viên thể thao nên tuyết nhanh chóng tan hết.
“Về rồi à?”
Người đàn ông nghe tiếng ngẩng mắt lên, bốn mắt chạm nhau với cậu thiếu gia trắng như tuyết đang ngồi trên sofa.
Tuyết Úc mặt không biểu cảm, giọng nói bình tĩnh, không chút dao động. Nhưng khung cảnh lúc này, cùng với câu hỏi của cậu, lại giống như một cô bạn gái nhỏ đang chất vấn người yêu vừa gây lỗi. Tạ Thanh Vân mím môi, giọng trầm thấp: “Ừ.”
Tuyết Úc với dáng vẻ kiêu căng, độc đoán đến mức khiến người khác phát ghét: “Nếu lần sau còn dám quên lời tôi nói, thì khỏi cần bước vào cái cửa này nữa. Muốn ngủ ngoài đường hay dưới hầm để xe cũng được, miễn đừng để tôi nhìn thấy. Hiểu chưa?”
Lời lẽ ngạo mạn, ngang ngược, không chút đạo lý.
Tạ Thanh Vân căng chặt quai hàm, đôi mắt đen cuộn trào cảm xúc, nhìn chằm chằm Tuyết Úc không chớp. Tuyết Úc đã quen với biểu cảm như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung của hắn, liền bình tĩnh lặp lại: “Nghe rõ chưa?”
Tạ Thanh Vân hơi nhíu mày, “…… Nghe rõ rồi.”
“Còn dám tái phạm không?”
“Không dám.”
Tuyết Úc thấy anh ta biết điều, cũng không làm khó thêm, nhấp một ngụm nước ấm rồi đứng dậy đi về phía tủ. Trong tủ còn có mấy gói mì ăn liền để từ trước. Tuyết Úc định pha một gói mì ăn tạm. Dạ dày cậu vốn không kén chọn, chỉ cần no là được. Trong mắt cậu, mì gói và bò bít tết mọng nước cũng chẳng khác nhau là bao. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến mì, cậu không để ý rằng khoảnh khắc mình bước về phía tủ bếp, ánh mắt Tạ Thanh Vân đã thoáng sững lại.
Phó Dương ngậm điếu thuốc, như đang suy tư gì đó, cũng nhìn theo.
Tuyết Úc vịn quầy, nhón chân lên, với tay lấy gói mì trên tầng cao. Động tác khiến lưng cậu hơi cong, vạt áo bị kéo lên, lộ ra phần eo mảnh nhỏ đầy gợi cảm. Mì đặt quá sâu vào trong, khi lấy ra, cậu lỡ đụng phải mép tủ, eo nhạy cảm khẽ run rẩy khiến hai người đàn ông trong phòng cùng liếc nhìn.
Khó khăn lắm mới lấy được gói mì, nhưng khi rút tay về, Tuyết Úc lại va phải thứ gì đó, bỗng cảm thấy một cơn đau nhói lan khắp người.
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, khiến Tạ Thanh Vân theo phản xạ nhíu mày.
Lại chuyện gì nữa đây?
Chỉ thấy sắc mặt Tuyết Úc tái nhợt, gót chân loạng choạng lùi vài bước.
Tạ Thanh Vân nheo mắt, sợ Tuyết Úc té rồi lại gây sự, lập tức phản ứng, chỉ vài bước đã tiến lên ôm lấy eo Tuyết Úc.
Nếu có thể, hắn tuyệt đối không muốn chạm vào Tuyết Úc.
Nhưng nếu để Tuyết Úc ngã, mấy ngày tới chắc chắn hắn sẽ không sống yên. So qua so lại, cuối cùng hắn vẫn miễn cưỡng đỡ lấy Tuyết Úc, dù trong lòng cực kỳ ghét bỏ.
Tuyết Úc người nhỏ nhắn, eo mảnh đến mức một tay hắn nắm còn dư. Khi ôm lấy cậu, tay hắn lỡ luồn vào áo, chạm trực tiếp vào làn da trắng mềm của cậu.
Cơ thể Tạ Thanh Vân cứng đờ, không dám động đậy, sợ bị Tuyết Úc phát hiện rồi nổi giận. Nhưng hiện tại Tuyết Úc không rảnh để để ý đến điều đó, cậu cúi đầu nhìn tay mình, vẻ mặt đầy khó chịu.
Tạ Thanh Vân cũng nhìn theo ánh mắt cậu.
Tuyết Úc hình như bị vật sắc cứa vào, đầu ngón tay trắng mịn xuất hiện một vết cắt nhỏ, đang rỉ ra vài giọt máu đỏ tươi.
…Chỉ vì một vết thương nhỏ thế này mà kêu thảm vậy sao?
Người đàn ông cao lớn cường tráng thật sự không hiểu nổi, thầm nghĩ đúng là tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, chút đau này mà cũng chịu không nổi.
Cơn đau tuy thoáng qua nhưng rất rõ, Tuyết Úc cắn răng chịu đựng, mãi sau mới thấy khó chịu.
Tạ Thanh Vân là sinh viên thể thao, cơ bắp rắn chắc, ngực dày như núi. Tuyết Úc bị anh ôm gọn trong lòng, nhỏ bé chẳng khác gì chú mèo con. Da thịt mềm mại của cậu chưa từng chịu khổ, giờ bị tấm thân vạm vỡ của tên này ép sát, cọ vào đến mức đau phát cáu.
Cậu tức giận nhíu mày, giơ tay muốn đẩy Tạ Thanh Vân ra, nhưng lực tay yếu ớt như châu chấu đá xe, không những không đẩy nổi mà còn bị đối phương liếc cho một cái đầy thờ ơ.