Biểu tình của Trần Diên xấu đến nỗi giây tiếp theo có thể hắn sẽ ném vị tiểu thiếu gia này ra ngoài xe.
Tuyết Úc không hề sợ hãi mà đối diện với ánh mắt sắc như sói của hắn. Trần Diên dám nhìn cậu như vậy, nguyên cũng là do nguyên chủ cứ mãi sợ hắn, làm hắn không nhận rõ thân phận mình.
Một khi đã như vậy, cậu không ngại quản Trần Diên đâu.
Trái tim tài xế vọt đến tận cổ, lén lút lấy di động ra chuẩn bị kêu cứu thì nghe thấy: “….Lần sau tôi sẽ không như vậy.”
Động tác gọi điện khựng lại, biểu tình tài xế ngây ngốc.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Trần Diên cụp mi rũ mắt chỉ thấy được sườn mặt, đúng như lời bản thân vừa nói, hắn quả thực không thái độ nữa. Dừng một chút hắn nói: “Cậu sẽ về chứ cậu chủ?”
“Không về”
Tuyết Úc không biểu tình nhắn bảo tài xế không cần đợi mình, rồi nói với Trần Diên dãy địa chỉ, “Đưa tôi về”
Trần Diên dám bắt cậu lên xe vậy thì đừng hòng mà về dễ dàng như vậy
Làm tài xế miễn phí chắc cũng chẳng quá đáng đâu nhỉ
Trần Diên trầm mặc giây lát, nhàn nhạt liếc nhìn Tuyết Úc đang nghiêng đầu nhìn mình, rồi lại liếc sang tài xế đang nơm nớp lo sợ
Tài xế lập tức khởi động xe đưa Tuyết Úc về.
Trời tối, xe trên đường không tính là nhiều nên rất nhanh đã về đến chung cư, Tuyết Úc xuống xe trước rồi bỗng nghĩ đến gì đó.
Nói nguyên chủ bây giờ là một kẻ nghèo cũng không khác lắm, tiền mặt chỉ còn thừa chút ít, rất nhanh sẽ không còn mà bao dưỡng Tạ Thanh Vân, nếu để Tạ Thanh Vân biết, chắc chắn cái tên tiểu tình nhân này sẽ chắp cánh mà bay mất.
Nghĩ vậy, Tuyết Úc nâng đôi mắt ươn ướt nhìn về phía Trần Diên, đúng lúc hắn cũng đang nhìn cậu, hai người không hẹn mà đối mắt nhau.
Hai tay Trần Diên siết lại có chút căng thẳng: “Sao vậy?”
Tuyết Úc há miệng thở dốc, bày ra dáng ra kiêu ngạo quen thuộc, bởi vì có chút chột dạ nên thanh âm cũng nhỏ: “Anh làm đau tôi. Nếu không muốn tôi méc cha thì mau bồi thường chút tiền đi”
Trần Diên: “…”
Lấy cớ cũng thật vụng, căn bản chẳng có chút uy hiếp với hắn. Thậm chí nếu hắn muốn, hắn có thể nói với ông chủ rằng Tuyết Úc không chỉ không nhận sai, tính tình bướng bỉnh mà còn uy hiếp người. Lấy tính cách Bùi Dĩ Hoàn ra mà nói, chắc chắn Tuyết Úc sẽ ăn quả đắng.
Nhưng Trần Diên quét mắt qua eo Tuyết Úc, nhớ tới đôi môi đỏ bừng thốt ra hai chữ “Đau quá”, ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, ma xui quỷ khiến lấy ra tấm thẻ không có mật khẩu đưa cho Tuyết Úc.
“Nghe lời quá ta” Vị tiểu thiếu gia cũng không tiếc lời mà khen hắn.
Tuyết Úc cầm thẻ, không chút lưu luyến đi mất
Bên trong xe lại quay về yên tĩnh
Cách cửa sổ xe, ánh mắt Trần Diên nặng nề nhìn chằm chằm bóng dáng Tuyết Úc, bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại của eo nhỏ, trong xe nồng đậm mùi hương ngọt ngào mãi chưa tan.
Tiểu thiếu gia trước kia cũng vậy sao?
Trước kia rõ ràng sợ hắn, mỗi lần lên xe là mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch.
Bây giờ không biết sao lá gan lại lớn, dám đề yêu cầu với hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là biểu tình kiêu ngạo, rõ ràng coi hắn giống như nô bộc, nhưng cũng…
Không khiến người ta chán ghét.
Trần Diên ngừng xe ở cửa tiểu khu.
Tuyết Úc đem cằm vùi vào khăn quàng cổ, đi về hướng chung cư
Vừa vào cửa cậu đã ôm hông thở dốc, bị cái thời tiết thổi cho lạnh cóng, môi cũng trắng đi vài phần, mười đầu ngón tay trắng như tuyết cũng bị đông lạnh đến ửng hồng.
Tuyết Úc dừng ở cửa một chút mới xoay người thay giày, vừa nâng mắt lên đã thấy có người ngồi trên sô pha.
Tóc cắt ngắn, mặt mang theo sự khó chịu, hai chân gầy nhưng nhìn rất có lực, thân hình so với Trần Diên còn cao hơn chút, cơ bắp dưới lớp quần áo căng chặt.
Nam nhân vừa thấy cậu, chậc một tiếng rồi đứng lên trở về phòng, tránh cậu như tránh dịch.
Tuyết Úc: “….”
Quả nhiên là không ai thích nguyên chủ.
Người này là vai chính công Phó Dương.
Phó Dương từng có khoản thời gian trong quân đội, sau khi trở về thì tiếp quản công ty của cha y, hành xử rất khác với các thương nhân khác, không ai có thể đoán được y đang nghĩ gì, hiếm tìm được người trẻ tuổi nào giỏi như y.
Sau này không biết đã xảy ra gì, hệ thống cũng thiếu mất phần cốt truyện này, chỉ biết trong một đêm Phó Dương mai danh ẩn tích khỏi thương trường, tài sản cá nhân cũng bị niêm phong, phải hạ mình sống trong tiểu chung cư rách này.
Phó Dương trời sinh không ưa những người tính tình yêu kiều, khó chiều, mà Bùi Tuyết Úc vào ngày mới chuyển vào, vì không quen ngủ giường đệm rẻ tiền, liền chi chút tiền mua chiếc giường lớn mềm mại còn bảo Phó Dương dọn trước dọn sau giúp hắn. Những điều này chọc trúng điểm ghét của Phó Dương nên từ ngày đó y cũng thấy nguyên chủ rất phiền.
Ngày thường nếu hắn ở phòng khách, Phó Dương tuyệt đối không bước ra khỏi cửa phòng, ăn cơm cũng không muốn ăn cùng, ngày hôm sau còn rời giường sớm để không chạm mặt với nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ một chút cũng không thèm để ý, Tuyết Úc cũng không để trong lòng.
Cậu liếc sang phòng Phó Dương một cái rồi thu hổi tầm mắt, cúi đầu đổi dép lê.
Tuyết Úc vào phòng bếp pha cho mình một ly nước ấm.
Trong đầu vang lên tiếng máy móc của hệ thống: [Ký chủ, đêm nay trước 12h phải hoàn thành một đoạn cốt truyện]
Nói xong, trước mặt cậu đã hiện lên một bảng điện tử ảo
[Cốt truyện 1: Ở trước mặt vai chính công đánh chửi vai chính thụ, làm công chính đau lòng, xúc tiến tình cảm của hai người họ]
Tuyết Úc thần sắc héo héo, rầu rĩ đáp: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
[9 giờ]
“Vẫn còn sớm, hơn nữa thụ chính còn chưa về, tôi đi ăn cơm đã”
Hai ngày trước cậu nháo với hệ thống đòi tuyệt thực, ban nãy còn cùng Tạ Thanh Vân đi suối nước nóng, nên hiện tại cậu đã đói muốn xĩu luôn rồi.
Thật là phiền
Không muốn làm nhiệm vụ chút nào