Tạ Thanh Vân vô thức ngẩn người.
... Hôm nay trên người Bùi Tuyết Úc dường như không còn mùi nước hoa rực rỡ như trước nữa.
Thay vào đó là một mùi hương nhè nhẹ, quyến rũ và mềm mại.
Cậu ta đổi nước hoa rồi sao?
"Tạ Thanh Vân, anh làm tôi đau." Một giọng nói trong trẻo và sâu lắng vang lên đúng lúc, cắt đứt dòng suy nghĩ đang tiếp tục của hắn.
Tuyết Úc hơi nhíu mày, khuôn mặt trắng mịn có chút ửng hồng, không rõ là do nóng hay vì bị bóp đau, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, “Tôi đã bảo anh xoa bóp cho tử tế, anh đang nghĩ gì vậy?”
Bóp mạnh như thế, là hận cậu đến mức nào chứ?
Tạ Thanh Vân nhẹ nhàng cụp mi mắt xuống, cúi đầu nhìn hai chân Tuyết Úc. Đôi chân ấy vẫn trắng nõn mềm mại, nhưng ở cổ chân có vài vết đỏ do bàn tay thô ráp của hắn để lại.
Tạ Thanh Vân từ nhỏ đã luyện tập ở sân thể thao, quen nhìn mấy thằng con trai trầy xước đổ máu, hôm sau vẫn hăng hái chơi bóng. Nhưng trước giờ chưa từng thấy ai như Tuyết Úc, chỉ xoa có hai cái đã kêu đau.
Hắn im lặng, nới nhẹ lực tay: “Không nghĩ gì cả.”
“Anh tâm trí đâu đâu rồi, á...!” Tuyết Úc rụt chân lại, đôi mắt long lanh mở to như con mèo nhỏ, “Bảo anh nhẹ tay, anh còn mạnh tay như thế? Anh đang trả thù tôi à?”
Tuyết Úc bực mình mím môi, khuôn mặt trắng hồng tức tối. Thật ra Tạ Thanh Vân đã rất cẩn thận, nhưng với một thiếu gia quen được nuông chiều từ nhỏ thì như thế vẫn là quá mạnh tay.
Chàng thanh niên có khuôn mặt thanh tú, sắc mặt tái nhợt, yết hầu khẽ chuyển động. Hắn hơi buông lỏng lòng bàn tay đang nắm chân cậu, khẽ nói: “Không có... Vậy để tôi nhẹ tay hơn nữa…”
“Không cần,” Tuyết Úc đã bị hắn xoa đến phát cáu, vung tay hất tay hắn ra khỏi đùi, vòng qua người Tạ Thanh Vân đang quỳ nửa gối phía trước, tự mình xỏ giày: “Hôm nay anh tự về chung cư đi, không được bắt xe.”
Nói xong, cậu cũng chẳng buồn nhìn biểu cảm của Tạ Thanh Vân thế nào, chỉ gọi điện cho tài xế, rồi tự mình bước vào thang máy, nhấn tầng gara ngầm.
Cậu biết Tạ Thanh Vân đang nhìn mình, hẳn là hận đến mức muốn nuốt sống cậu luôn.
Ném tình nhân nhỏ ra ngoài trời tuyết, còn bắt hắn tự đi bộ về, mà bản thân lại thong thả ngồi xe về nhà— đổi lại là ai mà không hận?
Thôi, vai chính thụ vẫn nên hận chết cậu đi.
Gara ngầm tối tăm sâu hun hút, nhìn qua một lượt thì thấy tất cả các chỗ đỗ xe đều đã đầy.
Tuyết Úc đang định gọi thêm cho tài xế một cuộc nữa thì một chiếc Maybach đen bóng lặng lẽ chạy đến bên cạnh cậu, đèn pha bật sáng, soi rõ mặt đường trước mặt.
Tuyết Úc liếc mắt qua, chẳng mấy để tâm liền thu ánh nhìn lại.
Nhưng ngay sau đó, chiếc Maybach dừng lại ngay bên người cậu, cửa xe mở ra.
Một bàn tay đàn ông to lớn vươn ra.
Tuyết Úc chỉ cảm thấy eo mình bị siết chặt như bị một con dã thú bắt lấy, giây tiếp theo, thiếu niên mảnh khảnh, yếu ớt không thể chống cự bị người đàn ông lạ mặt bế thẳng lên xe.
---
Tuyết Úc cả người đều ngơ ra.
Cậu xuyên qua một thế giới xã hội pháp trị, như thế nào còn có người ban ngày ban mặt bắt cậu bỏ lên xe vậy?
Chẳng lẽ nguyên chủ lúc trước đắc tội quá nhiều người, nên bây giờ bị người ta tìm tới cửa trả thù hả?
Nguyên chủ kia tính tình hoành hành ngang ngược, đắc tội ai đó cậu cũng không thấy lạ, nhưng sao lại lựa trúng lúc cậu xuyên qua mà tới tìm hả?
Cậu sẽ không phải chưa hoàn thành nhiệm vụ liền phải đi lãnh cơm hộp đấy chứ……
Tuyết Úc vừa lên xe, lực tay hung hãn của nam nhân liền buông lỏng ra, vòng qua cậu đóng cửa lại. Cậu lập tức rụt người về cửa, tim đập như trống bỏi, chân cũng run hết lên.
Hệ thống đúng lúc xuất hiện, an ủi nói: [Đừng sợ, là Trần Diên, hắn sẽ không làm cậu bị thương đâu]
Nghe thấy cái này tên, lông mi cậu run lên rồi cụp xuống.
Cậu biết người này.
Cha của nguyên chủ tên là Bùi Dĩ Hoàn, lúc nào ông cũng xoi mói chuyện hắn thích đàn ông, nguyên chủ chịu không nổi cái tính tình ấy nên sau một lần cãi vả liền mang theo tiểu tình nhân dọn ra ngoài sống.
Bởi vì thẻ bị cha đóng băng, nguyên chủ chỉ có thể dùng số tiền mặt ít ỏi còn lại, tùy tiện tìm một chung cư nhỏ.
Cả hai đều cực kỳ bướng bỉnh lại sĩ diện, không ai chịu thua ai, nhưng dù sao cũng là một người cha, bản thân Bùi Dĩ Hoàn không tìm nguyên chủ mà ra lệnh cho cấp dưới Trần Diên, cách một đoạn thời gian thì tới thăm tình hình nguyên chủ.
Xem tình hình hiện tại quả nhiên nguyên chủ có chết cũng không chịu cúi đầu nhận lỗi
Trong xe rộng rãi, nam nhân tựa lưng vào ghế, rút ra một cái khăn ướt lau từng ngón tay một cách cẩn thận và chậm rãi.
Giống như bàn tay chạm vào Tuyết Úc đã dính phải loại vi khuẩn nguy hiểm nào đó, nên hắn phải lau chùi sạch sẽ phòng trừ hậu họa
Để thuận tiện, nam nhân cắt tóc sát đầu, làn da màu đồng cổ do dầm mưa dãi nắng, đuôi mắt có một vết thương vừa kết vảy không lâu. Tuyết Úc ngồi cạnh hắn trông như một tiểu đáng thương.
Chẳng qua hiện tại cậu đã biết thân phận Trần Diên nên không còn sợ hãi, ai lại sợ tên cấp dưới của cha mình chứ.
Cậu cúi đầu, mắt nhìn eo mình.
Tay Trần Diên to rộng cực kỳ có lực, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai dày, lúc ôm cậu lại dùng chút sức khiến cậu đau đến muốn la làng.
Lau tay xong, Trần Diên cuối cùng cũng nhìn đến người bị mình bế lên xe, hắn cúi mắt nhìn Tuyết Úc, mở miệng nói: “Ông chủ hỏi cậu đã nghĩ thông suốt chưa, có muốn trở về không?”
Tuyết Úc ngước đôi mắt hơi ươn ướt nhẹ nhìn hắn, ánh mắt kia khó có thể diễn tả thành lời, hắn cảm thấy cậu giống như đang nhìn một chú cún giữ nhà không nghe lời, Trần Diên bị cậu nhìn đến nỗi mày nhíu lại.
“Trần Diên, anh nói chuyện với tôi như vậy có phải rất không đúng mực không?”
Trên mặt tiểu thiếu gia không có chút ấm áp nào, giọng nói lạnh như băng nhưng ý chỉ trích lại rất rõ ràng.
Sắc mặt Trần Diên trầm xuống trong nháy mắt: “Tôi sợ cậu lại chạy.”
“Tôi có chạy cũng là chuyện của tôi, tôi biết cha trọng dụng anh, nhưng dù sao tôi cũng là cậu chủ của anh. Lần sau nói chuyện với tôi thì dẹp cái thái độ đó đi.”
Tuyết Úc trơ mắt nhìn sắc mặt Trần Diên thay đổi. Còn ngại không đủ, cậu còn thêm dầu vào lửa: “Anh nghe hiểu không?”
Thái độ cao cao tại thượng nói chuyện của cậu làm không khí trong xe chết lặng.
Tài xế ngồi phía trước giả làm xác chết, trái tim ông cũng bùm bùm nhảy loạn cả rồi, gương mặt Trần Diên căng chặt, gân trên trán giật giật.