Đối mặt với ánh mắt đầy ác ý từ đám người kia, Cẩm Ngọc giơ một ngón tay chỉ vào chính mình:

“Ai? Tôi á? Con mồi? Đùa gì vậy.”

Nữ khách số 1 cười lạnh, cô ta chống tay lên đầu, giọng nói hung dữ:

“Trên tàu tôi đã nói rồi, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Cẩm Ngọc nghe vậy thì sững người, cố gắng nhớ lại một chút:

“À… ngại quá, cô là ai ấy nhỉ?”

“Cô—!”

Nữ số 1 giận đến mức cả người run rẩy, không cẩn thận cái đầu… rớt xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, Cẩm Ngọc mới vỗ tay cái bốp:

“Á à! Tôi nhớ ra rồi!”

Nữ số 1 nhặt cái đầu lên, gắn lại lên cổ, hừ lạnh:

“Nhớ ra rồi đúng không, tôi—”

“Hóa ra cái bóng cao su hôm đó là cô à! Lúc đó tôi còn thắc mắc ai mà đầu vừa xấu vừa phát ra âm thanh kỳ dị thế. Không ngờ lại là đầu của cô thật! Đầu không sao chứ? Tôi nhớ lúc đá mạnh lắm đấy.”

Cẩm Ngọc dùng nét mặt thành khẩn nhất để nói ra những lời khiến người ta tức điên.

Ngoài trừ nữ số 1, những người còn lại đều không nhịn được mà bật cười.

Gã vai hề số 1 cười đến nghiêng ngả, không chút nể nang châm chọc:

“Ella, cô bị một con nhóc loài người coi cái đầu là bóng cao su mà đá… So với cô, tôi thấy cô mới thật sự là vai hề đấy, ha ha ha!”

Số 2 Freddy thì từ tốn xoay xoay cái vuốt kim loại dài trên tay phải:

“Cô nhịn đến giờ mà chưa ra tay cũng được xem là kỳ tích rồi đấy.”

Số 2 Thẩm Kỳ che miệng cười khúc khích:

“Các anh biết gì chứ, Ella chỉ là ngại mấy cái quy tắc nên mới chưa động thủ thôi. Đúng không, Ella?”

Bị cả đám châm chọc, Ella giận đến mức biến hình tại chỗ.

Cô ta gỡ luôn cái đầu vừa mới gắn lại xong, ném thẳng về phía Cẩm Ngọc.

Tóc dài của cô ta như những con rắn uốn lượn múa loạn, mặc dù đang đeo mặt nạ nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác rợn người đến thấu xương.

Nhưng Cẩm Ngọc lại đứng im tại chỗ, không nhúc nhích lấy một bước.

Ngay trước khi cái đầu bay đến gần mặt, cô đột ngột giơ tay ra. 

chống lại mặt Ella bằng một bàn tay phẳng lì.

Cô còn nghiêm túc nói:

“Chị gái à, bệnh của chị nặng quá rồi. Nghe tôi đi, để tôi gắn lại đầu cho chị, vậy thì đầu chị sẽ không bay lung tung nữa.”

“???”

“À đúng rồi, suýt quên không nói tôi là bác sĩ. Rất chuyên trị mấy ca như thế này.”

Vừa nói, Cẩm Ngọc vừa kẹp cái đầu của Ella dưới nách như thể là hộp cơm trưa.

Ella cảm thấy bị sỉ nhục đến cực độ. Mái tóc cô ta lập tức biến thành xúc tu dài, quấn lấy cánh tay của Cẩm Ngọc, thậm chí còn định cuốn luôn cả cổ cô.

Nhưng Cẩm Ngọc vẫn bình tĩnh như không.

“Tôi là bác sĩ. Cô là bệnh nhân.”

“Bệnh nhân không ngoan, bác sĩ phải xử lý, hiểu không?”

Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao Ella lại cảm thấy… lạnh sống lưng.

Không lẽ là ảo giác?

Sao trên người cô gái loài người này lại tỏa ra khí thế cấp bậc ác mộng như quỷ vậy?!

Ngay lúc đó, Cẩm Ngọc thò tay vào túi áo khoác, từ bên trong (hoàn toàn trống rỗng) rút ra một cái kéo phẫu thuật.

“Rắc! Rắc!”

Tóc đen rơi xuống đất theo từng nhát kéo sắc lẹm.

Chẳng bao lâu, mái tóc dày như rắn của Ella bị cắt sạch,  đầu cô ta lập tức… trọc lóc.

“Đấy, giờ thì mới thuận tiện để giải phẫu chứ.”

Tất cả quỷ quái ở đó trừ “nạn nhân” Ella, đều há hốc mồm, chết lặng tại chỗ.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Cẩm Ngọc bước vào thân thể không đầu của Ella trước, rồi với thao tác thuần thục, khâu lại cái đầu cho cô ta.

Vừa thực hiện phẫu thuật, cô vừa lẩm bẩm:

“Cô bao lâu rồi không tắm vậy? Người hôi rình cả lên.”

“Chút nữa cô thử xem trong lâu đài có formalin gì đó không, vào đó ngâm ngâm một chút cho bay bớt mùi.”

“Này, đừng có cử động lung tung. Nhỡ đâu làm bung chỉ ra, tôi lại phải khâu lại cho cô lần nữa.”

“……”

Ella bất lực vươn tay về phía mấy con quỷ đang kinh ngạc đến ngây người ở bên cạnh:

“Cứu… cứu tôi với!”

Ba con quỷ lập tức ăn ý dời mắt sang chỗ khác.

Với một người sở hữu khí chất của boss phụ bản cấp ác mộng như cô, bọn họ tuyệt đối không dám manh động.

Rất nhanh sau đó, Cẩm Ngọc đã hoàn thành xong ca phẫu thuật cho Ella.

Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh, cô quay người rời khỏi nơi đó.

【Chủ kênh thật sự là người sao?】

【Tôi cũng muốn hỏi câu này…】

【Quá mạnh rồi! Chủ kênh này tôi xin nhận là nữ người chơi đỉnh nhất từ trước tới nay!】

【Đỉnh thì chưa chắc, nhưng mấy pha thao tác lúc nãy đúng là thần sầu.】

Trong thời gian còn lại, Cẩm Ngọc vẫn loanh quanh bắt hải sản ở bãi biển.

Tiếc là thu hoạch chẳng nhiều nhặn gì, chỉ được mấy con cua với ít ốc.

Khi thời gian chạm mốc 7 giờ tối.

Cẩm Ngọc đã sớm ngồi chờ ở đại sảnh. Đúng lúc đồng hồ điểm bảy giờ, trên bàn tiệc giữa sảnh bỗng nhiên xuất hiện đủ loại đồ ăn.

Chỉ là… phần lớn nhìn chẳng giống món dành cho con người.

Cô chọn một ít trái cây, bình thản ngồi xuống ghế sofa, vừa ăn vừa chờ đợi.

Cô đang đợi người đã đưa hoa hồng đến tìm mình mời nhảy điệu đầu tiên.

Lý do cô chắc chắn như vậy… là vì trên tờ giấy cô để lại viết:

“Người vừa rồi đưa hoa cho tôi, nếu đeo lại bông hoa giống hệt đó lên ngực và đến mời tôi nhảy điệu đầu tiên trong buổi tiệc tối nay, tôi sẽ cho người đó đáp án mình cần.”

Tất cả các vị khách quý lần lượt tiến vào sảnh.

Đúng bảy giờ, tiếng nhạc du dương vang lên giữa không trung.

Ánh mắt Cẩm Ngọc lướt qua những vị khách nam độc thân trong sảnh. Lúc này, cô nhìn thấy một người đàn ông với một bông hồng đỏ thắm cài trên ngực đang chậm rãi tiến về phía mình.

Người đó là nam khách số 4, tên Lưu Phong.

Anh ta để tóc dài, sở hữu đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ, khóe môi luôn khẽ cong như đang cười. So với những thực thể kỳ dị xung quanh, Lưu Phong trông hoàn toàn giống một con người bình thường.

Theo thẩm mỹ đại chúng, Lưu Phong chính là người điển trai nhất trong số các khách nam tại đây.

“Quý cô xinh đẹp, tôi đến đúng hẹn rồi.”

Lưu Phong dừng lại trước mặt Cẩm Ngọc, hơi cúi người rồi đưa tay ra mời:

“Không biết tôi có thể mời cô nhảy một điệu không?”

Vài nữ khách quý quay đầu nhìn sang.

Không ngờ Lưu Phong lại chủ động mời một nhân loại nhảy điệu đầu tiên.

Có người ghen tỵ, có người khoanh tay xem kịch vui.

Trong đó, chị gái khách nữ số 6 hơi cau mày. Cô có chút hiểu biết về Lưu Phong, gã này cực kỳ phong lưu, háo sắc, đặc biệt là có sở thích giết phụ nữ ngay trên giường.

Cô định bước tới nhắc nhở Cẩm Ngọc, nhưng vừa mới đi được một bước thì đã bị nam khách số 7 kéo lại.

“Đừng xen vào chuyện người khác, cô gái.”

Rõ ràng, nam khách số 7 thuộc kiểu tổng tài bá đạo điển hình.

“Chát!”

Cô gái số 6 lập tức tát anh ta một cái rõ đau:

“Anh dạy tôi làm gì cơ? Chúng ta chia tay đi!”

Nói xong, cô nhấc gót giày cao lênh khênh bước thẳng về phía Cẩm Ngọc.

“À, thú vị thật đấy.” Nam số 7 ôm má trái bị tát, nhếch môi lạnh lùng, “Cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi, cô gái.”

“Nếu không muốn chết sớm, thì tốt nhất đừng đáp lại anh ta.”

Chị gái số 6 đứng cạnh Cẩm Ngọc, nhẹ nhàng buông một câu.

Lưu Phong tỏ ra không vui, nhìn sang cô ấy:

“Vị tiểu thư này, tôi đâu có đụng chạm gì đến cô.”

Chị gái kia chẳng buồn đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Cẩm Ngọc và tiếp tục nói:

“Nếu cô chỉ muốn thông quan, vậy thì nhớ kỹ… đừng lên giường với hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play