Bởi vì “nam thần số 3” có đặc điểm quá hợp với gu của cô.
Cơ bụng và cơ ngực rắn chắc, thân hình cao lớn, đầy sức mạnh, đường cong cơ bắp mạnh mẽ cùng với cái đầu hình tam giác phi nhân loại… Tất cả đều là kiểu mà cô mê nhất.
Mà “nam thần số 3” thì lại trúng hết tất cả.
Cẩm Ngọc là một nữ sinh viên thuộc hàng “trạch nữ kỳ cựu” trong thế giới giả tưởng, gu thẩm mỹ có hơi kỳ quái, nhưng thật ra cũng chẳng phải hiếm gặp.
Ví như cô bạn cùng phòng chuyên vẽ tranh hentai, Lạc Nghiên là người thích kiểu phúc thụ và có “fetish” với mắt cá chân. Hơn nữa, cũng giống như Cẩm Ngọc, mê mẩn các nhân vật phi nhân loại.
Lúc này, trong phòng ký túc xá đang xem livestream, Lạc Nghiên nhìn thấy cảnh đó không khỏi nở nụ cười “tôi biết ngay mà”:
“Cái thế giới kinh dị này nhân tính hóa ghê, còn đặc biệt thiết kế cho Tiểu Ngọc một ông chồng định mệnh luôn.”
“Phụt, cậu chắc không phải thế giới này đang giăng ‘mỹ nam kế’ dụ Tiểu Ngọc đi chết đấy chứ?”
Một cô bạn tóc ngắn khác trong phòng bình thản phun ra một câu đầy chính xác.
Bên phía Cẩm Ngọc.
Cô vừa chào hỏi thân thiện thì chẳng nhận được bất kỳ phản hồi nào từ nam thần số 3.
“Được rồi được rồi, vẫn là cái kiểu cao lãnh lạnh lùng không thèm để ý đến mình, càng hợp gu tôi đấy.”
Tam Giác Đầu: “……”
Hắn đi rất chậm, nhưng Cẩm Ngọc cũng không giục. Vừa nắm lấy ngón tay hắn, cô vừa quay về phía những người khác và camera vẫy tay:
“Hello mọi người! Tôi là Cẩm Ngư!”
“……”
Tam Giác Đầu giật giật ngón tay, muốn rút ra khỏi tay cô.
Nhưng Cẩm Ngọc nắm rất chặt, mà vì đang ở hiện trường phát sóng trực tiếp, lại có bao nhiêu người đang nhìn, nên khi không rút ra được, hắn liền mặc kệ.
Đợi hai người họ ngồi xuống, mấy yêu ma quỷ quái phía sau cũng lần lượt kéo tay nhau ngồi vào bàn.
“Hiện tại, cả mười bốn vị khách mời đều đã có mặt!”
“Kế tiếp, các khách mời sẽ cùng nhau trải nghiệm bảy ngày sinh hoạt cộng đồng tại đảo Tình Ái Kinh Dị. Mỗi buổi tối sẽ có vũ hội hóa trang và cung cấp đồ ăn, còn ban ngày, việc ăn uống và sinh hoạt các bạn phải tự giải quyết.”
“Nhắc nhở thân thiện: Trong đảo và lâu đài tình ái có giấu rất nhiều đạo cụ thú vị. Chúng có thể giúp ích rất nhiều cho quá trình hẹn hò, tất nhiên nếu dùng sai cách thì cũng sẽ có hậu quả tương phản.”
“Điều quan trọng nhất: Mong các bạn nghiêm túc tuân thủ quy tắc sinh tồn của chương trình. Mọi hậu quả khi vi phạm sẽ do các bạn tự chịu trách nhiệm.”
“Cuối cùng, chúc mọi người tận hưởng bảy ngày tươi đẹp này và hy vọng ai cũng có thể tìm được chân ái!”
Người dẫn chương trình nói xong thì xoay người rời đi.
Tại hiện trường giờ chỉ còn lại mười bốn vị khách mời, cùng với những con “mắt bay” thiết bị phát sóng trực tiếp đang lơ lửng giữa không trung.
Tam Giác Đầu hất tay Cẩm Ngọc ra, kéo thanh trọng đao đứng dậy bỏ đi vào trong lâu đài.
Trong suốt quá trình đó, hắn không thèm nhìn cô lấy một lần.
Tuy vậy, Cẩm Ngọc ngắm nhìn hắn suốt nửa ngày mà vẫn không tìm ra được mặt mũi hắn rốt cuộc nằm ở đâu.
“Này! Anh đi đâu đấy?!”
Cẩm Ngọc vội vã đuổi theo.
【 Sao mình lại có cảm giác chủ phòng livestream mới là sinh vật dị dạng, còn ông kia mới là người bị theo dõi… 】
【 Đừng có quá đáng mà dính người ta như keo vậy chứ… 】
【 Chủ phòng livestream này chắc thiếu mất gen sợ hãi rồi, không có tế bào hoảng sợ gì hết luôn ấy… 】
Lâu đài rất lớn. Cẩm Ngọc không đuổi kịp Tam Giác Đầu, đành phải tự mình lên tầng trên xem phòng mình ở đâu.
Cô không hiểu vì sao, rõ ràng hắn đi rất chậm, vậy mà khi cô vào lâu đài sau hắn thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
“Mọi người ơi, mấy cậu nói xem có khi nào nam thần của tôi có năng lực dịch chuyển tức thời không?”
Cô quay sang hỏi con mắt bay đang lơ lửng bên cạnh mình.
Đáng tiếc là cô không có điện thoại, cũng không nhìn thấy giao diện phát sóng, càng không đọc được những bình luận mà khán giả gửi tới.
Dựa vào ký hiệu dán trên tường, Cẩm Ngọc nhanh chóng tìm được phòng của mình ở tầng bốn.
Phòng 403.
Bố cục tầng này là như thế này:
Nam 1, 2, 3 | Cầu thang | 4, 5, 6 Nữ
Nam 7 ———— Hành lang ———— Nữ 7
Nói cách khác, số phòng nam và nữ khách mời là tương ứng từng cặp một.
Phòng của Cẩm Ngọc đối diện chính là phòng số 3 của Tam Giác Đầu.
Cẩm Ngọc nằm trên giường như một con cá mặn, vừa định chợp mắt một lát thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?”
Cô lật người bật dậy, đi mở cửa phòng, nhưng bên ngoài lại chẳng có ai.
Trên thảm trước cửa, có một bông hồng đỏ tươi được đặt ngay ngắn.
Cẩm Ngọc cúi xuống nhặt đóa hoa lên, phát hiện trên cánh hoa còn dính chút máu.
Cô đảo mắt nhìn quanh để tìm xem ai là người tặng hoa, nhưng hành lang trống rỗng, chẳng thấy bóng dáng một ai, đừng nói là người, ngay cả bóng ma cũng không có.
【Vui lòng tìm ra người tặng hoa trong vòng 24 giờ, đồng thời chấp nhận hoặc từ chối tình cảm của anh ta】
【Phần thưởng: 1000 Kinh Tủng Tệ, một bữa đại tiệc thịnh soạn dành cho con người】
Cẩm Ngọc lập tức tươi cười rạng rỡ, nhiệm vụ dễ ăn như cho không vậy mà!
Muốn hoàn thành nó, cần gì tới 24 tiếng, chỉ cần có tay là được rồi!
Cô bắt đầu hành động luôn, đi đến phòng nam số 401 và gõ cửa.
Không ai trả lời.
Nam 402, gõ tiếp.
Vẫn không có ai mở cửa.
Nam 403.
Thịch thịch thịch!
Chẳng bao lâu sau, bên trong truyền ra tiếng bước chân nặng nề.
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Tam Giác Đầu đứng đó, từ trên cao nhìn xuống cô, im lặng không nói lời nào.
Cẩm Ngọc giơ đóa hoa trong tay lên, ngẩng đầu hỏi:
“Xin hỏi, hoa này là cậu tặng tôi sao?”
Tam Giác Đầu không trả lời, chỉ lạnh lùng đóng cửa lại.
“Nhìn biểu cảm kia thì chắc không phải rồi.”
Cẩm Ngọc tiếp tục gõ cửa từng phòng một.
Cho đến khi phòng của nam khách quý số 407 cũng phủ nhận là người tặng hoa, cô mới bắt đầu suy đoán.
Tổng cộng có bảy căn phòng, trong đó chỉ có 3, 5, 7 là mở cửa.
1, 2, 4, 6 thì hoặc là không có người, hoặc là đang “giả vờ” không có mặt vì ngại ngùng.
Mà ba căn phòng mở cửa đều đã từ chối là người tặng, nhưng cô cảm thấy cũng không nên tin hoàn toàn.
Vì vậy, nếu theo tư duy bình thường, cô nên đi hỏi tiếp những người còn lại ở phòng 1, 2, 4, 6.
Nhưng Cẩm Ngọc không phải người bình thường. Cô có lối suy nghĩ… độc đáo hơn.
Cô quay trở về phòng, tìm giấy bút, viết một dòng chữ rồi dán lên cửa:
“Tối nay trong buổi hóa trang vũ hội, tôi sẽ biết ai là người tặng hoa.”
Để đề phòng có ai đó gỡ mất tờ giấy, Cẩm Ngọc lại đến gõ cửa Tam Giác Đầu, nhờ anh ta trông hộ.
Ban đầu Tam Giác Đầu không định đồng ý, con người trước mắt này thật phiền phức quá sức.
Cho đến khi cô nói, nếu giúp trông giấy trong 24 giờ, cô sẽ trả công 200 Kinh Tủng Tệ.
Tam Giác Đầu lắc đầu, giơ ba ngón tay ra.
“Ý cậu là muốn 300 Kinh Tủng Tệ?”
Tam Giác Đầu gật đầu xác nhận.
“Được thôi! Thành giao!”
【Không phải chứ? Đây cũng tính là thành công hối lộ quỷ à?】
【Tôi phục bà này thật sự… lần đầu tiên thấy có người đút lót quỷ mà còn thành công nữa chứ】
【Mấu chốt là… bên kia còn đồng ý thật!】
“Chương trình này thật sự không coi người ra gì, không thèm cung cấp ba bữa ăn trong ngày, tôi phải ra ngoài kiếm đồ ăn cái đã.”
Cẩm Ngọc vừa lẩm bẩm vừa một mình đi tới bãi biển.
Ngoài đó chỉ có khách quý nam và nữ phòng số 1 và 2.
Bốn người tụm lại, không biết đang nói gì, vừa thấy cô ra liền ngưng bặt, đồng loạt nhìn cô đầy ẩn ý, nụ cười không rõ ràng, như thể đang đánh giá con mồi.
Ánh mắt bọn họ rõ ràng là không có thiện chí, hoàn toàn xem cô là… đối tượng săn đuổi.
“Xem kìa, con mồi của chúng ta ra rồi.”