【Đầu óc kho chứa đồ】
…
“Ôi đầu óc tôi lơ mơ quá rồi!”
“Tôi tuyên bố, nấm Mây Tía Chi Nam chính là món ngon nhất thế giới!”
“Khoan đã, tôi không nhìn nhầm chứ? Cái loại nấm này ăn vào sẽ bị ngộ độc và nhìn thấy tay trong suốt à?!”
Hôm nay là cuối tuần, trong phòng ký túc xá nữ số 211, bốn cô sinh viên đại học đang tụ tập nấu lẩu nấm.
Nấm được gửi từ quê của bạn cùng phòng Cẩm Ngọc, loại nấm dại nổi tiếng có tên Mây Tía Chi Nam. Nghe nói cực kỳ thơm ngon. Là một đứa mê ăn, Cẩm Ngọc đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
“Ai ya, không sao đâu~ Tớ có đọc trên mạng rồi, chỉ cần nấu chín là sẽ không bị ngộ độc!”
Nói xong, cô nàng còn vừa gắp ngay một cây nấm cho vào miệng, vừa r*n rỉ sung sướng:
“Trời đất ơi, ngon quá đi mất, đúng là tuyệt phẩm!”
Bạn cùng phòng ngồi đối diện với Cẩm Ngọc hoảng hốt định ngăn lại nhưng không kịp:
“Khoan đã, nấm đó vẫn cần nấu thêm chút nữa mà!”
“Hì hì, không sao thật mà~ Tớ mới ăn có năm sáu… bảy tám cái thôi. Không hề gì đâu!”
Cẩm Ngọc vừa nói vừa gặm đũa, đột nhiên im bặt. Cô nghiêm mặt, cau mày nhìn bạn cùng phòng:
“A Nghiên, cậu nói chuyện kiểu gì mà có… phụ đề vậy?”
“???”
Nửa tiếng sau.
“Tít tít tít ——”
Cẩm Ngọc bị đưa thẳng vào bệnh viện.
Ở phòng cấp cứu, ba bạn cùng phòng đang bị giảng viên phụ trách lớp nghiêm khắc khiển trách.
Ngay lúc giảng viên đang thao thao bất tuyệt, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
“Cái gì cơ? Bạn cùng phòng của em chỉ hắt xì thôi mà gãy cả eo?! Tôi đến ngay!”
Giọng cô giáo vang lên bén nhọn như pháo nổ, sau đó lập tức cúp máy, chỉ để lại một câu dặn dò rồi vội vã rời đi, bỏ lại ba học trò ngoan ngoãn đang đứng im thin thít.
Buổi chiều.
Cẩm Ngọc đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm nằm trên giường bệnh, một bên là bạn cùng phòng đang đút cháo ân cần, một bên là TV đang phát sóng trực tiếp một trò chơi nào đó.
Bạn cùng phòng A:
“Người chơi này thảm quá, nhìn là biết sắp không sống nổi rồi.”
Bạn cùng phòng B:
“Mẹ ơi, con quỷ kia ra rồi! Ghê quá!”
Bạn cùng phòng C:
“Tiểu Ngọc, cậu có ăn quýt không… Tiểu Ngọc?”
Không thấy phản hồi, bạn cùng phòng C nghi hoặc quay lại nhìn chiếc giường bệnh trống không!
Ngay lúc ấy, bạn cùng phòng A, người đang chơi điện thoại bỗng chỉ vào màn hình livestream, kêu lên phấn khích:
“Này các cậu nhìn xem! Người chơi mới trong phòng stream này nhìn quen thế nhỉ? Giống y hệt Tiểu Ngọc luôn á!”
“Thật đó, tên livestream cũng là ‘Cẩm Ngọc’? Trùng hợp vậy sao?”
Bạn cùng phòng C hít một hơi thật sâu:
“Vậy… có khi nào… cô ấy chính là Tiểu Ngọc không?”
“?”
“…Cái gì??!”
Không sai.
Đây là một trò chơi kinh dị mang tính chân thực toàn cầu.
Nó sẽ chọn người chơi ngẫu nhiên trên khắp thế giới bất kể bạn thuộc giới tính nào, tình trạng sức khỏe ra sao. Dù bạn có là người già, bệnh tật hay tàn tật, nếu bị chọn, bạn chỉ có thể chấp nhận số mệnh và bước vào phó bản để sinh tồn.
Nếu sống sót, bạn sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.
Nếu không thể, bạn sẽ bị các loại quái vật trong phó bản giết chết.
Và phòng livestream là thứ tự động được hệ thống gắn vào mỗi người chơi ngay khi họ bước vào trò chơi. Tất cả quá trình sinh tồn đều sẽ được phát sóng trực tiếp cho toàn thế giới theo dõi.
Ban đầu, chính phủ các nước từng khẩn cấp vào cuộc nghiên cứu trò chơi thần bí này, nhưng rốt cuộc phát hiện nó vượt ngoài khả năng giải thích của khoa học.
Nhiều lần cố gắng ngăn chặn đều thất bại, cuối cùng các nước chỉ còn cách thỏa hiệp.
Sau đó, họ liên minh lại, chuyển hướng từ ngăn cản sang nghiên cứu chiến lược, với mục tiêu chính là tăng tỉ lệ sống sót của người chơi.
Tuy rằng hiệu quả cực nhỏ, nhưng ít ra có còn hơn không có gì.
【Hoan nghênh người chơi bước vào Thế Giới Kinh Dị, bạn sẽ hoặc là thu hoạch thành công… hoặc là tử vong】
【Phát hiện người chơi là tân thủ, tự động kích hoạt phó bản “Tân Thủ Bảo Hộ Kỳ” ——】
【Quỷ Quái Tương Thân: Trong phó bản này, bạn sẽ vào vai một vị khách nữ đặc biệt, tham gia chương trình hẹn hò thực tế để tìm được tình yêu đích thực và rời khỏi an toàn】
Cẩm Ngọc đứng ngơ ngác trên boong tàu của một con du thuyền, ngay khi âm thanh nhắc nhở trong đầu kết thúc, một giao diện nữa hiện lên trước mắt cô.
【Đang tiến hành rút thăm chức nghiệp ngẫu nhiên……】
【Rút thăm thành công! Chúc mừng bạn nhận được chức nghiệp “Bác Sĩ Kinh Dị”】
【Kỹ năng một: Kinh Sợ: Là một bác sĩ, bạn trời sinh mang khí thế khiến người khác khiếp đảm. Dù là bệnh nhân hay người thường, đều sẽ bị khí tràng của bạn dọa sợ.
Kỹ năng hai: Nổi Điên: Không có bác sĩ nào mà không điên. Giữ vững cảm xúc là việc của bệnh nhân, còn khi bạn phát điên, không ai có thể ngăn nổi. Bất cứ quỷ quái nào cũng sẽ bị bạn đè đầu cưỡi cổ. Thời gian nổi điên kéo dài 1 phút, thời gian hồi chiêu mặc định là 12 tiếng, có thể rút ngắn nếu sở hữu vật phẩm đặc biệt.
Kỹ năng ba: Diệu Thủ Hồi Xuân: Tay nghề y học của bạn cực kỳ tinh thông, thuốc đến bệnh lui, khách hàng hiếm khi phải tái khám.】
“Chức nghiệp này quá hợp khẩu vị tôi rồi!”
Cẩm Ngọc vui sướng bật cười, bởi cô vốn là sinh viên ngành y.
【Bạn có muốn xem thuộc tính cá nhân không?】
“Có chứ.”
Tên: Cẩm Ngọc
Tuổi: 18
Chức nghiệp: Bác Sĩ Kinh Dị
Tình trạng tinh thần: Hỗn loạn
Thể chất: Cá mập giòn (da mỏng dễ vỡ, nhưng sinh mệnh lực mạnh, khó chết hẳn)
Cấp độ người chơi: Lv 0
Cẩm Ngọc đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng vẫn quay mặt về phía trước mà gào lên:
“Có ai ở nhà không, Thế Giới Kinh Dị đánh giá tinh thần tôi là ‘hỗn loạn’ và thể chất là ‘cá mập giòn’? Đây rõ ràng là phỉ báng!”
“Tôi bình thường mà! Tại sao lại đánh giá tôi kiểu này chứ?!”
Trong lúc đó, khán giả phòng livestream:
“Thế Giới Kinh Dị chưa bao giờ oan uổng ai. Trạng thái tinh thần cô này đúng là không bình thường thật, đến lúc này còn có tâm trạng đùa với chúng ta.”
“Phụt, chủ kênh vui tính ghê, chú ý giữ mình đó!”
“Cá mập giòn là sao thế?”
“Chỉ một người có thể chất cực kỳ yếu ớt, dễ bệnh phải nhập viện. Nhưng mà sinh mệnh lực lại rất dai, không dễ chết. Kiểu giống như sinh viên bây giờ ấy. Tôi có đứa bạn cùng phòng, hôm nay chỉ rút sợi tóc mà ngất xỉu, vào viện khám mới biết động đến dây thần kinh, suýt làm thầy phụ đạo sợ tắc thở.”
“A?”
“A luôn?”
Dù Cẩm Ngọc không thấy được bình luận trong phòng livestream, nếu thấy được chắc cô có thể tám nhảm một ngày không chán.
Phun xong nỗi bực tức, cô nhanh chóng lấy lại thần sắc nghiêm túc.
Cô bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trên đầu là tầng tầng lớp lớp mây đen vần vũ.
Dưới chân là biển cả đen như mực.
Phía trước là một hòn đảo nhỏ âm u.
Phía sau là cửa khoang tối thui đóng chặt.
Trên boong tàu chỉ lác đác vài người phụ nữ ăn mặc khác nhau.
Có người đi cùng đôi bạn, có người đứng lẻ loi một mình, tản mạn trò chuyện hoặc ngắm cảnh biển.
Hình như nhận ra ánh nhìn chăm chú của Cẩm Ngọc, một người phụ nữ trong nhóm đột ngột dừng nói chuyện, tiến về phía cô.
“Cô cứ nhìn tụi tôi chằm chằm làm gì thế?”
“Thì đang ngắm mỹ nữ chứ còn gì nữa.” Cẩm Ngọc đáp rất nhanh, gọn, đầy dứt khoát.
Vừa nói vừa mở to đôi mắt tròn long lanh vô tội nhìn đối phương, biểu cảm thành thật không thể tin nổi.
Người phụ nữ kia thuộc tuýp thành thục, quyến rũ, vòng một nổi bật, vòng eo nhỏ nhắn, ánh mắt đưa tình, môi đỏ cong cong, mái tóc xoăn sóng to lượn mềm mại. Cẩm Ngọc nhìn đến nuốt nước bọt cái ực.
Lời này của cô mà nói với người khác thì chắc chắn bị cho là sỗ sàng, nhưng với người đẹp này thì…
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn cái tát hoặc bị móc mắt.
“Hừ, thu hồi ánh mắt của cô lại đi, không thì chết lúc nào cũng không biết đấy.”
Người đẹp hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi, rõ ràng là chưa kích phát cơ chế bị giết.
Đúng lúc này, cánh cửa khoang sau lưng bất ngờ bật mở.
Một nhân viên công tác không có da, toàn thân lộ rõ thớ thịt đỏ hỏn rỉ máu tiến đến, hét lớn:
“Còn một tiếng nữa sẽ lên đảo. Mọi người theo tôi đến phòng hóa trang để chọn trang phục và tạo hình phù hợp!”