Chị gái xinh đẹp nói xong câu đó thì cũng không chờ Cẩm Ngọc đáp lời, liền xoay người rời đi.
Lưu Phong ánh mắt lóe lên, thu lại tầm mắt, rồi lại một lần nữa nở nụ cười, tiếp tục đưa tay mời Cẩm Ngọc.
Cẩm Ngọc không đồng ý cũng không từ chối, mà nghiêm túc nhìn anh ta hỏi:
“Vị soái ca này, cho hỏi anh có thể tạm thời làm bánh xe dự phòng của tôi không?”
“?”
Nụ cười trên mặt Lưu Phong lập tức cứng đờ, anh ta thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, biểu cảm như không thể tin nổi: “Cô… cô vừa nói gì cơ?”
“Một soái ca như vậy mà lại lãng tai hả…” Cẩm Ngọc lẩm bẩm, rồi lập tức lớn tiếng lặp lại:
“Tôi nói, anh có thể làm bánh xe dự phòng của tôi không? Tạm thời thôi!”
Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía họ.
Lưu Phong bị ánh mắt của mọi người chăm chú nhìn đến mức cảm thấy vô cùng khó chịu. Dù anh ta vốn dĩ rất thích được người khác chú ý, nhưng kiểu bị coi như trò hề thế này thì đúng là không chịu nổi!
【 Má ơi, cười xỉu, chủ bá đúng là danh xứng với thực hài kịch nhân vật 】
【 Trời đất ơi tạm thời làm bánh xe dự phòng, ai lại tạt mặt người ta trắng trợn thế này chứ. Chủ kênh đúng là chưa từng yêu đương, chứ người từng trải thì có thành Hải Vương cũng không chơi kiểu đó 】
【 Có ai ngoài tôi tò mò chủ kênh đang tính “câu” nam khách quý nào không? Chứ nói thật, đám nam khách quý này nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có Lưu Phong là còn thấy được 】
【 Bạn phía trước mới đến đúng không, chủ kênh thích là cơ bắp trai số 3 nhé 】
【 Tôi bái phục luôn 】
“Ê, sao anh không nói gì? Anh mà không lên tiếng thì tôi coi như anh đồng ý nhé.” Cẩm Ngọc chẳng thấy có gì không ổn, vừa nói vừa kéo Lưu Phong ngồi xuống ghế, dặn dò đôi ba câu rồi xoay người rảo bước về phía Đầu Tam Giác.
Lưu Phong tức đến mức mặt mày tái mét.
Anh ta nhìn chằm chằm cái người vừa làm mình bẽ mặt trước đám đông, rồi lại quay đầu đi về phía số 3 một cách vô cùng dứt khoát. Chung quanh toàn là tiếng cười nhạo, khiến trong đầu anh ta lập tức xuất hiện đủ 108 cách để giết chết cái cô nhân loại này.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc ra tay.
“Vị soái ca này, cho hỏi tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?”
Cẩm Ngọc đứng trước Đầu Tam Giác, mỉm cười vươn tay mời.
Đầu Tam Giác vẫn ngồi yên bất động trên chỗ ngồi, Cẩm Ngọc cũng không biết đôi mắt của hắn ở đâu, nên không rõ là hắn đang ngủ hay cố tình phớt lờ cô.
Thấy hắn không phản ứng, Cẩm Ngọc liền cẩn thận ghé sát vào người hắn, rồi bắt đầu tìm kiếm trên chiếc đầu tam giác khổng lồ kia.
“Kỳ lạ thật, sao tôi không thấy mắt anh ta ở đâu hết nhỉ? Hay là cái đầu này chỉ là mũ trùm thôi? Nhưng mà đã không có mắt thì anh ta nhìn đường kiểu gì chứ?”
Đầu Tam Giác: “……”
Hắn vẫn không nhúc nhích, ánh mắt (nếu có) nhìn chằm chằm cái cô đang sờ mó lung tung trên đầu hắn, tay nắm chặt thanh trọng đao theo phản xạ.
Nhưng rồi nhớ đến chuyện cô này vẫn còn nợ mình 300 đồng…
Đầu Tam Giác liền âm thầm thả lỏng bàn tay.
Hắn giơ hai ngón tay về phía cô, như đang ra hiệu điều gì đó.
“Thêm à?” – Cẩm Ngọc nhíu mày hỏi.
Đầu Tam Giác lắc đầu.
“Thêm tiền.”
“……”
Cẩm Ngọc nghe xong, im lặng.
Thế nhưng nghĩ lại, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe được giọng của Đầu Tam Giác. Âm thanh trầm thấp mà gợi cảm, lạnh lùng lại xa cách, kiểu giọng nói ấy càng khiến cô hưng phấn tột độ. Có tiền hay không gì đó đều không quan trọng, mỹ nam chỉ cần mở miệng, cái gì cô cũng đồng ý hết!
Nghĩ vậy, Cẩm Ngọc tiến lên một bước, hai tay nâng lấy bàn tay to của hắn, đôi mắt lấp lánh long lanh nhìn chăm chú:
“Không thành vấn đề đâu vợ ơi, em muốn bao nhiêu tiền anh cũng cho!”
“Nhưng mà, em vẫn chưa biết tên anh đó, mỹ nhân à, anh tên gì vậy? Không lẽ… không lẽ thật sự tên là Đầu Tam Giác?”
“……”
Tốt lắm. Đến lượt Đầu Tam Giác im lặng.
Các vị khách xung quanh đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người bằng ánh mắt hết sức kỳ quái.
Đúng là gặp chuyện lạ, rõ ràng cô gái kia mới là con người, sao nhìn thế nào cũng thấy Đầu Tam Giác yếu thế hơn một chút?
【 Ghê thật, Chủ kênh này đúng là trâu bò thật sự 】
【 Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dám đùa giỡn với quỷ dị 】
【 Cô ấy chắc có chút vấn đề tâm lý rồi… 】
【 Nhưng mà… tôi thấy Đầu Tam Giác cũng đẹp trai đấy chứ, nếu bỏ qua chuyện cái đầu dễ rơi… 】
【 Hiểu rồi, đầu rơi cũng vẫn là nam thần hệ “tôm” đúng không 】
【 Phải là dị đầu! Dị đầu mới chuẩn gu! Dị nhân thủ lĩnh chính là chân ái! 】
Một bên, Lưu Phong rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bước lên trước, mạnh tay đè vai Cẩm Ngọc, trên mặt nở nụ cười vừa uy hiếp vừa nguy hiểm:
“Con người, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng hoặc là đồng ý làm bạn lữ của tôi, hoặc là… cũng đừng trách tôi không khách sáo!”
Vừa dứt lời, trên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Phong xuất hiện những vết rạn nhỏ.
Tựa như một món đồ sứ bị va chạm mạnh, lớp men bên ngoài bắt đầu nứt ra, như chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan.
Chưa kịp để Cẩm Ngọc phản ứng, một bàn tay to đầy cảm giác an toàn bỗng nhiên vươn tới, “Rắc” một tiếng bóp gãy cổ tay Lưu Phong!
“!”
Cẩm Ngọc nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ lại là Đầu Tam Giác ra tay.
Cô lập tức mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt sáng rỡ như vì sao: “Wow, anh đẹp trai mà cũng cục súc ghê!”
Đầu Tam Giác không trả lời cô, chỉ chậm rãi đứng lên.
Khi anh đứng dậy, bàn tay vẫn siết chặt lấy cổ tay Lưu Phong. Đến lúc anh đứng thẳng hẳn, Lưu Phong đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
“Anh định làm gì?!”
Lưu Phong trợn mắt giận dữ, cố gắng giật tay ra, nhưng sức mạnh của Đầu Tam Giác hoàn toàn không phải thứ hắn có thể chống lại. Hắn càng vùng vẫy mạnh thì chỉ nghe “Rắc” một tiếng giòn tan, cánh tay hắn gãy nát.
“Ối trời, hóa ra anh đúng là một con búp bê sứ!”
Cẩm Ngọc ở một bên nhiệt tình buông lời mỉa mai. Lưu Phong cuối cùng không kiềm chế nổi lửa giận:
“Được lắm, được lắm! Hai đứa cẩu nam nữ các người, là các người ép tôi!”
“Cái gì? Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn anh công nhận chúng tôi là một đôi. Tôi thực lòng cảm ơn đó.”
Cẩm Ngọc cười đến mức miệng không ngậm lại được, trời biết cô mê Đầu Tam Giác đến mức nào. Không ngờ cái bánh xe dự phòng này cũng có mắt nhìn người!
“Phụt!”
Lưu Phong tức đến phun ra một ngụm máu. Khi hắn chuẩn bị biến thân và định cho hai kẻ đáng ghét trước mặt một trận, thì Đầu Tam Giác đã sớm đoán được tất cả, vươn tay chộp lấy chuôi đao, sẵn sàng chiến đấu.
Trong khoảnh khắc giương cung bạt kiếm ấy, một bàn tay nhỏ trắng trẻo bỗng nhiên đặt lên mu bàn tay anh, còn sờ sờ hai cái:
“Khoan đã, để em làm. Anh ngồi yên đó, xem vợ anh phát huy đi.”
Đầu Tam Giác hơi sửng sốt, nhưng vẫn buông lỏng tay khỏi chuôi đao.
Anh cũng muốn xem thử, cái cô này rốt cuộc định làm gì.
Và rồi thật sự… anh ngồi xuống một lần nữa.
Các vị khách xung quanh nhìn nhau không hiểu gì.
Một chị gái xinh đẹp khẽ nhíu mày. Cô ấy không tài nào hiểu được con người kia đang định làm gì. Cho dù muốn thể hiện trước mặt người mình thích cũng không cần đem tính mạng ra đánh đổi như vậy chứ…
Chị ấy không biết đến năng lực thật sự của Cẩm Ngọc, nên chỉ cho rằng cô đang cố tình cậy mạnh.
Ella thì như chợt nghĩ tới điều gì đó, gương mặt nhỏ lập tức trắng bệch, bản năng đưa tay sờ lên cổ mình.
Tay nghề của Cẩm Ngọc vẫn rất tốt, dù cô vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật khâu nối không lâu. Vì vậy, cô dễ dàng nhận ra vết khâu rõ rệt trên cổ Ella.
Chỉ trong một giây, Cẩm Ngọc đã hoàn toàn nhập vai bác sĩ. Khí thế trên người cô đột ngột thay đổi, trở nên vô cùng nguy hiểm khiến những kẻ quỷ dị xung quanh đều biến sắc.
“Bánh xe dự phòng thân yêu của tôi à, nhưng làm ơn đừng cựa quậy lung tung nhé~ Nếu không, tôi không dám đảm bảo ca phẫu thuật sẽ không xảy ra sự cố đâu~”