Đôi mắt kiều diễm của Bùi Tây Tình nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cắn môi, khẽ nói:
“Tôi… rất đau khổ… Cầu xin anh…”

Cô thật sự như bị ép đến đường cùng, hơi thở rối loạn, từng nhịp thở nóng rực và vỡ vụn.

Người đàn ông siết chặt cô trong lồng ngực, ánh mắt lướt từ khuôn mặt trắng như sứ của cô xuống dưới. Hắn nắm lấy cánh tay đang chảy máu, một tay ấn chặt miệng vết thương:
“Giữ chặt, để cầm máu.”

Lăng Lãng hít sâu một hơi.

Hắn lạnh lùng cười, cúi xuống nhặt lại con dao găm, nhìn chằm chằm những giọt máu còn đọng lại trên lưỡi dao, ánh mắt sắc lạnh. Sau đó, hắn lập tức lấy hộp cứu thương từ trong xe ra.

Bùi Tây Tình vẫn còn vùng vẫy, nhưng sức lực trên người cô lúc này, ngay cả một bàn tay của Đoạn Kiêu Lâm cũng không đấu lại. Cô bị thân hình cao lớn của người đàn ông che khuất, cánh tay yếu ớt rũ xuống bên cửa sổ xe.

Lăng Lãng hành động rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã băng bó xong miệng vết thương.

“Sao vẫn là máu người bình thường? Nếu đã bị lây nhiễm, máu phải chuyển sang màu xanh rồi mới đúng.”

Đoạn Kiêu Lâm nheo mắt:
“Cô ta vẫn chưa bị nhiễm hoàn toàn.”

Lúc này Long Nghiên và Lữ Húc Đông từ một chiếc xe khác chạy tới:
“Chuyện gì vậy?”

“Thật kỳ lạ.” Lăng Lãng nói, “Chị Long Nghiên, chị lại đây xem, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với cô ta vậy?”

“Có lẽ là dị năng.” Long Nghiên nhìn một lát, lại sờ thử tay Bùi Tây Tình, “Giống như là vừa thức tỉnh dị năng… Nhưng dị năng này… tôi chưa từng thấy qua. Có lẽ phải về căn cứ làm kiểm tra toàn diện mới biết được rõ ràng.”

“Xem ra lúc bị tang thi cắn, dị năng trong người cô ta bùng phát, tạo thành một cuộc đối kháng kịch liệt giữa dị năng và virus tang thi trong cơ thể. Tuy chưa bị nhiễm hoàn toàn, nhưng đã là một ‘bán tang thi’ rồi.”

Lăng Lãng xoa cằm:
“Vậy có cần… giết luôn không?”

Phải biết rằng trong mạt thế, chỉ cần bị cắn, gần như chắc chắn sẽ bị nhiễm. Huyết thanh chỉ có hiệu quả với dị năng giả, lại còn phải được tiêm trong "giờ vàng" — tức là một giờ đầu tiên sau khi bị cắn — để có thể phối hợp với dị năng trong cơ thể tiêu diệt virus.

Hiện tại, cô ấy đã gần như là nửa tang thi. Không ai dám đảm bảo liệu một ngày nào đó cô sẽ không đột ngột biến đổi hoàn toàn.

Đối với đội ngũ dị năng giả của loài người, quy tắc hàng đầu luôn là:

“Đối mặt với người bị lây nhiễm, cho dù là người thân cũng phải tuyệt đối không dao động.”

Đặc biệt là các tổ chức nghiêm ngặt như Pháp Lan Luân, họ đặt mục tiêu "diệt sạch tang thi" lên hàng đầu, không có ngoại lệ.

Nhưng lần này… bọn họ lại đang phá lệ.

Lăng Lãng liếc nhìn về phía Đoạn Kiêu Lâm.

Ánh mắt dưới lớp kính của người đàn ông kia không biểu lộ chút cảm xúc nào. Dưới ánh trăng, đường nét nghiêng mặt hắn lạnh lẽo và sâu thẳm, mang theo vẻ xa cách không thể tiếp cận.

Lăng Lãng biết — anh trai này của hắn, đã động sát tâm.

Với thân phận của Đoạn Kiêu Lâm, hắn không cho phép bất kỳ điều gì ngoài tầm kiểm soát xảy ra. Hắn càng tuyệt đối không cho phép tang thi xuất hiện ngay dưới mí mắt mình. Từ khi mạt thế bùng phát tới nay, hắn chưa từng nương tay với bất kỳ con tang thi nào. Ngay cả 5 năm trước, khi đại dịch mới bắt đầu, đối mặt với người mẹ ruột đã bị nhiễm virus… hắn cũng có thể xuống tay.

Giờ phút này, Đoạn Kiêu Lâm cụp mắt.

Bùi Tây Tình ngã vào trong lòng ngực hắn, thân thể mềm mại như không xương, dường như đã hôn mê bất tỉnh. Cô ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng hắn, trán bị chính cô cào rách khi nãy, máu tươi theo khóe mắt chảy xuống, làm gương mặt vốn đã yêu kiều càng thêm vẻ tội nghiệp và bi thương.

Người đàn ông bế ngang cô lên, đặt vào trong xe.

Mọi người đứng bên ngoài, chờ hắn đưa ra quyết định.

Đoạn Kiêu Lâm lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá, chậm rãi châm một điếu, ánh mắt sau tròng kính vẫn không hề dao động.

Hắn nói:
“Cứ giữ lại trước đã, cô ta đích thực có chỗ không bình thường.”

Long Nghiên thở phào nhẹ nhõm:
“Đúng vậy, Tây Tình thoạt nhìn đã khác biệt với những người bị nhiễm khác. Dù bị tang thi cắn, ít ra cô ấy vẫn còn ý thức, chưa đến mức trở thành mối nguy cho thế giới. Hơn nữa, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, cho dù biến thành tang thi… tôi vẫn thấy rất đáng yêu.”

Lăng Lãng khịt mũi:
“Chị bị sắc đẹp của cô ta làm mờ mắt rồi.”

“Làm gì có,” Long Nghiên nhún vai, “Huống hồ, nếu mang cô ta về căn cứ nghiên cứu, chẳng phải càng có giá trị? Còn cậu thì làm sao mà ghét cô ta dữ vậy?”

“Ai cần chị lo?” Lăng Lãng hừ lạnh, vác khẩu súng máy rời đi, “Tôi đi kiểm tra xem còn con tang thi nào sót không, lâu rồi không thấy máu.”

Long Nghiên nhếch môi không đáp.

Lăng Lãng có thực lực, chẳng cần ai phải lo cho hắn.

Chỉ một lát sau, cô cùng Lữ Húc Đông quay trở lại xe của mình.

Lúc này, Đoạn Kiêu Lâm tựa vào cửa xe, rít một hơi thuốc, thì cửa sổ xe bên cạnh vang lên tiếng gõ nhẹ.

Bùi Tây Tình đã tỉnh.

Cô dựa vào khung cửa sổ, giọng yếu ớt:
“Vừa rồi… tôi có phải đã cắn người không?”

“Không có.”

“Vậy thì tốt…” – giọng cô vẫn mang theo hơi thở dồn dập, khản đặc, trong cơ thể tựa như luôn có thứ gì đó đang giao chiến kịch liệt, đang dần dần hòa tan cùng máu thịt cô.

Qua lớp kính xe, cô không nhìn rõ mặt người đàn ông, cũng chẳng còn sức mà nhìn kỹ. Cả thể xác và tinh thần cô đang chống lại virus trong người. Một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng:
“Cảm ơn.”

Cô nói tiếp:
“Làm tang thi cũng được… Tuy tôi không dám đảm bảo tương lai, nhưng chỉ cần còn ý thức, tôi tuyệt đối sẽ không cắn người.”

Sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm:
“Cô muốn trốn tránh?”

Lời nói như đâm trúng tâm tư, Bùi Tây Tình ho khan ngượng ngùng:
“Tôi mới không có!”

Hắn liếc qua với vẻ lười nhác:
“Ở mạt thế, chỉ cần có thêm một người như cô có suy nghĩ đó… đều sẽ chết rất thảm.”

Bùi Tây Tình nhìn cánh tay mình bị băng bó như bánh chưng, thì thào:
“Cũng đâu còn cách nào, tôi đã bị cắn rồi mà.”

“S1 là một trong mười đội dị năng mạnh nhất căn cứ, cô gia nhập kiểu gì?”

“À… chuyện dài lắm.”

“Nói ngắn gọn.”

“Vì chị gái tôi ở trong đội đó.”

“Rồi sao nữa?” – ánh mắt hắn lạnh lẽo, không tin một người chị lại bỏ mặc em gái. – “Tại sao hai người lại có mâu thuẫn?”

“Chuyện vặt thôi.” – Bùi Tây Tình nghẹn lời, không thể nói thật là thân thể nguyên chủ từng tìm cách quyến rũ đàn ông trong đội, suýt nữa còn trèo lên giường anh rể.

“Cụ thể là?”

“…” – Bùi Tây Tình theo phản xạ cắn môi, còn đang nghĩ cách bịa đại chuyện gì đó, nhưng ánh mắt sắc bén của người đàn ông như xé toạc lớp ngụy trang. Cô không thể chống đỡ nổi, đành nhỏ giọng thú nhận:
“Vì… một người đàn ông.”

Hắn không biểu hiện bất kỳ cảm xúc khinh miệt hay ngạc nhiên nào, chỉ hỏi tiếp như đang thẩm vấn:
“Lần sau nói thật ngay từ đầu.”

Hàng mi dài của Bùi Tây Tình run rẩy.

Thành viên Pháp Lan Luân quả nhiên ai cũng giỏi thẩm vấn, dù sao họ cũng là lực lượng trung tâm quyền lực trong thời mạt thế.

Cô đánh liều hỏi:
“Anh Đoạn… anh…”

Hắn liếc nhìn cô, khiến cô vội vàng giải thích:
“Tôi nghe người khác gọi ngươi như vậy, tôi chắc cũng có thể gọi thế đi?”

“Tùy.”

“Pháp Lan Luân có một người rất lợi hại, hình như là tổng chỉ huy gì đó, anh biết hắn không?”

Cô hỏi với vẻ vô tư, thật ra chỉ tò mò về phản diện lớn nhất trong truyện. Người không biết thì không có tội. Cô không có mục đích tiếp cận, cũng không uy hiếp ai, chỉ muốn xem thử tên phản diện kia hiện giờ đang làm gì, người đã mấy lần suýt khiến nam chính mất mạng.

Người đàn ông trầm mặc một lúc, ánh mắt vẫn lãnh đạm như cũ:
“Hỏi chuyện đó làm gì?”

Đôi mắt của Bùi Tây Tình lóe sáng, ngập ngừng đầy vẻ ngây thơ và ngượng ngùng — cái vẻ thuần khiết ấy nếu nhìn lâu, thực sự rất dễ khiến người ta động lòng.

“Nghe nói vị kia rất lợi hại.”

“Biết.” – Đoạn Kiêu Lâm đáp gọn.

“Chắc là hắn rất bận? Pháp Lan Luân bình thường bao lâu họp một lần?”

“Còn tùy tình huống.”

Nếu cô còn sống được đến khi ấy, cô thật sự muốn gặp thử phản diện kia. Dù sao… kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Trò chuyện vài câu, cơn đau trong cơ thể Bùi Tây Tình lại bắt đầu hoành hành. Cô mệt mỏi đến mức thiếp đi lần nữa.

Đoạn Kiêu Lâm lặng lẽ nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi đang xuất hiện hiện tượng cực quang do thời tiết khắc nghiệt thay đổi.

Ngày và đêm chớp sáng liên tục nơi cuối trời.

Trong xe, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn khẽ khàng.

Cảm giác từ làn da mềm mại lúc nắm tay cô khi nãy… vẫn còn lưu lại trên tay hắn.

Trong mấy năm mạt thế, số lượng dị năng giả xuất hiện ngày càng nhiều. Hắn cũng là một dị năng giả, và quá hiểu cơ chế cơ thể của họ. Dục vọng mạnh mẽ là điều mà mọi dị năng giả không thể tránh khỏi. Dị năng càng mạnh, nhu cầu càng cao.

Hắn rít xong một điếu thuốc, lại châm điếu thứ hai.

Trong đáy mắt, dục niệm lóe lên một thoáng — rồi ngay lập tức bị lý trí lạnh lẽo đè nén.

Dáng người thẳng như tùng, vẫn luôn ổn định kiềm chế, quanh thân toát ra sự tự chủ tuyệt đối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play